“Vân muội muội đây là muốn đi tới chỗ Xu Phi tỷ tỷ sao?"“Đúng vậy, Xu phi nương nương sáng sớm đã sai người báo cho tần thϊếp đến chỗ của người."
“Khó trách Vân muội muội chọn đi Lưu Hoa Cung, xem ra là bản cung không có thông báo sớm một chút.” Văn Tố Phương một mặt dáng vẻ thì ra là thế, có chút ủy khuất than thở.
Vân Tịch Dao không rõ Văn Tố Phương có chuyện gì xảy ra, đầu tiên Văn Tố Phương xuất hiện ở ngự hoa viên, giống như là cố ý đợi nàng dáng vẻ đã quái dị rồi, bây giờ còn nói ra những lời này làm cho càng thêm quái dị, có loại cảm giác kiểu âm dương quái khí.
Văn Tố Phương không có nghe được Vân Tịch Dao nói, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đối phương mặt không thay đổi nhìn mình chằm chằm, không khỏi bối rối nhưng rất nhanh trấn tĩnh, ra vẻ mảnh mai cầm lấy khăn che miệng nói, “bản cung vừa vặn cũng không có chuyện gì, không bằng cũng tìm Xu Phi tỷ tỷ tâm sự, như vậy thì 3 người có thể cùng một chỗ.
“Tần thϊếp hiểu.” Nói xong mặt mỉm cười ra hiệu cho Văn Tố Phương đi trước, nàng ở phía sau đi theo.
Vân Tịch Dao không để ý tới Văn Tố Phương tại sao lại ở đây, hiện tại cùng nhau đến Lưu Hoa cung là tốt rồi, như vậy sẽ tránh cho nàng đi tới Bích Tiêu cung nữa.
Tuy nhiên, nàng cảm nhận rõ ràng việc mình nghiêng sang một bên để Văn Tố Phương đi trước khiến Văn Tố Phương cảm thấy rất dễ chịu, ngay cả ánh mắt vốn dĩ oán hận cũng trở nên kiêu ngạo.
Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Văn Tố Phương đi phía trước, không hiểu sao có thể thay đổi nhanh như vậy, kỳ thật Vân Tịch Dao thật sự không hiểu.
Mới đầu Văn Tố Phương biết hoàng thượng vẫn như cũ ngủ ở Lan Hoa Cung, chuẩn bị ngày thứ hai tìm Vân Tịch Dao tâm sự, chỉ là nàng ta phái đi người trùng hợp nghe được Xu Phi cũng phái người hẹn Vân Tịch Dao, dứt khoát nàng ta cũng không muốn chờ, trực tiếp đi tới ngự hoa viên chờ ở đây để gặp Vân Tịch Dao cùng đi Lưu Hoa Cung.
Văn Tố Phương vừa nhìn thấy khuôn mặt của Vân Tịch Dao liền nhớ tới sự tình hoàng thượng liên tiếp bốn đêm ngủ lại, cho nên có chút u oán cùng phẫn hận, nàng ta ghen ghét Vân Tịch Dao, chẳng qua là khi Vân Tịch Dao để cho nàng ta đi trước, nàng ta lại nghĩ tới phần vị của mình so với Vân Tịch Dao thì cao hơn, dù cho Vân Tịch Dao được sủng ái, nhưng vẫn kém một bậc.
Hai người cùng nhau đi tới Lưu Hoa Cung, bên ngoài Lưu Hoa Cung đã có thái giám trông coi nhìn thấy bọn họ, thấy Văn Tố Phương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức quay người chạy vào không nghĩ tới Văn Phi nương nương cũng đi theo.
Các nàng nhìn thấy thái giám chạy vào, cũng không có dừng lại, trực tiếp đi vào trong Lưu Hoa Cung.
“Không nghĩ tới Văn Phi muội muội cũng tới! Thực sự là khách quý ít gặp."
Vân Tịch Dao nhìn Nguyệt Tĩnh Xu đứng ở cửa phòng Lưu Hoa Cung nở nụ cười chào đón, chỉ là trong mắt có phòng bị, cái kia phòng bị dường như là hướng về phía Văn Tố Phương.
“Xu Phi Nương Nương cát tường.” “Xu Phi tỷ tỷ hữu lễ.” Hai người đồng thanh mở miệng thỉnh an.
Nguyệt Tĩnh Xu gật đầu một cái, cười hì hì đi qua kéo cổ tay phải Vân Tịch Dao nói, “Vân muội muội cùng Văn Phi muội muội không cần đa lễ, nếu đã tới thì nhanh chóng đi vào ngồi đi!” Nói xong lôi kéo Vân Tịch Dao đi vào, đến nỗi cái kia là cho Văn Tố Phương nghe.
“Vân muội muội hôm nay đi sớm có mệt hay không?” Nguyệt Tĩnh Xu lôi kéo Vân Tịch Dao ngồi ở bên cạnh mình, con mắt quan sát thân thể Vân Tịch Dao bốn phía.
Vân Tịch Dao bị nhìn toàn thân không được tự nhiên, cười cười xấu hổ “đa tạ Xu Phi Nương Nương, tần thϊếp còn tốt, cũng không phải rất mệt mỏi.”