“Như vậy à, ngươi nhường Tiểu Chước Tử cùng Hạ Hoa chú ý nhiều hơn một chút.” Nàng cũng không muốn mình bị thương tổn.“Dạ.” Xuân Hoa gật đầu, dù cho Vân Tịch Dao không nói, nàng ta cũng biết, dù sao không chỉ vị chủ nhân trước mặt này, còn có người kia cũng chú ý cử động của ba người này.
Hai người nói xong tiếp tục đi ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy bước đã thấy Đào Nhi tay cầm quần áo đi vào, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Chủ tử, nô tỳ vừa mới gặp phải thái giám Bích Tiêu cung, nói là Văn Phi nương nương mời người đến bên kia ngồi."
“Văn Phi?” Vân Tịch Dao nhìn bộ dáng thở hổn hển của Đào Nhi, không khỏi có chút bực bội, chau mày đứng lên.
Đào nhi thấy vậy cho là nàng ta nói gì đó khiến Vân Tịch Dao sinh khí, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, “chủ tử, có phải nô tỳ làm gì sai hay không? Người tức giận?"
Vân Tịch Dao nghe được Đào Nhi nói, bất đắc dĩ thở dài: "Không phải chuyện của ngươi, ta chỉ là cảm thấy có chút khó chịu. Văn phi bảo ta đi qua đó, nhưng Xu phi cũng kêu ta, làm sao đều đi cùng một chỗ đây." Nói xong, nàng đưa tay đỡ Đào Nhi, nhìn quần áo trong tay nàng ta ra hiệu cất đi trước.
Đào nhi hiểu ý rời đi, Vân Tịch Dao mang theo Xuân Hoa đi ra ngoài, nhìn bầu trời bên ngoài, nàng bỗng nhiên hít sâu một hơi, “Xuân Hoa, ngươi nói ta nên đi bên nào?"
“Cái này chủ tử, nô tỳ cũng không biết.” Xuân Hoa khổ sở cúi đầu xuống, nàng ta thật sự cũng không biết, dù sao chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
"Văn phi? Xu phi?" Vân Tịch Dao đứng ở ngoài nhà giọng lẩm bẩm, nhưng trong lòng nàng biết hai người triệu nàng là vì Tư Đồ Trạch ở lại mấy đêm nay.
Xem ra nàng phải nghĩ biện pháp, mỗi đêm giữ lại Tư Đồ Trạch cũng không phải là một chuyện, độ thiện cảm bây giờ dừng ở 50, độ tín nhiệm là 2, chớ vì bồi dưỡng cảm tình mà để cho mình lâm vào hoàn cảnh như này, bây giờ nàng vẫn không có thế lực đối kháng Nguyệt Tĩnh Xu cùng Văn Tố Phương.
"Chủ tử, chúng ta nên đi đâu trước?" Xuân Hoa nhìn vẻ mặt bối rối của Vân Tịch Dao hỏi.
"Chúng ta đi tới chỗ Xu phi trước đi. Dù sao nàng ta sáng sớm phái người tới thông báo cho chúng ta, Văn phi bên kia có thể đợi."
"Cái này... Sợ Văn Phi sẽ dùng chủ đề này làm khó người." Xuân Hoa lo lắng nói, nhưng nàng ta cũng biết mình cũng không thể làm gì được, bất luận đi bên nào trước bên kia cũng có thể làm khó chủ tử mình.
"Ừ, dù ngươi đi đâu trước, bọn họ cũng có thể kiếm cớ dạy ngươi một bài học, vậy tại sao không đến chỗ Xu phi trước? Ít nhất đến trước, còn có thứ tự tốt hơn." Nói nàng đang ở chỗ Xu phi, nếu ở lại lâu hơn có trốn tránh trách nhiệm Văn phi cũng không thể nói gì.
Vân Tịch Dao nghĩ rõ ràng, mang theo Xuân Hoa cùng Đào nhi đi ra khỏi Lan Hoa Cung, đi tới Lưu Hoa Cung chỗ Xu phi.
“Xem ra Vân muội muội đây là muốn đi tới chỗ Xu Phi tỷ tỷ."
Vân Tịch Dao nghe vậy xoay người nhìn, không nghĩ tới ở ngự hoa viên sẽ gặp Văn Tố Phương, nhìn bộ dáng của nàng ta như kiểu đã ngờ tới nàng sẽ tới đây.
“Văn Phi nương nương cát tường!” Vân Tịch Dao cúi người xuống thỉnh an.
Văn Tố Phương thấy vậy, chậm rãi đi tới, miệng nhếch lên mang theo nụ cười, nói: “Vân muội muội mau dậy đi, không cần đa lễ!” Nói xong đưa tay đỡ Vân Tịch Dao.
“Tạ Văn Phi nương nương.” Vân Tịch Dao cung kính đứng dậy, nàng cũng sẽ không tin tưởng lời Văn Tố Phương nói, nói rất hay, nhưng khi nàng thật sự không đa lễ, đoán chừng sẽ bị nói không có lễ phép, không tôn kính.