Vân Tịch Dao cảm giác như mình đang trôi bồng bềnh, trôi rất lâu cũng không biết mình đã đi đâu, nàng nhớ rõ ràng mình bị đẩy xuống sông, bị nước nhấn chìm, sau đó nàng không còn nhớ gì nữa. "Nước." Khó khăn mở miệng, Vân Tịch Dao cảm thấy toàn thân khó chịu, có một loại cảm giác bất lực."Tiểu thư, người đã tỉnh rồi?" Bên cạnh truyền đến một âm thanh, Vân Tịch Dao cảm giác được thân thể mình chậm rãi bị nâng lên, một ly nước được đưa tới môi, nàng theo bản năng uống một ngụm.
"Tiểu thư, người thế nào rồi? Tốt hơn nhiều chưa?" Âm thanh lại vang lên, thân thể nàng cũng từ từ được hạ xuống.
Vân Tịch Dao chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một cô nương nhìn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt trẻ con, mặc một bộ váy màu xanh nhạt trông giống như Hán phục, quan trọng nhất là kiểu tóc là song bình kế, dù trông thế nào đi nữa, cũng giống như một người cổ đại.
"Ta khá hơn nhiều rồi." Vân Tịch Dao bình tĩnh đáp, cố gắng khống chế tâm tình, không để lộ ra bất kỳ nghi hoặc nào.
"Thật sao? Vậy Đào Nhi có thể yên tâm, tiểu thư không sao là tốt rồi." Cô nương kia vui vẻ cười lớn, đứng ở bên giường nhìn Vân Tịch Dao.
Mà Vân Tịch Dao nghe được lời nói đó, liền hiểu được có lẽ nàng thật sự xui xẻo bắt kịp xu thế du hành về cổ đại.
"Đào Nhi, hiện tại ta đã khá hơn nhiều rồi, trước tiên nói cho ta biết, ta bị sao vậy?" Vân Tịch Dao giả vờ bình tĩnh hỏi.
"Tiểu thư, người quên rồi à? Hôm qua khi người nghe nói sắp nhập cung tuyển tú, tâm tình không tốt, không ngờ lại rơi xuống nước." Sau khi Đào Nhi nói với Vân Tịch Dao nội tình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng cho Vân Tịch Dao.
Vân Tịch Dao chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng vừa xuyên không, bọn họ nói cho nàng biết nàng sắp tiến cung tham gia tuyển tú, đây thật sự là xui xẻo gì vậy, nàng chỉ hy vọng mình có thể thất bại.
Nàng đại khái hiểu được tình thế phải làm sao để vượt qua nên ngồi dậy, cẩn thận dựa vào cửa sổ, nhìn Đào Nhi và hỏi: "Còn bao nhiêu ngày nữa mới có thể tham gia tuyển tú?"
"Chỉ còn có ba ngày, tiểu thư, người phải bảo trọng thân thể thật tốt, lão gia nói nhất định phải tham gia, nếu không sẽ gả người cho nhị gia Mặc phủ." Đào Nhi nói ra vẻ mặt có chút thương hại. Đối với việc Đào Nhi như thế này, Vân Tịch Dao tỏ ra rất khó hiểu, nhưng lại không dám hỏi thêm câu nào vì sợ lộ.
Nàng chỉ có thể gật đầu: “Ta biết, ta sẽ tự chăm sóc bản thân.” Sau đó dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Ta hơi đói rồi, Đào Nhi, em đi chuẩn bị cho ta ít đồ ăn."
"Dạ, nô tài bây giờ đi chuẩn bị." Đào Nhi nói xong xoay người rời đi, sau khi đi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
Vân Tịch Dao nhìn Đào Nhi đi ra ngoài, chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại, cố nhớ lại một chút ký ức về nguyên chủ, nhưng chẳng có gì, ngay lúc cô sắp thất vọng thì trong đầu truyền đến âm thanh của một bé trai khả ái.
【Đích··· đích··· hệ thống mở ra quá trình dưỡng thành sủng phi bắt đầu, thỉnh ký chủ tiếp nhận.】
"Tiếp nhận." Vân Tịch Dao suy nghĩ một chút rồi nói, sau đó nàng cảm thấy choáng váng.
【Đích··· đích··· chúc mừng ký chủ, hệ thống chính thức mở ra.】 Vẫn là âm thanh bé trai kute.
Trong đầu Vân Tịch Dao đột nhiên xuất hiện một màn hình lớn, hiển thị thông tin:
Dung mạo: 90 (max trị số 200, ngươi bây giờ chỉ có thể coi là thanh tú)
Màu da: 120 (max trị số 200, da hiện tại khá đẹp rồi)
Âm thanh: 140 (max trị số 200, khá hay, âm thanh khá nữ tính)
Trí tuệ: 100 (max trị số 300, xem ra ngươi vẫn còn quá ngu ngốc)
Thể lực: 50 (max trị số 100, ngươi thật đúng là quá yếu)
Đàn: 30 (max trị số 100, học như không học)
Cờ: 50 (max trị số 100, xem ra kỹ năng chơi cờ cần được cải thiện)
Sách: 40 (đầy đủ giá trị 100, nên đọc nhiều sách)
Vẽ: 60 (max trị số 100, oa, cuối cùng cũng có điểm đạt tiêu chuẩn)
Múa: 10 (max trị số 100, xùy, đây là khiêu vũ hay là xoay quanh)
Y: 0 (max trị số 100, nhanh chóng luyện tập, không có y thuật tốt thì rất khó sống sót)
Giá trị kinh nghiệm: 2000 (đây là quà tặng)
Độ thiện cảm của hoàng đế: 0
Tín nhiệm của hoàng đế: 0
PS: ký chủ phải cố gắng lên, tranh thủ sớm ngày đánh hạ được hoàng đế.