"Ừ vừa mới tỉnh lại, để Đào Nhi tới giúp ta rửa mặt!" Vân Tịch Dao phục hồi tinh thần, nhàn nhạt liếc nhìn Xuân Hoa, không nói nhiều.Chỉ cái nhìn này thôi cũng khiến Xuân Hoa có chút choáng váng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại và cảm thấy mình vừa nhìn nhầm.
Kỳ thực đây là nhìn lầm, ánh mắt Vân Tịch Dao không hề cố ý, nàng vừa mới tỉnh lại, đang nghĩ đến Tư Đồ Trạch, không có chút biểu cảm nào, ánh mắt đó chỉ là ánh mắt thản nhiên.
Đào Nhi nghe Xuân Hoa nói quý nhân đã tỉnh, vội vàng bước vào giúp Vân Tịch Dao tắm rửa thay quần áo, trên mặt luôn có vẻ hưng phấn cùng vui mừng.
"Tiểu thư, có thấy khó chịu ở chỗ nào không?" Đào Nhi thấp giọng hỏi.
"Hả?" Vân Tịch Dao nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia sửng sốt một lát, sau đó nàng hiểu được ý tứ của Đào Nhi, giả vờ bình tĩnh lắc đầu: "Không có." Sau đó cúi đầu lau tay.
Làm sao nàng có thể cảm thấy khó chịu? Không có thị tẩm nào cả, nhưng... người đó làm thế quái nào được, huống chi, hẳn phải thu khăn lạc hồng, cho nên hắn như thế nào nàng cũng không để ý.
Vân Tịch Dao đưa khăn lau tay cho Đào Nhi, nàng cau mày đi đến bàn ở phòng ngoài ngồi xuống, nàng có rất nhiều vấn đề không biết hỏi ai, hiển nhiên là không hỏi được người kia, thế nên bây giờ chỉ có nhịn mà phải từ từ tìm hiểu.
Bên này Vân Tịch Dao đang suy nghĩ vấn đề, Tư Đồ Trạch ở bên kia cũng đang suy nghĩ cái gì đó.
Sau khi kết thúc tảo triều, Tư Đồ Trạch liền trực tiếp trở về Dao Quang Điện dùng bữa, sau đó trở lại trong điện phê duyệt tấu chương, chỉ là lại luôn phân tâm, không yên lòng xem tấu chương.
Trong đầu hắn lúc nào cũng không khỏi nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, không biết nguyên nhân gì thế mà hắn lại không có nhẫn tâm để cho người ta chế tạo ra những vết tích kia, thậm chí còn ở lại nơi đó qua một đêm, ngủ rất an ổn.
Tư Đồ Trạch hiện tại rất bực bội, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, từ mười bốn tuổi hắn chưa từng ngủ yên như vậy, nhưng đêm qua hắn lại cảm thấy đặc biệt yên bình.
“Đức Toàn, ngươi nghĩ thế nào về Vân Quý nhân?” Tư Đồ Trạch thả tấu chương xuống, quay đầu nhìn Đức Toàn bên cạnh hỏi.
Đức Toàn bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, cúi đầu đáp: “Bệ hạ, thần không biết, Vân Quý nhân mới vào cung, cho nên…” nhìn không ra, huống chi hắn không có thời gian để ý đến điều đó.
"Ừ, chính xác vừa mới vào." Hắn vẫn cần phải nhìn kỹ, muốn xem nàng ấy có gì đặc biệt, tại sao lại thu hút sự chú ý của hắn.
Tư Đồ Trạch từ mười bốn tuổi đến nay chưa từng để ý tới nữ nhân, cũng chưa từng vì nữ nhân nào mất bình tĩnh, sau khi lên ngôi không thiên vị hậu cung, những nữ nhân đó cũng chỉ tìm nữ thị vệ âm thầm làm, còn hắn trực tiếp trở về Diệu Quang điện ngủ.
Tối hôm qua lại có sự biến hóa, tuy không có sủng hạnh, nhưng hắn vẫn ở nơi đó thoải mái ngủ một đêm, thậm chí không có kêu nữ thị vệ động thủ ở trên người nàng lưu lại vết tích gì.
Hắn có thể đoán được người kia tỉnh lại nhất định sẽ phát giác, nhưng hắn lại ngầm thừa nhận, là muốn thử một lần đi, dù sao hiếm thấy nhìn trúng một người, càng quan trọng chính là nàng thật sự thích hoa Lan, bên ngoài trồng rất nhiều hoa lan.
Tư Đồ Trạch không biết chính hắn đang do dự thăm dò là tốt là xấu, có thể vì không giống như phụ hoàng bị tiền triều cùng hậu cung kiềm chế, hắn nhất thiết phải nắm giữ hết thảy, đứa bé đầu tiên phải là người hắn chọn trúng, Vân Tịch Dao này cứ giữ lại xem chút đi.