Mà ngay lúc Vân Tịch Dao đang cảm thấy may mắn vì mình đã trốn thoát thì hai người còn lại trong Lưu Hoa cung đang bàn bạc hợp tác.“Như thế nào? Không biết Xu Phi có nguyện ý hay không.” Văn Tố Phương nhếch miệng lên mang theo nụ cười yếu ớt hỏi.
“Bản cung không có gì cần hợp tác, hãy dựa vào bản lĩnh của mình đi.” Nàng cũng không muốn liên thủ cùng Văn Tố Phương, phụ thân đã nói với nàng Tả tướng cùng với nhà nàng không hợp.
“Ha ha, đều bằng bản lĩnh? Bốn ngày này hoàng thượng ở nơi nào, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra?"
“Hừ, như vậy thì sao? Hoàng thượng muốn ở nơi nào thì ở nơi, chúng ta làm phi tử chỉ cần giữ đúng bổn phận là được.” Nguyệt Tĩnh Xu một mặt cười ôn hòa, nhưng khi không có người chú ý tới nàng ta nắm chặt bàn hai tay thành quyền, lực khắc chế chính mình tỉnh táo.
Nàng ta cũng không bình tĩnh như lời nói, còn muốn hoàng đế tới Lưu Hoa cung để thu hút sự chú ý của hoàng thượng, thế nhưng sau khi tiến cung cũng chỉ có một đêm ở lại, nàng ta làm sao có thể không vội được.
Văn Tố Phương nhìn Nguyệt Tĩnh Xu đang nở nụ cười lãnh đạm, nheo mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta nói: “Đôi mắt của ngươi không thể lừa gạt người khác, ta không tin ngươi nhịn được khi hoàng đế ở lại Lan Hoa cung của Vân Tịch Dao."
“Thì sao? Bản cung có muốn hay không thì có thể thay đổi cái gì?"
“Đương nhiên có thể, hai chúng ta liên thủ, chẳng lẽ còn không bằng Vân Tịch Dao đơn thuần ngu ngốc kia?” Nói xong lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, “không phải chỉ là ỷ vào một gương mặt xinh đẹp, bên ngoài có chút ngây thơ đơn thuần, cũng không có lợi hại cỡ nào, hai chúng ta cũng không kém.”
Nguyệt Tĩnh Xu nghe Văn Tố Phương nói, suy nghĩ nhất cử nhất động cùng với khuôn mặt lúc nào cũng cười ngây ngô của Vân Tịch Dao, trong lòng không khỏi phẫn hận, nàng dựa vào cái gì có thể được hoàng thượng thưởng thức, dựa vào cái gì có thể được sủng ái, những cái kia đều là của Nguyệt Tĩnh Xu nàng."
“Ngươi muốn làm thế nào?” Nàng nhất định sẽ không để Vân Tịch Dao được sủng ái, rõ ràng chính chỉ là một đích nữ đê tiện, sao có thể xứng đáng với những thứ này.
“A, lúc này mới đúng, dựa vào thân phận đích nữ tả tướng cùng hữu tướng của chúng ta chả nhẽ lại không bằng nữ nhân Vân Tịch Dao kia?” Văn Tố Phương vừa cười vừa nói, trong mắt nhưng lại có chút trào phúng.
Văn Tố Phương không phải là người đơn giản, nàng ta luôn kiêu ngạo tự mãn, luôn cảm thấy mình là người duy nhất có thể sánh ngang với Tư Đồ Trạch, trước khi vào cung nàng ta đã thích Tư Đồ Trạch, luôn nỗ lực để xứng đôi với hắn, chỉ là không ngờ vào cung chỉ gặp được mỗi một lần, sau đó mấy ngày cũng không có cơ hội gặp mặt.
Khi biết hắn ở lại Lan Hoa cung, nàng ta thật sự tức giận đập vỡ đồ sứ, không hiểu làm sao đứa đê tiện Vân Tịch Dao có thể làm cho hắn ở lại mấy ngày, nàng ta thật sự tức giận muốn xé nát Vân Tịch Dao thành từng mảnh.
Nhưng mà nàng ta cũng biết đây là trong cung, không phải muốn làm sao thì làm vậy, cho dù nàng ta là nữ nhi tả tướng, bây giờ hậu cung ba phi một trong đó là Văn Phi, nàng ta cũng không thể trắng trợn đi hại Vân Tịch Dao, chỉ có thể âm thầm ra tay, hơn nữa không thể để nàng ta làm, nhất định phải tìm người để thay thế.
Mà Nguyệt Tĩnh Xu là người được chọn, con gái của Hữu tướng rất thích hợp làm ác nữ, về phần cháu gái của Thái hậu Lý Vân Nhi thì nàng ta không để vào mắt.