Chương 43

- Chào tổng giám đốc.

Những mỹ nam được công ty chọn ra, không hẹn mà đều cung kính chào.

Tổng giám độc tập đoàn Hà Thị, không phải cũng Ặc. Quá yêu nghiệt đi. So với trên ảnh, còn đẹp hơn rất nhiều. Chỉ có điều, hắn làm gì mà cứ đứng trước mặt mình vậy?

Hạ Tuyết khẽ nhíu mày, trong lòng thầm hỏi. Lúc này Hà Tử Kiệt mới đem tầm mắt áp bức rời khỏi mặt Hạ Tuyết, chuyển hướng sang những người khác, nhàn nhạt nói:

- Các anh hãy quay về vị trí, tiếp tục công việc của mình đi.

- Vâng

Đám mỹ nam rối rít rời đi.

- Tổng giám đốc, vậy chúng tôi thì sao?

Ba ứng viên tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng đang đứng trong góc khác, sau khi sửa sang lại quần áo, đầu tóc, mới yểu điệu, thướt tha bước tới bên cạnh Hà Tử Kiệt. Một người trong số đó dùng giọng nói nũng nịu hỏi. Hạ Tuyết bị giọng nói quá mức buồn nôn đó làm cho toàn thân nổi da gà. Cô nhớ rất rõ, lúc cô nói chuyện với cô gái này, giọng nói của cô ta ớn lạnh rất khó nghe.

Hà Tử Kiết liếc mắt nhìn ba người bọn họ, ngạo mạn thu hết ánh mắt ái mộ, cùng dối trá của ba người vào đáy mắt, có chút chán ghét nói:

- Tôi đã chọn được người rồi. Các cô đương nhiên đến từ đâu thì trở về đó.

Hạ Tuyết nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp mê hồn của Hà Tử Kiệt, khóe môi vẫn cứ như vậy mỉm cười nhưng ánh mắt mang theo vài tia phòng bị. Hừ... dám chửi cô, thù này không trả... cô đi ngước đầu cho cô ta xem...

Ba vị mỹ nữ kia mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không dám khıêυ khí©h với sự uy nghiêm của Hà Tử Kiệt, liền xoay người đạp giày cao gót rời đi.

Ai mà chẳng biết tổng giám đốc tập đoàn Hà Thị ghét nhất là người không nghe lời và phụ nữ chứ. Dám cả gan để cho anh lặp lại một lần nữa xem, sẽ phải hối hận vì đã có mặt trên thế giới này.

Bỗng nhiên khi ba người đàn bà kia ra ngoài... đèn trong phòng bỗng nhiên tắt hết. Trước mắt đột nhiên tối đen, Hạ Tuyết đứng ở phía sau cửa không xa, gương mặt bỗng chốc xanh mét, chú ý nhất cử nhất động trong bóng tối của ai kia, uốn éo cái hông còn hơi nhưng do ai đó làm. Phòng bị nhìn chằm chằm Hà Tử Kiệt.

- Không biết đây là ý gì? Hà tổng giám đốc ...

Hà Tử Kiệt không nói gì chỉ nhếch mép cười quyến rũ nhưng lại ớn lạnh nói với cô...

- Cô gái, tôi đã nói rồi, cứ thử rời đi, hậu quả thế nào em không gánh được đâu!

- ...

Khi thị giác không phát huy được hết khả năng, thì thính giác trở nên nhạy bén đặc biệt. Giọng nói này. . . . . . Người đàn ông chết tiệt kia, hắn đó là anh ta?! Ohshit! Sao cô lại xui xẻo như vậy? Đích thân đưa dê vào miệng cọp. Hôm nay cô cái gì cũng không mang theo chỉ cầm có ít hồ sơ để làm dự ắn với công ty hắn, với lại nhìn cô như vậy càng không hy vọng thắng được anh ta rồi. Tên nam nhân biếи ŧɦái.

Hạ Tuyết đứng tại chỗ ra vẻ bình tĩnh, không thừa nhận nói:

- Thật xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.

Trong lòng Hà Tử Kiệt vốn đang vui mừng vì đã tìm được cô, bây giờ lại thấy cô phủ nhận, thì không khỏi tức giận. Hắn cười lạnh nói:

- Em có muốn sờ thử vào vết thương trên ngực tôi không? Dấu của gót giày cao gót của em vẫn còn đây, chưa khỏi đâu.

Hạ Tuyết biết, có chối nữa cũng vô dụng, cũng không phủ nhận lời của đối phương tò mò hỏi. Rõ là tối hôm đó cô chỉ đánh đánh đá đá hắn vài cái, ngay cả mặt của cô cũng là trong bóng tối dấu kín. Tại sao hắn lại đoán được là cô:

- Sao anh biết là tôi?

Ngay cả những người sống cùng với cô mười mấy năm trong nhà, đến cả bác cô lâu lâu gọi cũng còn tưởng giọng cô chính là người khác nữa là, có khi nhìn cô mà không nhận ra cô, vì sao người đàn ông chỉ ở cùng với cô chưa tới nữa giờ, lại nhận ra được cô chính là người đó chứ?

Hà Tử Kiệt đi tới trước mặt Hạ Tuyết, bất ngờ đưa tay trái ra giữ chặt hai tay cô chế trụ trên đỉnh đầu, lợi dụng ưu thế của vóc người, đem cô áp sát vào cửa. Anh đưa tay phải đặt lên gương mặt bên trái của cô, ngón cái nhẹ nhàng di chuyển, đồng thời cúi đầu xuống, áp sát miệng vào tai phải cô, thấp giọng nói:

- Đôi mắt của em, mùi vị của em, cùng với... thân hình của em...

Nói xong, anh còn hít một hơi thật dài, liếʍ liếʍ cánh tai của cô tựa như cố sức thưởng thức hương vị trên người cô.

-...

Hắn là chó sao? Trên người cô thì có mùi vị chứ ? Hạ Tuyết chỉ cảm thấy lúc Hà Tử Kiệt nói chuyện, phả ra hơi thở ấm áp xuyên thẳng vào màng nhĩ cô, giống như sợi lông vũ cù vào nơi mềm mại, dễ ngứa nhất, khıêυ khí©h đáy lòng cô. Cô khẽ nghiêng đầu, muốn thoát khỏi.

Hà Tử Kiệt nhận ra động tác của cô, bàn tay đang dính vào mặt cô, chuyển xuống cằm, giữ mặt cô cố định, xấu xa đưa đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ vào vành tai khéo léo, tinh sảo của cô. Bên tai cô, tiếp tục thầm thì:

- Em nói, tôi nên trừng phạt em như thế nào đây? Hử?

Hạ Tuyết vô cùng ghét cái cảm giác bị quản chế này, nó làm như cô giống tối hôm đó không teh63 làm được gì chỉ nằm dưới người Sở Vân Phong rêи ɾỉ phóng đãng. Cô không để ý từng hồi tê dại đang truyền đến bên tai, vẫn là lạnh nhạt ôn nhu đẩy Hà Tử Kiệt ra khỏi người mình.

- Hà tổng giám đốc, ngày hôm đó là lỗi của tôi nhưng cũng không phải do tôi là do anh chạm vào người tôi trước, tôi chỉ phòng vệ thôi

...

---------Quay lại thời gian trước đó 1 ngày---------------

Hạ Tuyết sau khi thất thiểu đi từ ngôi nhà ở Hạ Uyển với Sở Vân Phong rời đi về nhà chính. Do là cô cảm thấy chán ghét bãn thân mình nên không ngồi xe Sở Vân Phong kêu đến mà đi bộ về nhà chính.

Thất sắc trắng bệch khuôn mặt thất thiểu đi trên đường vắng, Hạ Tuyết chính là không biết một chiếc xe đang vượt tốc độ nhắm thẳng nơi cô đang đứng chờ xe taxi mà đến. Nhờ rằng đường nhỏ nên vắng người vậy nên tốc độ rượt đuổi của xe chạy đến càng ngày càng nhanh.

Két...

Chiếc Fetanari thắng gấp dừng ngay trước mặt của Hạ Tuyết, chỉ thiếu chút nữa là đâm thẳng vào cô. Hạ Tuyết do không để ý liếc nhìn chiếc xe dừng ngay trước mặt mỉnh nên khi bàng hoàng tháy nó dừng ngay trước mặt nó mà mồ hôi mẹ theo mồ hôi con rơi xuống té ngước ra đằng sau.

Hà Tử Kiệt ngồi trên xe, mồ hôi theo hai má chảy xuống. Hắn nhìn nữ nhân trước dầu xe của mình bàng hoàng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào hắn đang ngồi trong xe.

Cuối cùng Hà Tử Kiệt thở dài, vuốt mồ hôi trên trán rồi đi xuống xe. Ai biết hắn cao ngạo xuống xe mà quên rằng phần dành cho người đi bộ có một bậc thang, keiu6 ngạo đi đến gần Hạ Tuyết mà không thèm nhìn bậc tham thành ra vấp chân té ấp lên người Hạ Tuyết.

Phản xạ tự nhiên với một xử nam không động vào nữ nhân của Hà Tử Kiệt là lấy hai tay chắn trước ngực mình. Cái hành động của hắn lại không ngờ thành công khi té lên người Hạ Tuyết là bóp chặp lấy hai trái đào hồng của Hạ Tuyết.

Cô vì hành động bất ngờ của Hà Tử Kiệt, quên luôn cả cảnh mình hoảng sợ khi nhìn thấy xe hắn dừng trước mặt mình, lập tức một chân đá hắn xa ra khỏi ngưởi mình. Lúc Hà Tử Kiệt vì cú đá dau thấu tâm can của đôi giày cao gót Hạ Tuyết mang trên chân đá về phía mình thì Hạ Tuyết bật người dậy đạp dạp chà chà vài phát nữa vào ngực hắn. Cái cảm giác thốn như thế đấy.

Bông dưng Hà Tử Kiệt tổng giám đốc Hà danh danh nổi nổi của thành phố P bị chuyện nhỏ xé ra to, còn là bị một nữ nhân không quen biết dùng dày cao gót đi trên chân mình đá vào ngực mấy cái. Thảm của thảm a...

...

Anh vẫn là anh của ngày cũ em ơi

Chỉ khác một điều không còn yêu ai nữa

Và những cơn mơ đã thôi không gõ cửa

Những đêm chập chờn cho giấc ngủ bình yên...

Chúng mình trở về làm người lạ từng quen

Nếu có gặp nhau em đừng nên bối rối

Đường vẫn thênh thang bàn chân quên chờ đợi

Hé một nụ cười rồi rẽ lối người dưng...

Ánh mắt mùa xa chẳng níu một bước dừng

Cứ như vậy nhé để lòng thôi vương vấn

Và để trái tim hiểu ra đừng ngộ nhận

Thứ mà từ lâu chưa chắc thuộc về mình...

Tất cả chúng ta rồi sẽ phải trưởng thành

Mọi nỗi đau cũng chỉ còn là quá khứ

Dĩ vãng không tên chôn vùi điều dang dở

Mình lại lớn thêm từ cay đắng cuộc đời...