“Ừ, không mệt thì tốt, bản cung sợ ngươi quá mệt mỏi không thể phục dịch tốt hoàng thượng.” Nguyệt Tĩnh Xu một mặt dáng vẻ "ta là vì muốn tốt cho ngươi", trên mặt mặc dù mang theo nụ cười, thế nhưng Vân Tịch Dao vẫn nhìn ra nụ cười ấy miễn cưỡng cỡ nào, xem xét tỉ mỉ còn có thể nhìn thấy trong mắt Nguyệt Tĩnh Xu đang ghi hận.Không chỉ như vậy, khi nàng ta nói ra những lời này, Vân Thi Dao cũng rõ ràng cảm giác được Văn Tố Phương ở đối diện cứng đờ, lông mày hơi nhíu lại.
Vân Tịch Dao ra vẻ không hiểu, cười cười ôn hòa trả lời, “tần thϊếp hiểu, đa tạ Xu Phi Nương Nương nhắc nhở.” Nói xong còn một mặt cảm kích nhìn Nguyệt Tĩnh Xu, giống như là không rõ ý tứ lời nói bên trong, thật sự là đang cảm kích đối phương.
Nguyệt Tĩnh Xu nghe xong nuốt khan, nàng ta thực sự không ngờ Vân Tịch Dao sẽ nói như vậy, nhìn vào đôi mắt trong veo đó có chút cảm kích, Nguyệt Tĩnh Xu đột nhiên nhớ lại những gì mà nàng ta đã nghe trước đó.
Nghe mẫu thân mình nói nhị tiểu thư Vân gia bị mẹ kế dạy đơn thuần, dù cho bị tỷ tỷ khi dễ cũng không hiểu phải phản kháng, thậm chí còn có thể cảm kích người, nghĩ tới đây Nguyệt Tĩnh Xu không biết nên nói cái gì.
“Xu Phi Nương Nương, thật cám ơn ngài nhắc nhở tần thϊếp, tần thϊếp nhất định sẽ phục dịch hoàng thượng thật tốt.” Vân Tịch Dao nháy hai mắt, trịnh trọng nhìn Nguyệt Tĩnh Xu.
Cái này không chỉ có Nguyệt Tĩnh Xu im lặng cộng thêm ghen ghét nàng vận khí tốt, ngay cả Văn Tố Phương cũng cảm thấy Vân Tịch Dao là quá đơn thuần, không khỏi nghĩ tới có phải hoàng thượng thích loại hình này không, thử nghĩ chính mình có nên biến thành dạng này không.
Vân Tịch Dao cũng không quan tâm hai người này suy nghĩ cái gì, nàng chỉ muốn đem cửa này đi qua, tất nhiên Nguyệt Tĩnh Xu vẫn cho là nàng là đơn thuần vô hại, trước mặt nàng ta nàng liền làm loại người vô hại này.
“Ha ha, Vân muội muội thật đúng là khả ái!” Văn Tố Phương đánh vỡ không khí quái dị trong phòng, ánh mắt nhìn Vân Tịch Dao có chút khinh bỉ lại có chút ghen ghét.
“Đúng vậy khả ái.” Nguyệt Tĩnh Xu vô ý thức tiếp lấy lời trong mắt đều là ghen ghét cùng bất mãn.
Vân Tịch Dao không quan tâm một chút nào, giống như không nhìn thấy, cao hứng nháy hai mắt nói cám ơn, “cảm tạ hai vị nương nương khích lệ."
Một câu nói khiến trong phòng lần nữa lâm vào trầm mặc, bọn nha hoàn bên cạnh cũng đều cảm thấy vị Vân Quý Nhân này quá là đơn thuần(ngu xuẩn) chỉ có Xuân Hoa cùng Đào nhi biết đây chỉ là ngụy trang.
Sau khi Vân Tịch Dao bước ra khỏi cổng Lưu Hoa Cung, lập tức thở phào nhẹ nhõm lộ ra vẻ mệt mỏi, nàng chỉ mong đừng đến đây nữa, nhưng nàng cũng biết điều này là không thể.
Nghĩ đến nửa giờ cùng Nguyệt Tĩnh Xu và Văn Tố Phương trong Lục Hoa Cung, nàng cảm thấy toàn thân khó chịu, chỉ vì nửa giờ đã giả làm một cô nương ngây thơ và đơn thuần, hành động như một cô nương ngu ngốc.
"Chủ tử, người không sao chứ?" Xuân Hoa thận trọng nhìn Vân Tịch Dao, thấy nụ cười của nàng biến mất, vẻ mặt trở lại vô cảm, nàng ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta không thể không thừa nhận như vậy mới bình thường, người trong cung luôn tươi cười, giọng nói ngọt ngào chắc chắn không phải là chủ tử của nàng ta.
“Không có việc gì, có thể có chuyện gì chứ, nhanh chóng trở về Lan Hoa Cung thôi.” Vân Tịch Dao lắc đầu, trong đầu nhớ tới Nguyệt Tĩnh Xu cùng Văn Tố Phương không khỏi lạnh run, may mắn nàng ngụy trang rất giống một tiểu cô nương hồn nhiên, ngây thơ, đơn thuần, để các nàng không cần phải nhắc tới chính mình, giảm bớt nguy hiểm của mình.