“Vậy Vân Quý Nhân có thể từ từ suy nghĩ, cái bàn cờ kia cứ như vậy đặt ở chỗ đó, có thể chậm rãi suy xét nên đi bước kế tiếp như thế nào."“Dạ, tần thϊếp hiểu.” Vân Tịch Dao bất đắc dĩ đáp ứng, nàng chính là mượn cớ, như thế nào lại tự hố chính mình, cái này nàng lại phải đem thời gian nghiên cứu ở trên bàn cờ này.
Vân Tịch Dao ủy khuất đi theo Tư Đồ Trạch tới bàn ăn, nhìn Tư Đồ Trạch bước tới ngồi xuống, Vân Tịch Dao vừa muốn ngồi xuống, nhưng lại bị Hạ Hoa giữ lại.
“Chủ tử, người cần hầu hạ, không thể ngồi.” Hạ Hoa nhỏ giọng nói bên tai của Vân Tịch Dao.
Vân Tịch Dao nghe xong ngơ ngẩn, không nghĩ tới còn có quy củ như thế này, nàng bỗng nhiên rất muốn cho Tư Đồ Trạch về sau đừng đến ở đây dùng bữa nữa, nàng còn phải đợi hắn đến, hơn nữa nhìn người ta ăn sẽ rất thèm đó.
"Đã." Thấp giọng gật đầu, Vân Tịch Dao nhìn Tư Đồ Trạch đang ngồi ở chỗ đó, trừng mắt nhìn bóng lưng của người đàn ông này, như cảm nhận được ánh mắt phía sau mình, Tư Đồ Trạch quay lại, lập tức hù dọa Vân Tịch Dao khôi phục tinh thần và nở một nụ cười lấy lòng.
“Làm sao còn đứng ở chỗ đó?” Tư Đồ Trạch nghi hoặc nhìn Vân Tịch Dao còn đứng ở nơi đó cười ngây ngô, đối với hắn mà nói cái nụ cười lấy lòng của Vân Tịch Dao kia trong mắt hắn chính là cười ngây ngô.
“Không có, bây giờ liền tới.” Đi qua đứng bên cạnh Tư Đồ Trạch, móp méo miệng, y theo lời Hạ Hoa nói nhìn đồ ăn, cầm đũa lên, chuẩn bị phục dịch Tư Đồ Trạch.
Nhưng vừa mới cầm đũa lên, người ngồi bên cạnh liền lên tiếng: "Sao còn đứng? Không biết ngồi sao?" Nói xong nhìn Vân Tịch Dao, chợt cảm thấy nàng có đần.
Vân Tịch Dao hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt của hắn, chẳng qua là cảm thấy âm thanh này như tiếng trời, nàng có thể không cần phục dịch ngồi xuống cùng một chỗ dùng bữa, đây thật là chuyện tốt.
“Tạ hoàng thượng.” Vân Tịch Dao cười thả đũa đi đến bên cạnh ngồi xuống, con mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, chợt phát hiện hoàng thượng tới đây cũng có chỗ tốt, đó chính là đồ ăn so với trước đây đều rất phong phú.
Đức Toàn đứng nghiêm ở một bên, nghe được Tư Đồ Trạch nói, rõ ràng thân hình run lên một cái, trên mặt lộ ra biểu tình khổ sở, “hoàng thượng, cái này e rằng không ổn đâu?” Thân phận của quý nhân căn bản không có tư cách cùng hoàng thượng dùng bữa, ngay cả những vị Tần, Phi đều không cùng hoàng thượng dùng bữa cùng bàn đâu, chẳng lẽ vị này được hoàng thượng yêu thích đến thế sao?
Tư Đồ Trạch lạnh lùng nhìn Đức Toàn, bất mãn nói: "Có gì không thích hợp?" Sau đó hắn nheo mắt nhìn, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, nếu nói thêm một chữ nữa thì hắn cút đi.
“Không có không thích hợp, hoàng thượng nói cái gì chính là cái đó.” Đức Toàn ủy khuất lui trở về đằng sau Tư Đồ Trạch, đối với tâm tư Đế Vương hắn như thế nào cũng không thể đoán, đoán tới đoán lui cũng đoán không được, ai bảo hắn chỉ là một tổng quản thái giám.
Cho nên dưới sự uy hϊếp của Tư Đồ Trạch, không ai dám phản đối việc Vân Tịch Dao ngồi ăn cùng bàn với hoàng đế.
Nhưng mà để cảm tạ Tư Đồ Trạch tốt bụng như vậy, Vân Tịch Dao vẫn thi thoảng gắp đồ ăn cho Tư Đồ Trạch, mới đầu hắn rất kinh ngạc nhưng về sau càng hài lòng, trên bàn bầu không khí một mảnh an lành, chỉ là khổ Cung Nữ, thái giám đứng ở một bên.