Lâm Hạo

Lâm Hạo là Tổng giám đốc tập đoàn K.J kinh doanh bất động sản lấn sang toàn cả nước. Hắn nhìn ngoài là người đứng giới bạch đạo ở Thành Phố S, cũng đồng thời là người đứng gấn như ngang hàng với Ám- Ẩn tộc ba đời Lâm gia chuyên ẩn dấu trong giới Hắc đạo chuyên buôn bán vũ khí, ám sát và đào tạo những đặc công ưu tú của thế giới ngầm...Trong đó tiêu biểu là cánh tay trái và cánh tay phải của Lâm Hạo. Vô- Ái- Thứ- Ma- Ưu

Hắn- Lâm Hạo, tam thái tử gia của Lâm gia, trong sáng anh là nhà khoa học chế tạo máy móc và bom nguyên tử, người quyết đoán lạnh lùng thâm sâu thất thường. Tuy rằng không đến mức gϊếŧ người như máu tanh nhưng cũng muốn là người hắc bạch đạo cũng phải kiêng sợ. Tướng mạo phong nhã, lịch sự sang trọng thâm độc, lạnh lùng, tàn nhẫn- châm ngôn chủa anh là thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót.

Nước da hắn có màu trắng có hơi rám nắng, có đôi mắt như chim ưng, sống mũi cao thẳng và một đôi môi mỏng, thân hình hấp dẩn cường trán, nhưng khi người ta nhìn vào có một cảm giác lạnh thấu xương.Anh ra tây tàn nhẫn, thánh tình bình tĩnh quyết đóan, trên người anh tỏa ra sự cao quý và oai nghiêm.Hắn Không bao giờ bỏ qua cho bất cứ ai giám động đến hắn hoặc là đồ thuộc về quyền sở hữu của hắn.

Lâm Hào năm năm trước sau khi cuộc họp giữa 2 công ty mà đi đến W-T để hoàn thành dự án với Lâm gia thị thì thay đổi đến dáng ngờ. Hai anh em Lâm gia một bước đưa Lâm gia nhảy vọt vang vọng đến cả nước. Một sáng một tối, một thất thường một ấm áp.

Người người không ai biết người phụ nữ hắn bảo vệ là ai nhưng ai cũng nghĩ đó là người phụ nữ của hắn hay người yêu của hắn... Nhưng những gì hắn làm đều vì một nữ nhân hắn gặp đúng 2 lần. Nữ nhân mà hắn khi nghe tin, khi đối mặt đã cảm nắng cô.

Nhiều lúc Lâm Hạo ngước lên trời tự hỏi với chính mình rằng, tại sao người con gái hắn gặp qua có hai lần mà lại cảm nắng người ta, một mực năm năm yêu thích chờ đợi cô như anh trai. Hạ Tuyết có hay không có yêu hắn không thì hắn không biết... Hắn chỉ biết hắn cần cô... Không cần thiết cô phải yêu hắn, không cần biết rằng có người thầm lặng quan tâm cô, yêu thương cô.

Đứng trước một vườn hoa quỳnh anh tím... Vì là mùa xuân nên cỏ cây hoa lá bồ công anh và quỳnh anh xen kẽ nhau đua nhau nở. Xen lẫn với cỏ non bắt đầu sinh sôi nảy nở, những cánh hoa bồ công anh bay đi theo khẽ gió, bay sang từng góc mới..

Hắn đứng trước biển hoa, mỉm cười cho sự sung sướиɠ một lối mòn đầy gạch đá vụn được phủ kín sau một khóm cỏ cao 2- 3 m. Rẽ cành cây ra, hắn bước vào con đường đá vụn, đi sâu vào trong, hắn nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên một thảm cỏ non xanh mượt, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xanh xa vời.

Chỉ là nơi đây là nơi cô và anh trai gặp nhau chứ không phải nơi hắn và cô đối diện diện với nhau. Hắn lặng lẽ âm thầm thích cô như vậy, yêu cô như vậy?

Một bàn tay vô thức đặt lên vai cô. Một giọng nói ấm áp gọi tên cô từ đằng sau... Hạ Tuyết đưa khuôn mặt, đôi mắt đen màu mực, trước ngước lên nhìn giọng nói:

- Chấn...

Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn Lâm Chấn, xa xa Lâm Hạo ánh mắt ghen tỵ nhìn cô và anh trai mình nói chuyện với nhau. Lúc đó anh trai hắn mỉm cười nhịn ngạc nhiên nhìn cô...

- Tiểu Hạ, đã rất lâu rồi em chưa gọi anh như vậy?

Đẩy thân mình nhỏ bé đang bị anh trai ôm chặt, nước mắt cô dàn giụa rơi trong lòng anh trai làm cho Lâm Hạo nhìn hai người đầy tức giận, nhưng những lúc cô nức nở nghẹn ngào lại làm cho lý trí của hắn biến mất, cái tức giận theo đó mà bay biến mất chỉ còn lại thương xót cùng nỗ nhớ thương.

Hạ Tuyết từ từ trở về l*иg ngực cường tráng của phái nam áp xuống, đem cô vây dưới thân mình, ôm chặt cô trong lòng.... Lâm Hạo từ xa đứng nhìn, hắn như cảm thấy người anh trai mấy năm trước vì ai đó thủ thân như ngọc kia mấp máy ôm cô, những từ ngữ thì thầm yêu đương không thẻ phát ra khỏi miệng. Những yêu thầm của những năm kia theo gió trôi dạt vào lòng.

Đúng vậy, giờ khắc này hắn thừa nhận hắn cũng như anh trai cũng thật thật nhớ nhung cô... yêu cô rất nhiều... Có khi còn nhiều hơn cả anh trai nữa. Nhưng hắn không thể nói cô biết, chỉ là âm thầm lặng lẽ trốn sau lưng bảo vệ cô.

- Tuyết... tôi không muốn bỏ em lại nữa, tôi không muốn một thân mình...không cần ở bên anh trai ...có được hay không?

Hắn sợ một mình trong đêm tối tỉnh lại, xung quanh đều một mảng lạnh lẽo, hắn sợ Hạ Tuyết lúc nào đó sẽ bỏ hắn lại nằm trong vòng tay của anh trai!

Mở mắt nhìn rõ cô từ xa, giờ đây cô đang ở trước mặt anh trai hắn, mỉm cười tươi như nhiều ngày gặp lại. Hắn thật muốn siết chặt cô trong lòng, thầm nghĩ rằng lòng nao nao... Cô sau này sẽ được hắn bão vệ trong bóng tối... Vĩnh viễn sẽ biến thành sự thật nếu... Nếu... Chuyện "đó" kết thúc... Hay nên kết thúc thôi...

Ngẩng đầu, bầu trời đã ngả chiều.

Đúng là vẫn còn không đành lòng, buông tay ra.

Nhớ lại sẽ là bi thương, giống như cái gai bén nhọn đâm vào lòng đau đến mơ hồ. Vết thương kia vĩnh viễn không thể lành, mỗi lần nghĩ đến sẽ đau tận tim cang.Có một ít thứ không phải chỉ cần thời gian có thể chữa được! Đặc biệt là vết thương trong lòng. Huống chi hiện tại cô mới từ trong địa ngục bước ra ngoài, ngày mai như thế nào cũng chưa biết!

Lâm Hạo nghiêng người nhìn cô từ phái xa, cuối cùng vẫn là ứ ngọng khi nhìn thấy cô và anh trai đang nói chuyện , ngữ điệu tận lực thả xuống, thì thầm chỉ có mình hắn nghe.

- Tuyết, tôi muốn chân chính đứng trước mặt em như chân chính nam nhân đứng trước mặt nữ nhân mình thích. Muốn ôm emvào lòng, yêu thương em như một nam nhân yêu thương em.

Sợi tóc đen dính trên khuôn mặt yếu đuối bất lực, ánh mắt buồn bã khổ sở, người sắt đá cũng không chịu nổi. Hắn nhìn cô mà lòng đau như cắt ... Giới hạn thấp nhất của hai người đã tới rồi, hắn muốn cô bỏ qua tất cả hận thù để yêu cô và để cô yêu hắn, nhưng cô không có cách nào tiếp nhận hắn, không có đường lui sao?.. Không còn đường lui cho cả hai sao...

Đây là một con đường không có cách nào đi chung.

Tình trái ngang cuối cùng chỉ là nếm khổ đau!

Khoảng cách giữa hai người không thể vượt qua được...

Giữa họ đã quá xa, vĩnh viễn không gần nhau được.

Khoảng cánh này, quá xa vời với hắn. Hắn quá mệt mỏi rồi, hắn muốn buông tay nhưng mà sao lại không nỡ... Hắn không muốn.



...

Đến bao giờ chuyện ấy sẽ xảy ra?



Ngày em rời xa anh để về bên người khác.

Anh biết rồi một ngày tình yêu kia phai nhạt,



Bởi bấy lâu nay em đã khác quá nhiều...

Điều em chọn không còn là tình yêu,



Hoặc nếu có, cũng không cùng anh nữa...

Nên nếu buộc lòng anh phải chọn lựa,



Anh muốn được nghe chuyện đã biết trước rồi.

Nói đi em dẫu chỉ một lời thôi,



Cho anh thấy điều mình luôn sợ hãi.

Anh không muốn một ngày thành thừa thãi,



Chỉ vì muốn được yêu mà mang nợ một người...

Anh không muốn mình cứ phải gượng cười,



Sau tất cả, đừng dối nhau, tội lắm!

Nên nếu không thể cùng nhau tay nắm,



Hãy nói anh nghe lời tạm biệt sau cùng.