Chỉ là còn chưa có nhìn vài lần, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Đức Toàn nói, “đêm nay đi Lan Hoa Cung, để những người khác chú ý những hành động của người trong cùng một chút."“Dạ, nô tài hiểu rõ.”
“Ừ, trẫm ngược lại muốn xem xem các nàng có thể làm được cái gì, hậu cung là của trẫm, làm sao có thể để cho các nàng ta làm xằng làm bậy.” Tư Đồ Trạch nheo cặp mắt lại, trong mắt đều là lạnh lùng, những ngày này nghe những cọc ngầm hồi báo, thực sự là đối với những nữ nhân kia càng ngày phản cảm.
Ai cũng biết giả vờ hiền lành yếu đuối, giả vờ đáng thương, giả vờ rộng lượng nhưng lại lén lút làm một số việc đáng xấu hổ và lên kế hoạch hãm hại người khác, những người kia dạy dỗ con gái thật tốt.
May mắn còn có nàng khác biệt, không có những tâm tư đó, vẫn như cũ làm chuyện mình thích, biết thân biết phận tại ở bên trong Lan Hoa Cung đọc sách trồng hoa, ngẫu nhiên đi ngự hoa viên ngắm hoa, cũng chỉ có nàng mới bình tĩnh như vậy.
Nghĩ đến đây, không khỏi nhớ đến vẻ mặt và ánh mắt của nàng khi rời khỏi Lan Hoa Cung cách đây không lâu, thực sự trông giống như một con mèo con với bộ lông xù, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm, trong mắt có thể thấy rõ muốn tiến tới cào hắn mấy cái, nhưng lại cố gắng hết sức kìm lại, hai má đỏ bừng vì tức giận, hắn gần như không nhịn được mà tiến tới sờ tóc nàng vài cái, may mà hắn đã kiềm chế được rời đi.
Chỉ có nàng mới có thể hành động như vậy, đối mặt với hắn mà không hề giả vờ, hoàn toàn không giống những người phụ nữ đó, cho nên hắn thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến nàng, thậm chí còn quyết định ở trong lòng chọn nàng.
Liên tục bốn đêm Tư Đồ Trạch đều ngủ ở chỗ Vân Tịch Dao, hành vi như vậy khiến các nữ nhân trong hậu cung lo lắng và oán hận, dù sao thì quá tam ba bận, nhưng đêm thứ tư vẫn là Vân Tịch Dao khiến họ phải bắt đầu lo lắng xem hoàng đế có thực sự bị mê hoặc hay không.
Ngay cả đại thái hậu trong hậu cung cũng không nhịn được, âm thầm chỉ trích Vân Tịch Dao không hiểu chuyện, bá chiếm hoàng thượng như thế.
Nhưng không ai biết Vân Tịch Dao cũng không muốn điều này, nàng chỉ muốn tăng thêm độ thiện cảm cho mình, bốn ngày liên tục nàng cũng không mời Tư Đồ Trạch qua đêm, mặc dù chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm, nhưng nàng không ngăn cản nổi mấy ngày nay bị một số người quấy rối.
“Chủ tử, vừa rồi Xu Phi Nương Nương phái người tới kêu ngài đi qua một chuyến, nói là " ôn chuyện ".” Xuân Hoa đứng ở một bên đàng hoàng nói.
Nhìn xem đến rồi, hôm nay quấy rối lại tới, đây chính là cùng một cái cớ, Vân Tịch Dao đã đoán được nên nói cái gì.
“Đã biết, ta lập tức đi.” Nàng nghĩ không đi, chính là không thể, ai bảo đối phương là Xu Phi mà nàng là quý nhân.
Vân Tịch Dao vẻ mặt thất vọng đứng dậy, buông sách y thuật trong tay xuống, đây là thứ nàng lấy ra từ hệ thống mấy ngày trước, học y cũng không tệ, huống chi giá trị thuộc tính của nàng luôn là 0 nên nhìn vào có vẻ không thoải mái.
"Đúng rồi mấy ngày nay Thu Hoa và Tiểu Ngư Tử thế nào rồi? Có làm cái gì không?" Nàng dừng lại quay đầu nhìn Xuân Hoa bên cạnh rồi hỏi.
“Bẩm chủ tử, gần đây 3 người đó đều không làm ra chuyện khác người gì, chỉ là tối hôm qua Thu Hoa bắt đầu có chút mất hồn mất vía, tiểu Tháp tử cũng lén lén lút lút.” Xuân Hoa nhớ tới hành động tối hôm qua của hai người này, như là đang muốn bắt đầu hành động.