Chương 16

Tuy nhiên, sự phân phó lười biếng của nàng bây giờ khiến nàng an toàn hơn rất nhiều, cũng khiến người nào đó càng chú ý đến nàng nhiều hơn, tuy nhiên, Vân Tịch Dao bây giờ không biết, nhưng một ngày nào đó Vân Tịch Dao sẽ vẫn ngạc nhiên và hạnh phúc trong chốc lát sau khi biết chuyện.Khi đó may mắn chính mình trộm cái lười, nếu không phải vậy nàng nhất định sẽ cần thời gian dài hơn mới được đồ vật mà nàng mong muốn.

Sau khi Vân Tịch Dao tiến vào Lan Hoa Cung, nàng lập tức nhìn xung quanh, nhường Xuân Hoa và Đào Nhi dọn dẹp phòng, nàng thay đổi cách trang trí trong phòng một chút, thay cách bài trí hoa lệ quý phái bằng cách bài trí ấm áp thoải mái.

“Vân Quý Nhân, đêm nay hoàng thượng tới chỗ Xu phi.” Xuân Hoa nhìn Vân Tịch Dao đang ngồi ở mép giường nói.

Vân Tịch Dao nghe vậy sửng sốt một lát, sau đó định thần lại, ôn nhu cười nói: "Ừ, ta đã biết." Nói xong, nàng xoay người nằm trên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Kỳ thực nàng căn bản không phải đang chờ hoàng đế mà là không quen đi ngủ quá sớm, hơn nữa nàng cũng biết, đêm đầu tiên hoàng đế không thể nào đến chỗ của mình được. Hệ thống nói cho nàng rằng Tư Đồ Trạch là một vị minh quân đầy tham vọng, cho nên hắn nhất định sẽ làm gì đó khiến Tể tướng và Hữu tướng gây chiến với Lý gia đằng sau Thái hậu.

Cho nên khi nghe tin Tư Đồ Trạch đến chỗ Nguyệt Tĩnh Xu, nàng thực sự không hề ngạc nhiên hay lo lắng bởi vì cũng không thị tẩm, còn về việc Tư Đồ Trạch làm cách nào để khiến những người phụ nữ đó cho rằng mình được sủng ái, thì nàng thực sự có chút tò mò.

Ngày hôm sau khi Vân Tịch Dao thức dậy, bình minh đã mở mắt, Đào Nhi cùng Xuân Hoa nghe thấy bên trong có tiếng động liền đi vào giúp nàng tắm rửa mặc quần áo.

Nàng lười biếng nheo mắt lại để Xuân Hoa cùng Đào Nhi giúp nàng mặc quần áo, trong khi nàng chỉ cần dang rộng tay không cần cử động, thực ra nàng còn ép mình thức dậy, chỉ để sau này luôn có thể dậy sớm.

Mặc dù bây giờ hậu cung không có hoàng hậu, nhưng không phải lúc nào cũng như vậy, một khi đã có hoàng hậu thì lúc nào cũng phải thỉnh an, hơn nữa địa vị của nàng không phải lúc nào cũng như vậy, khi địa vị cao hơn, thái hậu cũng phải thỉnh an, nàng trước tiên phải trải đường vì cuộc sống sau này của mình.

“Tiểu thư, đã tốt rồi.” Đào nhi một bên vừa cười vừa nói.

Vừa dứt lời, Xuân Hoa đang đứng ở một bên tỏ vẻ không đồng tình nói: "Đào Nhi, ngươi không thể gọi là tiểu thư nữa, phải gọi là quý nhân." Nói xong nghiêm túc nhìn Đào Nhi.

"Đã biết." Đào Nhi ủy khuất cúi đầu, nàng thật sự không quen, trước đây vẫn luôn gọi là "Tiểu thư", nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo Xuân Hoa, dù sao nàng ta cũng là người trong cung.

Vân Tịch Dao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Xuân Hoa, sau đó nhìn vẻ mặt ủy khuất của Đào Nhi, nàng bất lực lắc đầu và mỉm cười dịu dàng nói: "Đào Nhi từ từ sửa lại, Xuân Hoa cũng đừng tức giận, ta chỉ mới bước vào cung vẫn chưa hiểu gì cả, không có chuyện gì."

"Dạ, quý nhân, nô tỳ cũng không có tức giận.” Xuân Hoa không thay đổi sắc mặt cúi đầu xuống, ngữ khí rất bình thản.

"Ừ" Vân Tịch Dao nhìn chằm chằm vào Xuân Hoa đang cúi đầu bên cạnh, nàng luôn cảm thấy quá mức nghiêm túc bầu nên không khí dần trở nên lúng túng, nàng quay người đi vài bước để phá vỡ sự im lặng và bầu không khí khó xử nói: "Bày thiện đi."

“Dạ, quý nhân..” Xuân Hoa chậm rãi đi ra, nói gì đó với Hạ Hoa ở bên ngoài, rồi cùng nhau rời đi.

Vân Tịch Dao nhìn Xuân Hoa rời đi, quay đầu nhìn Đào Nhi ở phía sau, an ủi nói: "Được rồi, đừng buồn làm quen dần đi. Đây là hoàng cung, khác với Vân phủ, chúng ta cần phải thận trọng, ta hiện tại không thể tin tưởng những người này ngoại trừ ngươi, ngươi hiểu không?" Nói xong, nàng nghiêm túc nhìn Đào Nhi.

Đào Nhi nghe được lời nói của Vân Tịch Dao, kinh ngạc ngẩng đầu, sửng sốt trong giây lát, sau đó chớp mắt, trầm ngâm gật đầu: "Tiểu thư, à không, quý nhân nô tỳ hiểu rồi, sẽ cẩn thận hơn."