Chẳng lẽ vì đau đầu triền miên mà hắn cuối cùng cũng phát điên rồi? Điên đến mức bị ảo giác?
"Hoàng thượng." Giang Tri Miểu dẫn đầu các phi tần hành lễ với Việt Lẫm.
Việt Lẫm đột nhiên nhìn về phía Giang Tri Miểu. Giọng nói này giống hệt giọng nói hắn vừa nghe thấy trong ảo giác!
Là Giang Tri Miểu đang nói chuyện? Hay là nói, hắn thật sự phát điên rồi?
Việt Lẫm thản nhiên nói: "Tất cả đứng dậy đi."
Giang Tri Miểu lập tức đứng dậy, ườn người dựa vào ghế.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Việt Lẫm suýt nữa thì bật cười.
"Hoàng hậu." Việt Lẫm nhìn Giang Tri Miểu, cười như không cười: "Trong một tháng trẫm bận rộn việc triều chính, Hoàng hậu quản lý hậu cung rất tốt."
【Âm dương quái khí! Đây là muốn thay con hồ ly tinh kia ra mặt hỏi tội sao? Cũng đúng. Lâm mỹ nhân ngày đêm ở bên cạnh hắn, vậy mà vẫn là xử nữ. Chuyện Hoàng thượng bất lực, Lâm mỹ nhân là người rõ ràng nhất. Nhưng Hoàng thượng vẫn cần nàng ta làm tấm bình phong để che giấu chuyện hắn không vào hậu cung, cho nên hắn nhất định phải bảo vệ Lâm mỹ nhân.】
Sắc mặt Việt Lẫm thay đổi!
Lại tới nữa rồi!
Hắn lại nghe thấy giọng nói của Giang Tri Miểu.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi của Giang Tri Miểu. Lần này hắn có thể khẳng định, người phụ nữ này căn bản không hề mở miệng nói chuyện!
Cho dù hắn có phát điên đến mức bị ảo giác thì tại sao lại nghe thấy giọng nói của Giang Tri Miểu!
Việt Lẫm lạnh lùng nói: "Hoàng hậu, nàng có lời gì muốn nói?"
Giang Tri Miểu cúi đầu, bất đắc dĩ đứng dậy.
【Ta có thể có lời gì muốn nói, chẳng phải là ngươi muốn kiếm chuyện sao? Ta vất vả lắm, ngày nào cũng phải dậy sớm đi làm, cuộc sống vô cùng gian nan, vậy mà còn phải nghe ngươi ở đây mỉa mai…】
Giang Tri Miểu điên cuồng oán thầm trong lòng.
Nhưng khi nói ra miệng thì chỉ còn một câu:
"Thần thϊếp trăm miệng cũng không biện giải được."
Khóe miệng Việt Lẫm giật giật.
Nàng còn trăm miệng không biện giải được?
Rõ ràng là nàng đang biện giải trong lòng cả nghìn câu!
Trong đầu hắn bây giờ vẫn còn văng vẳng tiếng oán thầm điên cuồng của Giang Tri Miểu, cả người đều cảm thấy ong ong.
"Hoàng thượng, xin người đừng trách phạt Hoàng hậu nương nương nữa. Thần thϊếp thật sự không sao." Lâm Thanh Thanh đột nhiên lên tiếng, nói được một lúc thì ho khan dữ dội.
Việt Lẫm cúi đầu nhìn Lâm Thanh Thanh, giọng nói điềm tĩnh: "Cơ thể nàng không khỏe, sau này không cần đến thỉnh an nữa, mau chóng trở về nghỉ ngơi đi. Người đâu, dìu Lâm mỹ nhân hồi cung."
Trên mặt Lâm Thanh Thanh lóe lên một tia đỏ ửng, nàng ta được cung nữ dìu đứng dậy, dùng ánh mắt đắc ý liếc nhìn Giang Tri Miểu một cái.