Edit: Puta Ng
Beta: Nam Thiên Vân, Dương Tu dung, Giang Hiền tần
"Tiểu thư, nô tỳ còn tưởng rằng người có quan hệ tốt với tiểu thư nhà họ Tần, thì ra quan hệ với Võ gia đại tiểu thư mới là tốt nhất. Người khác thì người chỉ cho đưa hương cao qua, chỉ riêng Võ gia đại tiểu thư người lại tặng thêm yên chi. Nô tỳ nhớ rõ tiểu thư thích yên chi nhất." Phẩm Hương thu lại đống quần áo trên giường.
Ở đây có người chuyên giặt quần áo cho tú nữ, tắm xong chỉ việc cho người đem qua đó.
Tào Minh Lệ nói: "Lời này không được nói lung tung, nếu không người khác biết lại thầm oán giận ta thì sao? Chờ vài ngày nữa ta lại cho người đem tặng bọn họ."
"Ha ha, nô tỳ sẽ không nói đâu, nô tỳ không ngốc như vậy." Huống hồ, đây không phải chuyện gì lớn, tiểu thư muốn tặng ai thì tặng người đó.
Ngày hôm sau Tào Minh Lệ nhìn thấy Võ Uyển Trinh, quả nhiên nàng ta dùng tới phấn nàng tặng, trong lòng nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong số những người này, chỉ có dung mạo của Võ Uyển Trinh có thể so sánh với nàng. Cha nàng ta lại là Tri phủ đại nhân, còn to hơn chức của cha nàng.
Võ Uyển Đình nhìn Võ Uyển Trinh đánh phấn lên càng xinh đẹp động lòng người, trong lòng thầm bực tức bèn nói lời khıêυ khí©h: "Đại tỷ tỷ, tỷ trời sinh đã quyến rũ, cần gì phải thoa thêm phấn? Chẳng lẽ tỷ còn muốn đẹp hơn trời sao? Đáng tiếc, cũng chẳng ai nhìn đâu!"
Tào Minh Lệ vội vàng nói: "Võ muội muội, phấn này là ta tặng cho Võ tỷ tỷ, Võ tỷ tỷ dùng cũng là nể mặt ta, hôm qua ta thấy đã muộn nên mới không kịp đưa qua cho mọi người, lát nữa ta sai Phẩm Hương mang cho Võ muội muội, Hồng tỷ tỷ và Tần tỷ tỷ cũng đều được tặng, đảm bảo mọi người dùng sẽ càng thêm xinh đẹp!"
Con gái có ai không thích xinh đẹp? Nhất là thấy Võ Uyển Trinh dùng có hiệu quả tốt như vậy.
"Tiểu thư, Tào Minh Lệ không phải muốn khiến tất cả bị dị ứng đấy chứ, đến lúc đó chỉ duy nhất nàng ta không sao, vừa nhìn đã biết có vấn đề.”
Hổ Phách thấy Tào Minh Lệ hào phóng như vậy liền nghĩ hẳn là nàng ta không có ý tốt.
Lý Già La lắc đầu, nói: "Ta để ý bên Hồng Phương Nhi rồi, phấn của nàng ấy không có vấn đề. Theo ta thì mấy cái còn lại cũng không sao đâu!"
"Tào Minh Lệ này cũng thật quá đáng, tiểu thư với nàng ta không thù không oán, tại sao nàng ta lại muốn nhắm vào một mình người? May mà tiểu thư biết y thuật, không thì đã bị nàng ta tính kế rồi!"
"Hổ Phách, về sau hãy quên chuyện ta biết y thuật đi, biết chưa?"
"Nô tỳ biết rồi! Tuyệt đối sẽ không tiết lộ!" Nàng biết tiến cung rồi là vào nơi đầy nguy hiểm, nếu tiểu thư đi sai một bước chính là vạn kiếp bất phục. Nàng không thể gây trở ngại cho tiểu thư được.
Năm tú nữ xem ra quan hệ rất hoà hợp, vài ngày nữa, tú nữ Ký Châu sẽ đến Trác Châu tập hợp, khoảng hơn mười chiếc xe ngựa, ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, ngày hôm sau sẽ xuất phát .
Năm vị tú nữ Trác Châu ngồi yên ổn trên một chiếc xe ngựa. Cũng không còn lạ nhau nữa.
Trác Châu cách kinh thành chỉ vài trăm dặm đường, một ngày xe ngựa có thể đi năm sáu mươi dặm nên còn phải mấy ngày nữa mới đến kinh thành.
Trên đường đều có bố trí chỗ nghỉ cho tú nữ, lúc ở trạm nghỉ chân đầu tiên, cả đoàn phân theo một xe ngựa ở một gian phòng, có vài người gặp mặt nhau, ngoài ra bữa tối cũng là đưa đến các gian phòng.
Vì vậy cơ hội nhìn thấy người khác cũng ít. Chỉ có những người có tên tuổi, ví dụ như cha có chức quan cao hoặc là ngoại hình đặc biệt xinh đẹp, danh tiếng truyền xa.
Tần Sắt Sắt đưa cho người bưng trà nước một hồng bao, nàng cũng nghe được một ít chuyện.
Mặc dù mọi người đều là cạnh tranh nhau, nhưng tuyển tú không phải cứ khiến người khác bị loại thì mình sẽ có thêm cơ hội, có đôi khi người được tuyển đến từ cùng một châu phủ, không chừng đến lúc đó còn có thể làm bạn bè.
Hơn nữa, mọi người còn có thể hỏi thăm tình huống lẫn nhau, nhất là có vài người có tin tức trong cung, ví dụ như Thái Hậu thích loại con gái như nào, thích màu sắc gì, còn có Hoàng Hậu trông ra sao, ai đang được sủng ái.
Nếu như có thể nịnh bợ sủng phi, về sau không chừng còn được nâng đỡ.
Tóm lại, những phi tử trong cung cũng muốn tìm tay sai để giúp đỡ tranh sủng của Hoàng Thượng.
"Cũng không biết Ký Châu chúng ta được tuyển mấy người, nghe nói trước kia có châu phủ không có ai được chọn, tất cả đều bị đưa về." Tần Sắt Sắt nói.
Hồng Phương Nhi đáp: "Trở về thì trở về, cũng chẳng có gì lạ."
Võ Uyển Đình trong lòng châm chọc, nếu đã hiểu rõ như vậy sao còn muốn ở đây tuyển tú? Nàng đã quyết định rồi, nhất định không thể bị đưa về, như vậy thật quá mất mặt!
Tào Minh Lệ đỏ mặt nói: "Mọi người đều nói Vương cô nương nhà Ký Châu Đô chỉ huy sứ vẻ ngoài quốc sắc thiên hương đó!"
Võ Uyển Đình lập tức nói: "Ngươi còn chưa từng gặp mà đã nói hươu nói vượn." Cha nàng ta là chính nhị phẩm Đô chỉ huy sứ, dáng người nàng ta lại xinh đẹp, rốt cuộc có định để cho người khác sống không thế? "Nhưng ta nào có nói linh tinh, mọi người đều nói như vậy mà, họ còn bảo rằng Vương cô nương tiến cung nhất định sẽ được chọn, hơn nữa đến lúc phong hào chắc chắn tương đối cao."
Cũng đúng thôi, ai bảo cha nàng là Đô chỉ huy sứ, chức quan to như thế, hậu cung và triều đình luôn có mối liên hệ chặt chẽ, vì thể diện của Vương Đô chỉ huy sứ, Hoàng thượng sẽ không phong thấp.
Tần Sắt Sắt nói: "Lần này chúng ta đi, được chọn hay không còn nhờ vận may, không trúng tuyển trở về cũng chẳng có gì xấu hổ, vì vậy không cần lo lắng."
Nhiều người thế này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị loại, vậy đành phải xem bản lĩnh cùng vận khí của mọi người.
Những người khác đều gật đầu, chỉ có Võ Uyển Đình cười lạnh vài tiếng. Mọi người ở cùng nhau đã lâu đều biết tình tình Võ Uyển Đình, loại người này, thứ nhất không vào được cung, không biết trời cao đất rộng lại còn trưng vẻ mặt đắc ý. Hồng Phương Nhi và Tần Sắt Sắt đều là nể mặt Võ Uyển Trinh nên không so đo cùng Võ Uyển Đình. Nàng ta cứ như thế này, về sau bị đưa về thì đừng có khóc lóc.
Vốn cho rằng trên đường đều bình an vô sự, kết quả buổi tối ngay trước hôm đến kinh thành lại xảy ra một chuyện lớn! Một trong số các tú nữ chết trong phòng!
Quan viên Lễ bộ nhìn thi thể được mang đến, tuy rằng đã gặp trước đó nhưng nhìn một thiếu nữ sang quý cứ thế mà mất mạng cũng là chuyện làm người ta vô cùng buồn bực.
Nhưng ngày tuyển tú đã đến ngay trước mắt, không thể bởi vì chuyện này mà bị chậm trễ, bên trên không thể chờ đợi.
Hơn nữa, tú nữ đã chết này chẳng qua chỉ là thứ nữ của một vị quan ngũ phẩm, ảnh hưởng quá nhỏ bé, cứ trực tiếp báo tử do bệnh đi.
Quan viên Lễ bộ phụ trách việc tuyển tú ở Ký Châu đang muốn kết án như vậy nhưng lại có người cố tình không để hắn cho qua chuyện, hơn nữa người đang nói chuyện đây lai lịch không nhỏ, lại là con gái của Vương Đô chỉ huy sứ. Lần này theo lời trong cung, vị Vương tiểu thư này nhất định sẽ có một vị trí trong hậu cung, đến lúc đó lại thành quý nhân trong cung, hắn sao dám đắc tội?
Vương Vũ Lộ nói với vị quan viên đang hơi cúi người thi lễ này: "Đại nhân, Thanh Thanh bình thường không thù không oán với người khác, rốt cuộc là ai muốn hại nàng? Kính xin đại nhân làm chủ cho Thanh Thanh."
Quan viên kia lấy lòng nói: "Vương tiểu thư, bản quan đã mời đại phu, đại phu cũng nói vị Thường cô nương này bởi vì bị phong hàn nên mới suy yếu mà chết. Vương tiểu thư, người xem, sắp đến kinh thành rồi, ngày tuyển tú trong cung cũng sắp tới, chúng ta phải theo đúng thời gian kia." Nếu chậm trễ, người sẽ không kịp tuyển tú đâu!
"Đại nhân, thân thể Thanh Thanh vốn rất tốt, sao có thể chết vì phong hàn? Chẳng lẽ Đại nhân nghĩ chúng ta không biết gì nên muốn lừa gạt chúng ta sao?"
Bà cô này muốn làm lớn chuyện sao? Như vậy đối mọi người đều không có lợi.
"Vậy theo ý Vương tiểu thư, nên làm thế nào cho phải?"
"Đại nhân là người phụ trách tú nữ chúng ta, sao đại nhân lại hỏi ta? Chúng ta chỉ hi vọng có được câu trả lời thuyết phục, không thì, nếu thật sự là có kẻ gian hãm hại, đã có một người bị hại thì sẽ có thể có thêm người khác. Đến lúc đó, đại nhân à, phiền toái của ngài không chỉ có thế này thôi đâu."