Edit: Thảo Hoàng Quý Phi
Beta: Nga Tiệp Dư
Võ Uyển nghi là đích trưởng nữ của Tri phủ Trác Châu - Võ Chính Đạo. Muốn điều tra chuyện trong nhà nàng cũng không khó khăn gì. Hoàng Thượng nghĩ đêm hôm đó Võ Uyển nghi một câu cũng không nói, rốt cuộc tâm tình nàng thế nào?
Chỉ là hiện tại những điều này cũng không nói trước được. Hoàng Thượng nói với Lưu Vĩnh Toàn: "Bãi giá Phương Linh điện!"
Lưu Vĩnh Toàn lập tức hô lớn: "Hoàng Thượng bãi giá Phương Linh điện!"
"Hoàng Thượng vạn an!" Rốt cuộc Lệ Thục viện lần nữa được nhìn thấy Hoàng Thượng ở Phương Linh điện, trong lòng không thể ngừng kích động.
Nàng đã nói mà, Võ Uyển nghi này là người có phúc khí. Xem xem, đây không phải phúc khí vô cùng lớn sao?
Chỉ là Hoàng Thượng không nhìn đến Lệ Thục viện, sải bước đi đến chỗ Võ Uyển nghi. Lệ Thục viện đi theo sát phía sau.
Trong lòng nàng vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét Võ Uyển nghi. Nàng ở trong cung mấy năm rồi, còn không có được phúc khí kia.
Biết Hoàng Thượng tới, Lý Già La vội vàng từ trên giường đi xuống. Nhưng Hoàng Thượng lại bước lên một bước, cười nói với Lý Già La: "Thái y nói ái phi cần tĩnh dưỡng. Nàng không cần rời giường."
Lưu Vĩnh Toàn nháy mắt cho đám cung nhân đều lui xuống. Lý Già La ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hoàng Thượng, sau đó cúi đầu nói: "Hoàng Thượng, tần thϊếp còn tưởng Hoàng Thượng sẽ không bao giờ quan tâm đến tần thϊếp nữa."
Làm ngôi cửu ngũ, tất nhiên không có khả năng cúi đầu nhận sai. Lý Già La mở miệng nói lời này trước, cũng là đưa thang cho hắn bước xuống. Tốt xấu cũng là Hoàng Thượng tự mình đến thăm nàng, như vậy đã rất hiếm thấy.
Hoàng Thượng nói: "Nếu không quan tâm nàng, hôm nay Trẫm tới đây làm gì? Chẳng qua đôi khi ái phi quá quật cường. Đổi lại là người khác, trẫm sẽ không dễ tính vậy đâu."
Nghe Lý Già La nói như vậy, khẩu khí Hoàng Thượng cũng mềm nhũn. Thêm nữa, Lý Già La còn mang thai đứa nhỏ, không thể lại tức giận, lời nói của Hoàng Thượng trở nên rất hòa hoãn.
"Hoàng Thượng, trong khoảng thời gian này tần thϊếp cũng suy nghĩ rất nhiều. Hoàng thượng là trời của tần thϊếp. Tần thϊếp không phải không muốn nói thật với Hoàng Thượng. Chỉ là có vài lời, tần thϊếp không biết nên nói thế nào. Hoàng Thượng khoan dung với tần thϊếp như vậy, tần thϊếp thật sự hổ thẹn với người." Lý Già La rơi lệ nói.
"Được rồi, không muốn nói thì không cần nói. Trẫm sẽ không bức nàng, thân mình nàng mới là quan trọng. Đừng nghĩ những chuyện không thoải mái kia. Trẫm cũng sẽ không hỏi."
Chỉ là đến cùng trong lòng không thoải mái mà thôi. Như thể mình là một người không được tín nhiệm, hoặc nữ nhân của mình không thẳng thắn, thành khẩn.
Loại cảm giác này đối với một Hoàng Đế mà nói, còn rõ ràng ở ngay trước mắt. Tiêu Cảnh tự nhận là nữ nhân trong cung, người nào không phải là mình muốn hỏi gì sẽ hỏi được cái đó? Các phi tử lấy lòng khắp nơi, chỉ cần mình nói một câu, lập tức rất nhiều lời sẽ nói ra.
Nhưng Võ Uyển nghi, có chết cũng không chịu nói ra, thật đúng là người một chút thành thật cũng không có.
Lá gan của nàng thật lớn, không sợ đắc tội mình, rồi bị chém đầu hoặc là biếm lãnh cung sao?
Nghĩ như vậy, bởi vì không khí hài hòa, Hoàng Thượng cười hỏi, hỏi nàng chẳng lẽ không sợ hắn dưới cơn nóng giận sẽ xử trí nàng sao?
"Hoàng Thượng, không phải người đã biết chút gì rồi chứ?" Lý Già La thận trọng hỏi.
Hoàng Thượng như cười như không nhìn Lý Già La: "Biết thì thế nào, không biết thì thế nào?"
"Hoàng Thượng, tần thϊếp không phải người không biết tốt xấu. Hoàng Thượng đối tốt với tần thϊếp như vậy, còn cho tần thϊếp một đứa nhỏ, tần thϊếp, tần thϊếp... " Lý Già La có vẻ như đã hạ quyết tâm, có chút ý tứ thấy chết không sờn.
"Người là phụ thân hài tử của tần thϊếp. Mẹ tần thϊếp nói, sau này sẽ là người thân cận nhất của tần thϊếp. tần thϊếp sẽ nói cho người!" Lý Già La nói: "Xin Hoàng Thượng đừng trách tội người nhà tần thϊếp!"
"Trẫm không phải bạo quân, sao hở một chút lại muốn mạng người ta? Nàng nói thử xem!" Tiêu Cảnh có chút hứng thú, xem Võ Uyển nghi nói thế nào.
"Từ trong lòng tần thϊếp không muốn có một người phụ thân như vậy!" Lý Già La kiên định nói: "Mặc dù nói con không được chê trách cha, nhưng tần thϊếp lại vì có người phụ thân như vậy mà lấy làm hổ thẹn!"
Không ngờ lời đại nghịch bất đạo như vậy lại từ miệng Lý Già La nói ra. Hoàng Thượng lại cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lý Già La thấy Hoàng Thượng không có phản ứng gì thì tiếp tục nói: "Mẹ ruột tần thϊếp và phụ thân tần thϊếp là phu thê kết tóc. Phụ thân tần thϊếp xuất thân hàn môn, bởi vì học giỏi, nên người trong nhà chỉ để ông ấy đọc sách. Sau khi nương tần thϊếp gả qua, nương tần thϊếp phụng dưỡng song thân, may vá thêu thùa, kiếm tiền nuôi phu quân mình đọc sách.
Chỉ là không ngờ, đến khi phu quân đọc sách có tiền đồ tốt. Thì trong mắt phụ thân, nương tần thϊếp đã không xứng với ông. Khi đó nương tần thϊếp còn đang mang thai tần thϊếp. Nhưng lại bị người mang tới một phong thư đả kích. Thư là phụ thân tần thϊếp viết, muốn hưu nương tần thϊếp, hoặc là nương tần thϊếp hãy "Khó sinh mà chết". Nương tần thϊếp vốn là người phụ nữ đức hạnh, cho nên lựa chọn cái sau. Bề ngoài là "Khó sinh mà chết", nhưng thực tế lại mang theo đứa nhỏ sống qua ngày, huynh đệ nhà mẹ đẻ cũng không biết đi nơi nào.
Lúc trước tần thϊếp nói những lời này bởi vì từ nhỏ cùng nương sống qua ngày. Nương tần thϊếp gian nan sống sót, đến cuối cùng sinh bệnh mà chết. Tần thϊếp lại sống cùng gia đình cữu cữu.
Mãi đến ba năm trước, mới được phụ thân tần thϊếp tìm về. Cuối cùng bởi vì tuyển tú nên được đưa vào trong cung. Chuyện sau đó, Hoàng Thượng đều biết. Lúc trước tần thϊếp không nói, là bởi vì tần thϊếp vừa nói chuyện với Hoàng Thượng về những chuyện vui vẻ hồi nhỏ. Nhưng tần thϊếp cứ nghĩ đến tần thϊếp có một người cha như vậy, tần thϊếp sợ Hoàng Thượng biết, sẽ trách tội cha tần thϊếp. Nương của tần thϊếp nói với tần thϊếp, không nên oán hận cha, bởi vì không có ông ấy sẽ không có tần thϊếp. Làm Hoàng Thượng mất hứng đều là lỗi của tần thϊếp."
"Nàng có gì sai? Là con gái tuy rằng nên hiếu thuận, nhưng cha mẹ cũng không phải hoàn toàn đúng. Nàng có một tấm lòng son là tốt."
Quan viên trong tay hắn có phẩm hạnh như vậy, quả thực là không xứng làm quan!
Vì vinh hoa phú quý mà từ bỏ người vợ thuở hàn vi. Loại đức hạnh này sao đáng làm người?
"Thật ra tần thϊếp có thể được tiến cung, trong lòng rất hạnh phúc. Bởi vì tần thϊếp có thể cách xa bọn họ, cũng rất tốt."
Bởi vì tháo gỡ khúc mắc lần trước, quan hệ của Hoàng Thượng và Võ Uyển nghi càng hòa hợp. Buổi trưa, hắn dùng bữa tại Phương Linh điện, rồi mới rời đi.
Hoàng Thượng đích thân tới Phương Linh điện thăm Võ Uyển nghi, mọi người đều biết. Lần này Võ Uyển nghi hoàn toàn xoay người. Mà Tôn Mỹ nhân chọc tức Võ Uyển nghi, mọi người đều chờ xem nàng ta có kết cục gì.
Không biết trời cao đất rộng, một Mỹ nhân cũng dám nói lời ngông cuồng với Uyển nghi, còn làm người ta tức đến ngất xỉu!
Loại người này, nếu ở ngôi cao, còn không phải sẽ chèn ép người khác đến chết sao?
Hoàng Hậu phái người đến răn dạy Tôn Mỹ nhân, cho Thận Hình tư phái quản sự ma ma vả miệng Tôn Mỹ nhân, lại cấm túc Tôn Mỹ nhân.
Tuy rằng không phải Hoàng Thượng làm chủ, nhưng nếu không có Hoàng Thượng cho phép, Hoàng Hậu cũng sẽ không làm như vậy.
Về sau Tôn Mỹ nhân bị Hoàng Thượng chán ghét, nên cũng không gây nổi sóng gió gì. Nhưng trong khoảng thời gian này, bởi vì Tôn Mỹ nhân được sủng ái, mà chèn ép người khác. Vì thế sau này không có ai là không ngầm vỗ tay khen ngợi.
Đối với những người thờ ơ, vô cầu, không quan tâm ai được sủng ái, dù sao cũng không liên lụy đến các nàng. Nhưng tốt xấu gì Võ Uyển nghi người ta được sủng ái, không đắc thế càn rỡ. So với Tôn Mỹ nhân được sủng thì tốt hơn nhiều?
Cho nên những người này thà rằng Võ Uyển nghi được sủng, cũng không hi vọng Tôn Mỹ nhân được sủng.
Con người ta có so sánh mới biết được tốt xấu.
"Chủ tử, người thật sự nói với Hoàng Thượng về chuyện Võ gia?" Hổ Phách biết chuyện vẫn rất lo lắng.
"Ta không nói, Hoàng Thượng cũng sẽ điều tra ra. Đều như nhau cả, không bằng tự ta nói ra." Đêm hôm đó, cố ý buột miệng nói ra, biểu hiện chân tình, một mẹ một con sống nương tựa lẫn nhau. Nghĩ tới mẹ ruột, kìm lòng không được mà nói ra, đó không phải rất bình thường sao?
Về phần Hoàng Thượng hỏi, ai bảo cái người vô liêm sỉ kia là "cha ruột" của Võ Uyển nghi? Con không chê cha, nhưng đã lỡ miệng nói ra. Nếu thừa cơ nói xấu cha thì nhân phẩm người này rất có vấn đề. Trong mắt thế nhân, dù cho thân phụ gϊếŧ ngươi, ngươi cũng không thể nói hắn.
Cho nên thà rằng chấp nhận vắng vẻ, cũng không nói ra, thậm chí bị người khi dễ.
Sau này bởi vì Hoàng Thượng chủ động tới thăm nàng, trong lòng nàng cảm động, lại có đứa nhỏ, một người có huyết mạch tương liên, đối phương là trượng phu của mình, lời nói giấu trong lòng này không nói với hắn, còn nói với ai?
Đoán rằng, từ nay về sau Võ Chính Đạo kia cho dù lên chức, cũng không được vị trí gì tốt, vị trí tốt căn bản không đến lượt hắn.
Hơn nữa Hoàng Thượng sẽ càng yên tâm với mình. Bởi vì đế vương nào cũng không thích ngoại thích lớn mạnh, hoặc nữ nhân trong cung cùng nhà mẹ đẻ của mình thông đồng.
Nàng có mâu thuẫn với người nhà mẹ đẻ, sẽ không hướng về nhà mẹ đẻ, về sau chỉ một lòng nghĩ cho đứa nhỏ và trượng phu.
Cho nên, bị vắng vẻ hơn một tháng thì có làm sao, được nhiều hơn mất.
Lưu công công tự mình đến truyền chỉ. Bởi vì Võ Uyển nghi mang thai hoàng tự có công, nên được sắc phong làm chính tứ phẩm Thục tần, trực tiếp vượt qua Dung hoa và Tiệp dư, trở thành chính tứ phẩm Thục tần!
Đồ ban thưởng nối dài theo sau Lưu công công.
Lưu Vĩnh Toàn cười nói với Lý Già La: "Thục tần nương nương, những thứ này đều là Hoàng Thượng ban thưởng. Người muốn ăn cái gì cứ việc nói, trong cung này thứ gì cũng có."
Lý Già La cảm kích nói: "Tạ Hoàng Thượng ân điển. Lưu công công, cũng cám ơn ngài đã chiếu cố ta. Chỉ là hiện tại cũng chỉ có thể dùng những vàng bạc này để bày tỏ lòng cảm tạ."
"Nương nương quá khách khí." Lưu công công thầm nghĩ, vị Thục tần nương nương này quả nhiên là người hiểu chuyện. Không mượn sức mình, không gọi mình vào ngồi nói chuyện, hơn nữa ở trước mặt mình, cũng không xưng bổn cung, mà xưng "ta", đây chính là tôn trọng mình. Không giống mấy vị nương nương trong cung kia, hở một cái liền xưng bổn cung trước mặt mình, còn chưa tới Phi vị cũng xưng bổn cung. Ngoài mặt thì nịnh bợ mình là Ngự tiền Đại thái giám, kỳ thật hết sức xem thường mình, loại người nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ.
Sau khi Lưu công công đi, Khôn Ninh cung và Từ Ninh cung đều có ban thưởng. Nhất thời, Phương Linh điện trở thành địa phương náo nhiệt nhất trong cung. Vẫn là Hoàng Hậu và Hoàng Thượng đề nghị, Phương Linh điện kẻ ra người vào, không tốt cho Thục tần dưỡng thai, mới hạ lệnh không có chuyện gì thì không được đến Phương Linh điện quấy rầy Võ Thục tần.