Vân Tịch Dao nhìn tên thái gián này, nhếch miệng cười yếu ớt gật đầu một cái, “Ừ, làm phiền công công chờ đợi ở đây.” Nói xong quay người đi vào.Tiểu Thái giám thấy vậy, vội vàng đi về phía trước ngăn lại, mang theo chút áy náy nói, “Vân Quý Nhân, cái này không phải, làm phiền người chờ chút, trước hết để cho nô tài đi thông báo một tiếng như thế nào?"
“Cũng tốt, làm phiền.” Vân Tịch Dao dừng bước lại cũng không có cự tuyệt, nàng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, tới gặp Nguyệt Tĩnh Xu nhất định sẽ không dễ dàng, ai bảo nàng tối hôm qua mới " thị tẩm".
Tiểu Thái nghe Vân Tịch Dao nói, áy náy gật đầu rồi xoay người đi vào, để lại Vân Tịch Dao đứng chờ ở đây.
“Quý nhân, tên Tiểu Thái giám kia là cố ý.” Hạ Hoa mở miệng nói ra, giọng nói mang vẻ tức giận bất bình.
“Biết, nhưng mà hắn không có quyền lợi lớn như vậy, hẳn là Xu Phi Nương Nương đồng ý.” Vân Tịch Dao bình tĩnh nói, hoàn toàn là bộ dạng không thèm để ý.
Xuân Hoa cùng Hạ Hoa đều có chút hiếu kỳ, nhưng mà cũng không nhiều lời, chỉ là Xuân Hoa chăm chú nhìn Vân Tịch Dao, phát hiện ánh mắt Vân Tịch Dao đồng thời không có lo lắng cùng phẫn hận, bộ dạng rất là bình tĩnh.
Không biết đợi bao lâu, Vân Tịch Dao nhắm mắt lại, cố gắng không để cho mình tức giận, nàng nói với mình đây là hoàng cung, chính mình chỉ là một quý nhân, cần phải nhẫn nại.
Cuối cùng, đúng lúc nàng sắp không chịu nổi nữa thì có người bước ra, là một cung nữ mặc váy màu hồng nhạt.
“Vân Quý Nhân, Xu phi nương nương cho mời."
“Ừ.” Vân Tịch Dao gật đầu đi vào, nhưng trong lòng đang chửi rủa Nguyệt Tĩnh Xu rõ ràng chính là cố ý để cho nàng ở chỗ này chờ.
Cùng cung nữ đi theo đến Lưu Hoa cung, nhìn thấy Nguyệt Tĩnh Xu mặc bộ váy đỏ lộng lẫy đang nhàn nhã ngồi đó uống trà, Vân Tịch Dao trong lòng thực sự cảm thấy ngột ngạt, nhưng nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Xu Phi Nương Nương cát tường.” Vân Tịch Dao phúc thân thể hành lễ, trong cung quy củ chính là nhiều.
“Thì ra là Vân tỷ tỷ, à, không đúng, là Vân muội muội tới.” Nhìn Vân Tịch Dao đứng ở đối diện, Nguyệt Tĩnh Xu lộ ra biểu cảm áy náy nhưng trong mắt lại rõ ràng mang theo tia trào phúng.
Vân Tịch Dao nghe xong lời này thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ đứng đó trầm mặc không nói.
Nguyệt Tĩnh Xu cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, giật giật thân thể, há miệng nói, “Vân muội muội ngồi xuống đi, bản cung cũng đã mấy ngày nay không có thấy Vân muội muội đâu!"
"Đúng vậy, đúng là mấy ngày không gặp." Nàng cũng không muốn gặp. Vân Tịch Dao thầm nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười khéo léo.
“Ha ha, cho nên hôm nay mới kêu Vân muội muội tới ôn chuyện một chút!” Nguyệt Tĩnh Xu che miệng vừa cười vừa nói, trong mắt đắc ý khiến Vân Tịch Dao hoàn toàn không nghĩ ra.
Vân Tịch Dao nhìn khuôn mặt tươi cười của người đối diện, trong lòng cảm thấy khó chịu, nàng thực sự không biết Nguyệt Tĩnh Xu là đang tự hào hay giễu cợt địa vị của nàng ta cao hơn nàng, hay là vì địa vị gia tộc sau lưng.
“Vân muội muội tại sao lại không nói chuyện vậy?” Chân mày Nguyệt Tĩnh Xu hơi nhíu lại, nhìn Vân Tịch Dao mặt không thay đổi ngồi ở đối diện, nàng ta thu hồi ánh mắt đắc ý, hơi nghi hoặc tại sao Vân Tịch Dao lại có thể bình tĩnh như vậy.
“Xu Phi Nương Nương muốn nghe tần thϊếp nói cái gì?” Vân Tịch Dao lấy lại tinh thần, nhìn trên mặt Nguyệt Tĩnh Xu mang theo bất mãn, nàng vẫn như cũ giữ vững bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng rất là hoài nghi vì sao ánh mắt Nguyệt Tĩnh Xu lại phong phú như vậy.
“Vân muội muội không có gì muốn nói sao?” Nguyệt Tĩnh Xu hỏi ngược lại, con mắt nhìn chằm chằm vào Vân Tịch Dao, chú ý đến nhất cử nhất động của nàng.