Beta: Nga Dung hoa"Tốt xấu gì đó cũng là Đại tiểu thư, sau này ngươi nói chuyện nên chú ý một chút!" Đại Mạo giáo huấn Tử Đằng: "Đừng để đến lúc gây ra chuyện thì hối hận không kịp!"
Tử Đằng kéo cánh tay Đại Mạo làm nũng: "Đại Mạo tỷ tỷ, ta đây cũng chỉ trút giận giúp phu nhân mà thôi. Ngươi xem Đại tiểu thư kia, ta khi dễ nàng, nàng dám phản bác sao? Chúng ta không nhân lúc ở trên đường đi đè khí thế của nàng ta xuống, đợi về đến trong phủ, chẳng phải phu nhân chúng ta càng vất vả hơn sao."
Phu nhân là kế thất, ở trước mặt đích trưởng nữ của nguyên phối này, cũng khó mà nói cái gì. Chủ tử không tiện làm, bọn họ làm hạ nhân, liền giúp chủ tử giải quyết khó khăn.
Cho vị Đại tiểu thư kia biết trời cao đất rộng, về sau sẽ không gây phiền toái cho phu nhân, cũng biết cắp đuôi mà làm người.
Ngay cả nha hoàn cũng dám đối với nàng ta như vậy, huống chi là phu nhân?
Về sau chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
Đại Mạo nói: "Được rồi, đừng quá đáng. Dù sao đó vẫn là nữ nhi của lão gia chúng ta. Để lão gia biết được, chúng ta đều không có trái ngon mà ăn."
"Hừ, điều này cũng phải để lão gia biết mới được. Nàng ta vào quý phủ của chúng ta, có dám hé miệng nói nửa lời không? Trong phủ đều là của tỷ muội chúng ta, lại nói, lão gia cũng ít quan tâm chuyện ở hậu trạch. Cho nên Đại Mạo tỷ tỷ, ngươi cứ yên tâm đi."
Tử Đằng trong lòng đắc ý, nàng đây chính là nghe lời Nhị tiểu thư nói, chuyên môn xả giận cho Nhị tiểu thư. Nếu vị Đại tiểu thư này không đến, Đại tiểu thư chính là đích trưởng nữ trong phủ. Kết quả vị này vừa đến, vị trí Đại tiểu thư liền bị vị này chiếm mất.
Nhị tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của phu nhân, so với vị được gọi là Đại tiểu thư này sao không cao quý hơn chứ?
Đại tiểu thư này, chi phí ăn mặc còn không bằng bọn họ làm nha hoàn. Cũng khó trách bị người khác xem thường.
Nếu lão gia thật sự coi trọng, thì đã sớm đưa nàng ta đến bên người, chứ không phải vẫn để nàng ta ở nông thôn, nuôi dưỡng ở nhà cậu nàng ta. Thẳng đến khi cả nhà cậu nàng ta không còn ai thì mới đón về.
Tình cảnh như vậy, làm cho người ta tôn kính không nổi.
Sao Đại Mạo lại không biết Tử Đằng có tâm tư gì? Có điều vẫn phân phó Tử Đằng không được quá đáng, không thì phía Vân mụ mụ khó mà ăn nói.
Tử Đằng nói: "Ta hiểu được, đương nhiên phải chu toàn đưa người về. Dù sao, Đại tiểu thư này trở về, cũng không ở được bao lâu, rồi sẽ rời đi thôi."
Đại tiểu thư cũng đã mười lăm tuổi, sắp phải lập gia đình. Đây cũng là nguyên nhân mà phu nhân và lão gia muốn đón nàng ta về. Tóm lại vẫn là cốt nhục của lão gia, không thể cả hôn sự cũng không màng.
Gả ra ngoài rồi, tốt hay xấu cũng xem như đã xong việc. Cho nên đối với chủ tử như vậy, Tử Đằng cảm thấy không cần phải để tâm. Chẳng qua là một vị khách qua đường ở trong phủ. Dù gả cho người ta, không có huynh đệ và mẹ, thì cũng phải dựa vào phu nhân và lão gia. Người như vậy, Tử Đằng khinh thường, hoàn toàn không phải sợ gì.
Nói đến đây, Đại tiểu thư này thật không biết điều. Vốn có thể đón nàng ta về, chính là vận may trời cho nàng ta. Thế mà còn đem theo đứa con ghẻ kia về, không biết nuôi một người cần rất nhiều tiền sao.
Đặc biệt kẻ đó còn là cháu trai họ ngoại của nguyên phối kia. Để phu nhân thấy được, lại là một chuyện không tốt. Đúng là thứ không có mắt.
Cho nên Tử Đằng ở trên đường thường hay châm chọc khıêυ khí©h Đại tiểu thư. Đương nhiên chỉ có những lúc nàng và Đại tiểu thư ở riêng mà thôi. Vân mụ mụ mà có đó, nàng ta tất nhiên không dám, tốt xấu gì cũng phải làm bộ một chút.
"Biểu tỷ, nữ nhân kia thật quá đáng, ta muốn giáo huấn nàng ta!" Tiền Tiểu Bảo hận Tử Đằng vô cùng, dọc theo đường đi luôn dám khi dễ biểu tỷ.
Ba năm trước, sau khi biểu tỷ đến nhà mình, Tiền Tiểu Bảo liền xem biểu tỷ như tỷ tỷ ruột của mình.
Nay biểu tỷ bị người khi dễ, Tiền Tiểu Bảo thật muốn cho nữ nhân kia vài cái bạt tay.
Một năm trước, cha mẹ, ca ca và tẩu tẩu của Tiền Tiểu Bảo gặp sạt lở, toàn bộ mai táng ở trong bùn đất, rời khỏi nhân thế. Hắn và biểu tỷ liền sống nương tựa lẫn nhau.
Trên đời này, người hắn thân cận nhất chính là biểu tỷ. Lúc nhỏ, hắn đã nghe cha mẹ mình nói qua, phụ thân của biểu tỷ không phải là người tốt, là kẻ có phú quý liền vong ân phụ nghĩa, nói cô cô mình thành người chết, sau đó nhanh chóng cưới lão bà hiện tại. Kẻ này đúng là mặt người dạ thú, chẳng thèm quan tâm đến cô và biểu tỷ.
Hiện tại lương tâm đột nhiên ăn năn mới là lạ. Cho nên Tiền Tiểu Bảo cảm thấy cái kẻ lang tâm cẩu phế kia nhất định không có lòng tốt gì.
Chỉ là những người này cường ngạnh muốn đưa biểu tỷ đi. Người nọ lại là cha ruột của biểu tỷ, người trong thôn cũng chỉ nghe lời của bọn họ, vì vậy biểu tỷ không thể không đi.
Lại lo lắng hắn chỉ có một mình, cũng dẫn hắn đi theo.
Lý Già La nói: "Ngươi đừng xúc động. Ta cũng không phải chịu thiệt thòi đâu. Dù gì cũng phải thích ứng trước một chút. Ngươi nhớ kỹ, vạn sự chớ bị người ta kích một cái liền nổi nóng. Không thì ta sẽ giận đấy!"
"Chờ đến Võ gia, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi đến học đường đọc sách, hoặc là ngươi muốn luyện võ cũng được."
"Biểu tỷ, nếu sư phụ của ta cũng đến thì tốt rồi, ta sẽ cùng sư phụ học võ. Như vậy, chúng ta không cần chịu khi dễ nữa." Tiền Tiểu Bảo nói.
Ba năm trước hắn học chút công phu quyền cước từ một vị sư phụ, tay chân rất linh hoạt. Sư phụ nói hắn có thiên phú luyện võ, cho nên rất chăm chú nghiêm túc dạy hắn ba năm. Nay sư phụ có việc phải đi xa, bên này người Võ gia lại tìm tới cửa.
"Võ gia không thiếu cơm, ngươi cứ yên tâm thoải mái mà ăn." Lý Già La mỉm cười nói.
Tin chắc rằng Võ gia vì muốn mình yên tâm làm "Đại tiểu thư", tuyệt đối sẽ không bạc đãi Tiểu Bảo.
Về phần Tử Đằng, Lý Già La cười nhàn nhạt...
"Sắp tới Trác Châu rồi, sao Tử Đằng đột nhiên lại không hợp khí hậu!" Vân mụ mụ nhìn Tử Đằng mệt lả, trong lòng có chút sốt ruột. Vì con bé kéo dài vài ngày là không thể. Phu nhân vẫn đang chờ mình nhanh chóng báo cáo kết quả.
Đại Mạo vội vàng nói: "Chuyện này cũng phải trách ta. Tử Đằng muốn ăn thịt kho tàu, ta không có ngăn lại nên nàng ta ăn nhiều, buổi tối lại lạnh bụng nên mới thế. Mụ mụ nếu không ta ở lại chăm sóc Tử Đằng. Ngài và Đại tiểu thư đi về trước?"
"Đại Mạo ngươi là một nha đầu tốt bụng." Vân mụ mụ rất hài lòng. Con dâu của bà không cần thiết phải quá vô tâm: "Có điều bệnh của Tử Đằng cũng không phải nặng lắm , sao có thể làm lỡ hành trình của Đại tiểu thư? Ngày mừng thọ của lão thái thái sắp tới, chúng ta không thể làm lỡ. Để Tử Đằng ngồi trên xe ngựa, cùng nhau lên đường đi."
Vân mụ mụ đã quyết định, người khác sẽ không phản đối. Chẳng sợ Tử Đằng mệt dậy không nổi, cũng phải lên đường...
Làm "Đại tiểu thư", Lý Già La rất lo lắng cho Tử Đằng, chỉ là nói một chút với Vân mụ mụ. Vân mụ mụ lại nói phải trở về cho kịp lễ mừng thọ lão thái thái, Lý Già La cũng khó mà nói cái gì.
Lần này nhi tử của Vân mụ mụ cũng đi theo, mang theo bảy tám gia đinh, một đường hộ tống đám người Vân mụ mụ.
Triều đại này, nam nữ phân biệt cũng không đến mức quá biếи ŧɦái. Có điều gia đinh trong phủ không thể nhìn thẳng vào nữ chủ tử. Trước mặt nữ chủ tử đều phải cúi đầu đáp lời.
Có đôi khi, Lý Già La xuống xe ngựa, được yêu cầu phải mang theo mũ che. Cũng may Lý Già La tương đối nghe lời, Vân mụ mụ cũng giảm đi không ít việc phiền toái.
"Nương, sắp tới nơi rồi. Lần đi này của ngài, phu nhân khẳng định sẽ thưởng!" Nhi tử Phú Xuân của Vân mụ mụ cười hì hì nói.
"Đã lớn như vậy, còn không biết ổn trọng! Ta hỏi ngươi, ngươi và Đại Mạo đã nói được mấy câu rồi?" Vân mụ mụ hỏi.
Phú Xuân đỏ mặt: "Nương, Đại Mạo tỷ tỷ luôn luôn ở bên cạnh ngài mà. Ta nói được gì?"
Thấy nhi tử đỏ mặt, Vân mụ mụ cười cười. Tiểu tử này, còn biết thẹn thùng. Ánh mắt mình không sai, nhi tử tuyệt đối thích Đại Mạo.
Vân mụ mụ sẽ chờ khi báo cáo việc lần này xong, sẽ nhắc tới chuyện của nhi tử với phu nhân. Nể mặt mũi của mình, phu nhân nhất định sẽ cho phép.