“Hoàng thượng nói cái gì vậy? Thϊếp thân đây không phải là chờ lâu, cho nên mới ngủ quên.” Vân Tịch Dao nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể trả lời như vậy, nàng cũng không thể nói "người nhìn lầm rồi, ta không ngủ " như vậy là đang nói láo.“Ừ, trẫm thấy được.” Tư Đồ Trạch gật đầu một cái, che dấu nụ cười nhìn về phía Đào Nhi đang quỳ bên cạnh nói, “lui xuống đi, nơi này đã có trẫm!"
“Dạ.” Đào nhi cung kính trả lời, chậm rãi đứng dậy cúi đầu lui ra ngoài.
Vân Tịch Dao nhìn Đào Nhi từng bước lui ra ngoài, lúc này chỉ còn lại nàng và Tư Đồ Trạch, tay phải của nàng vẫn còn bị đối phương nắm giữ.
“Mỹ nhân nhìn cái gì vậy?” Tư Đồ Trạch nắm chặt tay phải Vân Tịch Dao, lôi kéo nàng về phía mép giường ngồi xuống, trên tay một mực không có buông ra, hắn thấy cầm rất thoải mái, thế nhưng lại khổ cho Vân Tịch Dao.
"Đang nhìn hoàng thượng." Vân Tịch Dao nhếch khóe miệng, cúi đầu cười ngượng ngùng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Tư Đồ Trạch, khi nhìn hắn, nàng thật sự nhận ra hoàng đế trước mặt thực sự chỉ mới mười tám tuổi.
Tuy rằng hắn nói năng thành thục nhưng từ chỗ hệ thống biết được hắn mười sáu tuổi đã trưởng thành, trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng nàng luôn có thể nhìn thấy một chút khí chất trẻ con, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
"Mỹ nhân không cần nhìn, vẫn là đi ngủ thôi." Nói xong, Tư Đồ Trạch ôm Vân Tịch Dao nằm xuống, nhìn mỹ nữ trước mặt, hắn ngơ ngác một hồi, cảm thấy mình thật sự nên tiếp tục, nhưng lại nghĩ tới chuyện đã qua, sắc mặt lập tức lạnh lùng, trở lại vẻ mặt vô cảm.
Vân Tịch Dao vẫn luôn chú ý tới những biến hóa này, trong lòng chấn động, sắc mặt thật sự thay đổi rất nhanh, trong mắt hiện lên rất nhiều phòng ngự cùng nghi hoặc.
Ngày hôm sau, khi Vân Tịch Dao tỉnh dậy, xung quanh đã không có ai, chỉ còn lại phía bên kia trống rỗng.
Nàng thực sự không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, sau khi người đàn ông nói những lời đó tối qua, không lâu sau, nàng cảm thấy bối rối rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, bây giờ tỉnh dậy và phát hiện cơ thể mình không có vấn đề gì. Chẳng lẽ đây chính là mỗi đêm của hắn phải trải qua, như vậy không phải ai cũng biết là giả.
Vân Tịch Dao có chút bối rối, nó khác với những gì nàng tưởng tượng, chưa kể đêm qua rõ ràng hảo cảm đã tăng lên, nhưng khi họ nhìn nhau, nàng vẫn nhận thấy sự phòng thủ và nghi ngờ trong mắt hắn.
Ai, Làm hoàng đế thật sự không chịu nổi, đối với bất kỳ người nào cũng phải đề phòng, nhưng mà nghĩ đến đối phương là hoàng đế, làm Đế Vương hình như phải là như thế, huống chi bây giờ hắn mới mười tám tuổi, trong triều lại phân làm mấy phái, hắn vẫn chưa có hoàn toàn nắm giữ triều chính, đây là lo lắng cho thân phận của mình, xem người phái tới thuộc phe nào.
Vân Tịch Dao cảm thán, bất quá nàng lập tức nhớ tới người kia trong nháy mắt hoài niệm, nàng tuyệt đối không nhìn lầm, chỉ là hắn đến cùng hoài niệm ai, xem ra nàng còn cần cố gắng lên, tranh thủ sớm ngày tăng hảo cảm, cần phải thu được độ tín nhiệm mới nhanh mới được.
Nàng vẫn không tin chinh phục một đứa trẻ mười tám tuổi còn chưa thật sự trưởng thành lại khó như vậy, ba năm nữa nàng nhất định sẽ thành công, dù sao bây giờ cũng vẫn chưa phải là người nam nhân ba năm sau sẽ lạnh lùng tàn nhẫn.
“Quý nhân, ngài tỉnh?” Xuân Hoa đi đến, nhìn thấy Vân Tịch Dao ngồi ở mép giường ngẩn người thì hơi nghi hoặc một chút, không tại sao sáng sớm dậy có vẻ mặt như vậy, cái này cũng không hẳn là kích động?