Edit: HueKhanh92
Beta: Nga Lê, Thư Thục cơ
Được tuyển đến từ Ký Châu chỉ có Lý Già La, Tần Sắt Sắt cùng Vương Vũ Lộ. Vương Vũ Lộ cũng lân la tới bên này của các nàng.
Tần Sắt Sắt thương lượng với người khác, đổi phòng ở bên cạnh Lý Già La. Lúc phân phòng, Viên Thục Hoa ở cách vách với Lý Già La. Cho nên ba người này thường xuyên ăn cơm nói chuyện phiếm cùng một chỗ.
Vương Vũ Lộ không thường lại đây, cha nàng ta là Đô Chỉ Huy Sứ, thuộc về võ tướng, cho nên nàng ta nói chuyện với nữ nhi của mấy nhà võ tướng thì hợp hơn.
"Đây thật là tức chết người mà! Ta muốn đi ra ngoài là phải cho hồng bao, không cho thì không cho ta ra ngoài. Người bên kia ra ngoài, những nội thị cùng ma ma kia lại hận không thể cúi xuống liếʍ chân!" Tần Sắt Sắt muốn đi dạo hoa viên, kết quả vừa ra tới cửa, lại phải chuẩn bị tiêu tiền. Mà một đám người đến sau nàng ta, cái gì cũng không cần nói, những nô tài kia liền gấp gáp muốn tới giới thiệu.
Thật là tức chết Tần Sắt Sắt." Mắt chó nhìn người thấp! Sớm muộn gì cũng làm cho các ngươi biết sự lợi hại của ta!" Tần Sắt Sắt tức tối uống trà lạnh. Viên Thục Hoa lành lạnh nói: "Nếu không quen nhìn, làm gì phải ra ngoài để tự rước bực mình?" Người mà nhóm người kia vây quanh là nữ nhi của Uy Viễn hầu, bộ dạng xinh đẹp, làn da trắng trẻo mịn màng Uy Viễn hầu là trọng thần của Hoàng Thượng, được Hoàng Thượng tín nhiệm. Hiện tại đưa nữ nhi đến tuyển tú nữ, kết quả không cần nói cũng biết. Hơn nữa nữ nhi của Uy Viễn hầu là mỹ nhân nổi tiếng gần xa trong kinh thành, tiến cung được sủng ái là điều hiển nhiên.
Mọi người tuyệt đối sẽ bu lại bếp lò nóng, mà không muốn tìm bếp lò lạnh. Chẳng phải là ai ai cũng giống vậy sao? Huống chi là bọn hạ nhân thường thấy vinh sủng ở trong cung này.
"Ta đây cứ phải ở mãi trong sân này ngây ngô, sắp buồn chết luôn rồi! Từ khi chúng ta tiến vào Xuân Phương cung này, mãi cho tới bây giờ đã lâu rồi mà vẫn không nói đến lúc nào sẽ diễn ra phục tuyển." Kỳ thật Tần Sắt Sắt cũng là vội ở trong lòng. Người khác đều có phương pháp, tìm quan hệ bắc nối mở rộng, rất nhiều người được nương nương trong cung triệu kiến. Các nàng thì sao, căn bản không có người hỏi thăm. Nếu đến phục tuyển lại bị loại ra thì thật là không chịu nỗi. Lý Già La nói: "Hẳn là sắp rồi, mùa xuân trong kinh thành có rất nhiều việc, nào là tế điền, nào là xuân canh, còn có các kỳ thi tổ chức vào mùa xuân và các loại công việc. Ngươi cũng đừng có gấp, tận lực giảm bớt thời gian ra ngoài đi." Tần Sắt Sắt này có thói quen thích la cà, rất không tốt, dễ dàng trêu chọc thị phi. Là người cùng xuất phát từ Ký Châu, Lý Già La liền nói vài câu, về phần nàng ta có nghe hay không, vậy thì không phải chuyện của Lý Già La nàng.
Tần Sắt Sắt cũng tự hiểu trong lòng, nghĩ là ra ngoài, nói không chừng có thể vô tình gặp được quý nhân nào đó ở trong cung. Về phần quý nhân này là ai, vậy thì xem tâm tư Tần Sắt Sắt có bao nhiêu lớn. Chỉ là Hoàng Thượng khẳng định bận rộn rối tinh rối mù, tuyệt đối sẽ không còn tâm tư muốn vô tình gặp được mỹ nhân mới mẻ nào đó. Còn có biết bao nhiêu việc trên triều đang chờ hắn đi xử lý đây.
Muốn vô tình gặp được Hoàng Thượng, trừ phi là trong cung có người, có thể an bài xuống dưới. Còn phải xem lúc ấy tâm tình Hoàng Thượng có cao hứng hay không. Nếu cao hứng, coi trọng tú nữ, như vậy có thể bay lên đầu cành. Nhưng nếu bắt gặp tâm tình không tốt, biết rõ vô tình gặp được này không phải vô tình gặp được, như vậy rất có khả năng liền biến thành bi kịch. Quả nhiên, từ sau khi Lý Già La nói những lời này, Tần Sắt Sắt an tĩnh đi rất nhiều, cũng không còn muốn đi ra ngoài. Phía trong cung cũng biết nhưng luôn mặc kệ những tú nữ này cũng không được, cho nên đưa kim chỉ từ Thượng y cục đến, nếu ai có hứng thú, liền có thể ngồi làm chút nữ hồng. Cũng có rất nhiều người yên lặng làm nữ hồng. Mọi người có việc bận tay, cơ hội ra ngoài náo loạn liền ít đi. Những người chân chính nắm chắc có thể được tuyển thì sẽ không căng thẳng. Thực sự căng thẳng chính là những người sợ không được tuyển, cho nên muốn đi đường vòng lối tắt.
Triệu Hoàng Hậu là một nữ nhân hai mươi bảy gần hai mươi tám tuổi, đoan trang, uy nghi. Gần đây bận rộn việc tuyển tú, có chút ăn không tiêu, cho nên bảo Nhu phi cùng An phi lại đây hỗ trợ. Không nghĩ đến Thái Hậu bên kia vừa lên tiếng, Hiền phi cũng bị phái tới. Hiền phi đối với việc tuyển tú cũng rất để bụng.
Kỳ thật nữ nhân trong cung, xuất phát từ nội tâm là không bằng lòng có thêm nhiều nữ nhân tiến vào. Bởi vì Hoàng Thượng chỉ có một, nhưng nữ nhân sẽ càng ngày càng nhiều hơn. Nhưng tuyển tú là gia pháp tổ tông, hai lần trước đều đã bỏ lỡ, lần này vẫn là Thái Hậu tỏ thái độ cường ngạnh thì mới được tổ chức. Chung quy trong cung chỉ có một Hoàng Tử, cũng quá kỳ cục." Nương nương, nô tỳ xoa bóp đầu cho ngài." Triệu Hoàng Hậu mỗi ngày mệt nhọc, để cho cung nữ xoa bóp đầu, hiệu quả cũng không tệ lắm, nhất là Đại cung nữ Xuân Nhân thủ pháp rất tốt. Triệu Hoàng Hậu buông tay trên đầu ra, nói: "Cũng được."
Xuân Nhân thủ pháp thuần thục, Triệu Hoàng Hậu rất là thoải mái, "Quả nhiên thoải mái hơn!" Xuân Nhân cười một cái, không nói gì thêm, những thứ này là bổn phận của nàng.
Triệu Hoàng Hậu ngồi dậy từ trên tháp mềm, nhìn sách đồng sử[1] Kính sự phòng đưa đến. Mấy tháng gần đây Hoàng Thượng rất ít đặt chân vào hậu cung, chủ yếu ở tại chỗ nàng cùng Hiền phi, còn có An phi. Có điều ba người các nàng đều là người có hoàng tự. Đương kim Hoàng Thượng chỉ có một Hoàng Tử, hai Công Chúa, con cái ít đến có chút đáng thương. Triệu Hoàng Hậu so với Hoàng Thượng lớn hơn 2 tuổi, lúc ấy là tiên đế ban hôn. Nay Triệu Hoàng Hậu cũng biết, chính mình đã qua tuổi xuân, trừ bỏ chức danh Hoàng Hậu, không cần ảo vọng trượng phu sủng ái.
Chỉ là mỗi mồng một và mười lăm, Hoàng Thượng cũng sẽ cho nàng - vị Hoàng Hậu này mặt mũi, ngủ lại Khôn Ninh cung Triệu Hoàng Hậu cũng ngóng nhìn vận khí tốt, mong có thể lại hoài thai, như vậy lo âu trong lòng liền bớt đi nhiều.
"Triệu tiểu thư có lại đây cầu kiến không?" Triệu Hoàng Hậu hỏi Xuân Nhân. "Buổi sáng có đến, có điều nương nương ngài không ở đây, nô tỳ nói Triệu tiểu thư đi về trước." Xuân Nhân cẩn thận nói.
"Ha ha, bản cung còn tưởng rằng là người rất biết ổn trọng, hóa ra cũng không có gì hơn!" Triệu gia đã sớm muốn đưa người vào trong cung. Chỉ là nàng cùng Thái Hậu không đáp ứng. Thái Hậu không muốn để người Triệu gia tiến cung, mà chính mình bên này, cũng thấy được còn có thể sinh ra Hoàng Tử. Ai biết năm sáu năm qua đi, một chút động tĩnh cũng không có. Nàng càng lớn tuổi, trong lòng cũng càng vội. Vương Hiền phi bên kia còn có đại hoàng tử, nàng bên này cái gì cũng không có.
Vào năm trước mẫu thân tiến cung nói chuyện này, Triệu Hoàng Hậu liền gật đầu đáp ứng. Đầu xuân sẽ đưa người lại đây. Nếu là cái ngu xuẩn, vậy cũng tốt, dễ nắm trong tay, không ra hoa ra dạng gì. Triệu Hoàng Hậu chỉ là nương vào bụng của tộc muội sinh một đứa trẻ, đương nhiên không hi vọng tộc muội thông minh lanh lợi, như vậy địa vị của mình cũng sẽ bị uy hϊếp. Cho nên tốt nhất là càng ngu xuẩn càng tốt.
"Vĩnh Hòa cung có nhiều người bái phỏng không?" Triệu Hoàng Hậu hỏi. "Mỗi ngày đều có." Đối với Vĩnh Hòa cung, Triệu Hoàng Hậu đương nhiên có an bài người, "Đều là vài kẻ trong nhà bối cảnh không cao, nhưng diện mạo tốt."
Hiện tại Vương gia không có người thích hợp độ tuổi đưa vào cung, cho nên liền muốn ra tay từ những kẻ có thân phận bối cảnh không cao này. Khiến những người này giúp Vương Hiền phi cố sủng, hoặc là sinh ra thêm đứa nhỏ, như vậy liền càng có bảo đảm hơn một ít. Thật là nhiều tính toán! Chỉ là những tính toán này cũng đặc biệt hữu dụng.
Triệu Hoàng Hậu nghĩ đến Hoàng Thượng cố ý giao phó nữ nhi của Uy Viễn cho mình, muốn nàng chiếu cố một ít, cảm giác đầu lại bắt đầu đau. "Từ đêm qua nương nương bắt đầu đau đầu đến nay. Hiện tại mời thái y kiểm tra rồi, bảo là phải nghỉ tạm vài ngày. Nương nương sai nô tỳ lại đây nhắn nhủ, chuyện phục tuyển tú nữ liền kính nhờ ba vị nương nương !"
Hiền phi, Nhu phi cùng An phi đều khom người nghe Hoàng Hậu nương nương phân phó.