"Thanh. . . Thanh Sơn! !"
Lý Quân thấy rõ khuôn mặt của Đằng Thanh Sơnt, kêu to ra trước tiên."Phác thông" một tiếng, thân thể yếu ớt của Lý Quân ngã xuống trên mặt đất, thân thể mềm mại run rẩy, hai tay che miệng, trong mắt nước mắt điên cuồng rơi xuống. Lý Quân là cường giả Tiên Thiên Kim Đan , càng là có thực lực bắt yêu thú Tiên Thiên Kim Đan phục tùng, tiếng la trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Bạch Mã Hồ.
Phía sau, hai người Hồng Sương cùng Hồng Vũ đứng ở đó vội chạy tới đỡ Lý Quân.
"Cái gì? Thanh Sơn? !"
"Thanh Sơn là ai? Chẳng lẽ là. . . Hình Ý Môn Đằng Thanh Sơn? !"
"Chuyện gì xảy ra?"
"Nhìn kìa, kim sắc thân ảnh kia là ai?"
"Đằng Thanh Sơn? ! Không có khả năng!"
Trong chốc lát, tiếng kêu của Lý Quân đã truyền vào trong tai người vây xem quanh Bạch Mã Hồ, rất nhiều người trên mặt đầy nghi hoặc, càng nhiều còn lại là ngây ra, căn bản không hiểu rõ một câu “Thanh Sơn” của Lý Quân rốt cuộc là có ý tứ gì. Mà một số ít người vây chung quanh Bạch MÃ Hồ, sau khi thấy rõ hình dạng của Đằng Thanh Sơn, hai mắt vốn tràn ngập nghi hoặc trong nháy mắt hóa thành kinh hãi, ngay dại ra tại chỗ.
Ngay sau đó. . .
"Đằng Thanh Sơn, là Đằng Thanh Sơn! ! !"
"Đúng, ta nhận ra, đó là Đằng Thanh Sơn, người kia là Đằng Thanh Sơn! ! ! Chí cường giả Đằng Thanh Sơn! ! ! !"
Trong khoảnh khắc, người thấy rõ khuôn mặt của Đằng Thanh Sơn rốt cục lên tiếng kêu to ra. Thoáng cái, mọi người vây xem Bạch Mã Hồ ngây dại. Trong đó, ngoại trừ Gia Cát Nguyên Hồng ra, bao quát cả đệ tử của Vũ Hoàng Môn , cho dù là Vũ Phong vốn kiêu ngạo cũng kinh sợ.
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Tiếp đó là ba đạo tiếng nổ vang kích động cực lớn, Dương Đông, Đằng Thú, Tiết Tân ba người trong mắt đầy kích động cùng kinh ngạc. Rõ ràng sự phụ bọn họ đã bị hắc động cho thôn phệ, nhưng giờ vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mặt bọn họ . Không thể tin, thực sự không thể tin!
Không chỉ có ba sư huynh đệ Dương Đông không thể tin, tất cả mọi người ở đây cũng không thể tin, nhất là Vũ Phong!
"Không, không có khả năng, điều đó không có khả năng!" Thấy Đằng Thanh Sơn xuất hiện, Vũ Phong nguyên bản trên mặt mang theo dáng cười ngạo nghễ trong nháy mắt biến sắc, trở nên cực kỳ xấu xí, ý sợ hãi cùng tuyệt vọng trong nháy mắt tràn ngập trong lòng của hắn.
Nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn, hai mắt Vũ Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại nhìn vẻ mặt ung dung của Gia Cát Nguyên Hồng. Đột nhiên, trên mặt Vũ Phong lộ ra biểu tình dữ tợn, chỉ ngón tay vào Đăng Thanh Sơn một thân kim bào quay về Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạo nói: "Ha ha ha! Gia Cát Nguyên Hồng, hoá ra, ngươi lại có thể mời ngoại nhân tới hỗ trợ, người này là ai vậy? ! Những người khác lại không giả mạo, lại có thể giả mạo Đằng Thanh Sơn? Hắn là Đằng Thanh Sơn? Chỉ cần không phải ngu ngốc cũng không sẽ tin tưởng!"
Thanh âm của Vũ Phong rít gào vang lên, không gian rung động, cả Bạc Mã Hồ nổi gợn sóng nhộn nhạo ra. Trong không khí, cũng hình thành một đạo song gợn dập dờn giữa khoảng không mà mắt thường có thể thấy được lan ra.
Nhất thời, mọi người đứng cách Bạch Mã Hồ gần một chút, thực lực không được tốt bị tiếng rít gào của Vũ Phong đè ép, bay ngược đi ra ngoài. Thoáng cái, xung quanh Bạch Mã Hồ, có thể dừng bước cũng chỉ hơn mười người mà thôi.
Nghe được Vũ Phong nói, trên mặt Gia Cát Nguyên Hồng lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Biết Vũ Phong không tin Đằng Thanh Sơn trước mắt là thật , tưởng mình đi tìm một vị Hư Cảnh cường giả biến hóa dung mạo mà đến a. Đối với việc đó, Gia Cát Nguyên Hồng không nói chuyện, càng không có để ý tới Vũ Phong, mà là xoay người đạp bước chân hướng tới đám người Lý Quân mà đi tới. Lúc này, Gia Cát Nguyên Hồng không muốn cùng Vũ Phong nói thêm một câu nào, bởi vì, đối với một người chết mà nói, Gia Cát Nguyên Hồng không có bất cứ lời gì muốn nói.
"Muốn chết!" Thấy Gia Cát Nguyên Hồng cũng không thèm để ý tới mình, Vũ Phong tức giận. Tiếng gầm gừ cùng năng lượng cuồng bạo từ trên người Vũ Phong bạo phát ra, phía dưới Bạch Mã Hồ trong vòng 1 cây số nhất thời hình thành một cái l*иg khí cực lớn, sau một giây, Vũ Phong cũng đã đi tới phía sau Gia Cát Nguyên Hồng. Tay phải co thành trảo, hung hăng hướng gáy của Gia Cát Nguyên Hồng đập xuống. Lúc này, Vũ Phong đã nổi bệnh tâm thần rồi!
"Phụ thân!"
Thấy một màn như vậy, Gia Cát vân trong mắt đỏ đậm, cố hết sức xông tới. Nhưng mà, nếu như là trước khi Đằng Thanh Sơn chưa xuất hiện, Vũ Phong thực sự muốn gϊếŧ Gia Cát Nguyên Hồng mà nói, như vậy, ở đây không ai có thể ngăn cản được. Nhưng mà , ngày hôm nay Đằng Thanh Sơn đã tới, chí cường giả Đằng Thanh Sơn đã tới. Tuy rằng chỉ là kim hệ phân thân, nhưng cũng phải mạnh mẽ hơn Vũ Phong gấp mười gấp trăm lần!
"Vũ Phong, ngươi biết không, ở một khắc ngươi tiêu diệt Hình Ý Môn,thì ngươi nên biết hạ tràng của mình là cái gì." Thanh âm băng lãnh của Đằng Thanh Sơn vang lên bên tai của Vũ Phongn.
Nghe được thanh âm của Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng vẫn bình tĩnh như trước hướng bên bờ Bạch Mã Hồ đi đến, không để ý tới Vũ Phong đã hướng mình đánh tới. Bởi vì hắn biết, đồ đệ Đằng Thanh Sơn của mình sẽ không làm cho Vũ Phong động tới một sợi long của mình.
Lời nói của Đằng Thanh Sơn trong tai Gia Cát Nguyên Hồng là “an tâm”, mà ở trong tai của Vũ Phong là “sợ hãi” !
Cứ như vậy, trảo của Vũ Phong vốn sẽ đánh tại trên đỉnh đầu của Gia Cát Nguyên Hồng thì, một bàn tay kim sắc xuất hiện, cứng rắn đem một trảo của Vũ Phong chặn lại. Giờ khắc này, thân thể của Vũ Phong không thể có thể tiến thêm chút nào.
"Phanh oanh!"
Sau một khắc, Vũ phong nguyên bản còn cường thế cứ như vậy bị đánh đi ra ngoài, thân thể đánh lên trên mặt hồ thành vô số gợn sóng mới dừng lại được thân hình, dường như lướt nước như nhau. Mà Đằng Thanh Sơn vốn ở xa ngoài cây số đã đi tới phía sau của Gia Cát Nguyên Hồng. Rất rõ ràng, Đằng Thanh Sơn đã cản Vũ Phong lại.
Thấy một màn như vậy , mọ người nguyên bản còn có chút không tin người trước mắt kia là Đằng Thanh Sơn đều ngây dại. Bốn phía Bạch Mã Hồ vốn vô cùng náo nhiệt xuất hiện yên lặng, phải nói là đìu hiu vắng vẻ!
Ngay sau đó. . .
"Đằng Thanh Sơn, là Đằng Thanh Sơn đại nhân! !"
Tiếng gầm gừ của hơn ngàn chiến sĩ Hắc Giáp Quân truyền tới, giữa lúc yên lặng điên cuồng rống lên một tiếng, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Bạch Mã Hồ.
"Đằng Thanh Sơn, thật sự là Đằng Thanh Sơn, là khai sơn tổ sư của Hình Ý Môn , chí cường giả Đằng Thanh Sơn!"
Tất cả mọi người xung quanh Bạch Mã Hồ sợ hãi than, tuy rằng không thể tin được, nhưng nhìn đến Đằng Thanh Sơn có thể đơn giản hóa giải một chiêu mạnh mẽ của Động Hư cường giả Vũ Phong , đồng thời còn có thể đánh bay Vũ Phong mà nói, cho dù người trước mắt không phải Đằng Thanh Sơn cũng là tuyệt thế cường giả thần bí! Chí ít, so với Vũ Phong mạnh hơn nhiều lắm!
"Hồng Sương, Hồng Vũ, Dương Đông, Đằng Thú, Tiết Tân, còn có binh sĩ Hắc Giáp Quân của Quy Nguyên Tông, bao gồm tất cả người ở đây, các ngươi đều nghe rõ cho ta!" Nhìn Vũ Phong bị mình đánh bay đi, Đằng Thanh Sơn không có tiếp tục động thủ, mà là giơ lên tay phải chỉ hướng bầu trời cao quát to: "Từ hôm nay , Vũ Hoàng Môn cùng Doanh thị gia tộc sẽ biến mất trên thế giới này."
Thanh âm của Đằng Thanh Sơn xuyên thấu mãng nhĩ của mọi người, người thực lực không mạnh càng lâm vào trong hôn mê nhẹ.
"Hảo! ! !"
"Hảo! ! !"
Phía sau, sau khi Đằng Thanh Sơn nói không lâu sau, Hắc Giáp Quân lần thứ hai phát ra tiếng gầm gừcực lớn, đều ủng hộ lời nói của Đằng Thanh Sơn .
"Là phụ thân, thật sự là phụ thân! !" Nhìn bóng lưng của Đằng Thanh Sơn , hai mắt Hồng Vũ đỏ bừng, nâng mẫu thân Lý Quân của mình dậy, nước mắt chảy xuống, trên mặt mang theo kích động vô hạn nói: "Mẫu thân, là phụ thân, phụ thân không chết, hắn đã trở về! !"
"Đã trở về. . . Phụ thân đã trở về!" Hồng Sương nắm chặt nắm tay, nước mắt như mưa, nước mắt của vô cùng tưởng niệm cùng khuất nhục!
Mười lăm năm, Hồng Sương Hồng Vũ nhìn Hình Ý Môn diệt vong, bị Vũ Hoàng Môn truy sát, nếu như không phải có Quy Nguyên Tông tồn tại, bọn họ sớm đã chết. Khuất nhục, vô tận khuất nhục!
Mà hôm nay, thấy phụ thân của mình xuất hiện, nhìn bóng lưng rộng kia.Bọn họ biết, phụ than vĩ đại của mình đã trở về!
Hắc Giáp Quân rít gào, mà đám đệ tử của Vũ Hoàng Môn ngây dại đứng ở nơi đó, trong miệng nhắc đi nhắc lạiứ: "Đằng Thanh Sơn, chí cường giả Đằng Thanh Sơn đã trở về. . . Chúng ta. . .nên làm cái gì bây giờ? !"
Bên Vũ Hoàng Môn , đám đệ tử vứt hết vũ khí trong tay của mình xuống, kêu sợ hãi chạy thoát khỏi Bạch Mã Hồ.
Cảm thụ được tất cả điều đó, trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười. Có thể, chỉ có như vậy mới có thể làm cho trong lòng Đằng Thanh Sơn vui vẻ lên một ít.
"Không!" Thấy một màn nhưu vậy, Vũ Phong chật vật không chịu nổi rít gào một tiếng, thân thể hướng bay dựng lên, rất nhanh hướng lên khoảng không trê trời thoát đi, muốn chạy trốn khỏi sự trừng phạt của Đằng Thanh Sơn.
Nhưng mà, tiếng cười nhạt của Đằng Thanh Sơn vang lên: "Vũ Phong, không nên chạy, vận mệnh của ngươi kết thúc ngay ngày hôm nay đi!"
Thân thể Vũ Phong mới vừa bay lên giữa không trung, Đằng Thanh Sơn đã đi tới trước trước mặt của Vũ Phong. Con ngươi đạm kim sắc từ trên nhìn xuống bao quát Vũ Phong, ánh mắt như ngạo thế coi thường sinh linh, làm cho đầu Vũ Phong hiện ra thêm một lỗ trống trong nháy mắt. Mà cũng trong nháy mắt, đầu của Vũ Phong vỡ vụn, thân thể rời rạc rơi xuống Bạch Mã Hồ.
Vũ Phong thân tử!
Hơn nữa, Vũ Phong là chết như thế nào không ai có thể thấy rõ , cho dù là Gia Cát Nguyên Hồng cũng không thấy rõ, tốc độ quá nhanh . Tốc độ của chí cường giả, Hư Cảnh cường giả căn bản không thể nhìn thấy!