“Những người được bố trí trong hậu cung lúc nào cũng nhớ phải gửi tin tức, chú ý đến những nữ nhân đó.” Tư Đồ Trạch bình tĩnh nói, sau đó đưa tay cầm lấy tấu chương chuẩn bị xem tiếp, hắn không thể bị quấy rầy bởi nhũng chuyện tối qua nữa."“Dạ, nô tài hiểu rõ.” Đức Toàn cúi đầu trả lời sau đó xoay người lui ra ngoài, chỉ là ánh mắt liếc nhìn về phía thiếu niên đang xem tấu chương.
Hắn không khỏi thở dài, hoàng đế chỉ mới mười tám tuổi, lại làm việc cứ như ba bốn mươi tuổi, hậu cung cùng tiền triều đều đang dần thay đổi, hầu như trong hậu cung mỗi người đều có người của hoàng đế, thậm chí có cả ở chỗ Thái hậu, ai cũng biết là Thái hậu không phải mẹ ruột của hoàng đế hơn nữa sau lưng bà còn có Lý gia.
Đức Toàn chợt phát hiện kỳ thực hoàng thượng cũng rất khổ cực, Tả tướng, Hữu tướng cùng Lý gia đều ở đây nhìn chằm chằm, ba nhà đều đưa nữ nhi vào trong cung là vì tranh một chuyến, cũng khó trách hoàng thượng chín chắn như vậy nếu như không phải tỉnh táo cùng âm thầm động thủ, đoán chừng sớm đã bị ba nhà ăn tới sít sao, khi đó hoàng thượng cũng không phải là hoàng thượng chân chính.
Đức Toàn công công đi ra ngoài, tìm đến người được bố trí nói gì đó, sau đó liền thấy người kia rời đi, Đức Toàn công công thở dài đi vào, trong lòng hy vọng Vân Quý Nhân sau lưng không có ai, là một người tốt chân chính.
Vân Tịch Dao thế nhưng không biết bây giờ Đức Toàn công công bởi vì tối hôm qua hoàng thượng ngủ lại cùng hôm nay bị hoàng thượng hỏi nên đối với nàng có chút hảo cảm, thậm chí hy vọng nàng có thể để cho hoàng thượng thay đổi một chút, nếu như Vân Tịch Dao biết nhất định cười ha hả, cảm thấy Đức Toàn công công đang nghĩ ngợi hão huyền, hoàng thượng là người dễ dàng thay đổi như vậy sao? Mặc dù nàng thật sự muốn thay đổi hoàng thượng, muốn hắn đối với nàng tăng độ thiện cảm và độ tín nhiệm lên max.
“Tiểu thư, hôm nay ngài muốn làm gì? Luyện tập thư pháp hay là vẫn vẽ tranh?” Đào nhi đứng ở một bên nhìn Vân Tịch Dao ăn cơm xong hỏi.
“Hôm nay không làm cái gì, nghỉ ngơi một chút.” Vân Tịch Dao lắc đầu, nàng hôm nay chuẩn bị kỹ càng nghĩ những ngày tiếp theo, khoảng cách hệ thống nói còn có mười hai ngày, nàng không thể một mực cứ chờ đợi.
“Quý nhân, Xu Phi Nương Nương phái người tới nói muốn tìm ngài ôn chuyện một chút.” Hạ Hoa một mặt nghiêm cẩn đi đến nói
Vân Tịch Dao nghe xong sững sờ, rất nhanh phản ứng lại biết rõ Xu Phi là Nguyệt Tĩnh Xu, chỉ là nàng ta tìm mình có chuyện gì.
“Đã biết, ngươi đi nói một chút ta lập tức qua.” Vân Tịch Dao đứng dậy đi vào buồng trong, chuẩn bị kêu Đào nhi giúp nàng sửa sang quần áo, nàng rất hiếu kì Nguyệt Tĩnh Xu sao lại tìm nàng, ôn chuyện nói chuyện nhất định là giả, sẽ không phải....không phải là bởi vì nàng đêm qua nàng thị tẩm, hôm nay liền đến tính sổ đấy chứ.
Vân Tịch Dao cảm thấy có thể Nguyệt Tĩnh Xu không phải rất hào phóng, nàng đã đoán trước Nguyệt Tĩnh Xu sẽ tìm tới nàng, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Vân Tịch Dao đang đi trên đường đến Lưu Hoa Cung mang theo Xuân Hoa và Hạ Hoa, còn về phần Đào Nhi, nàng sẽ không dẫn đi cùng, tính tình Đào Nhi không chững chạc có chút trẻ con nên tốt nhất là giữ lại trong Lan Hoa cung trông coi cũng tốt.
"Vân Quý nhân, người đến rồi, Xu phi nương nương đang đợi người!" Một thái giám trẻ tuổi đứng ở cửa Lưu Hoa cung nhìn thấy Vân Tịch Dao, vội vàng đi tới, trên mặt nở nụ cười tươi.