Edit: Puta Ng
Beta: Di Quý tần. Nam Thiên Vân
Mắt thấy danh sách vào kinh tuyển tú đã báo lên, Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình biết chuyện này đã định, sẽ không thay đổi, cho nên lại đến bên Vân thị làm nũng.
Trong lòng nàng đương nhiên biết, mình là con gái của Vân thị, vì thế cho dù tức giận thế nào, nàng chỉ cần làm nũng, cuối cùng mẫu thân vẫn sẽ tha thứ cho mình.
Cho nên Võ Uyển Đình mỗi ngày đều tới đưa tặng Vân thị vài đồ vật mình tự làm, khiến Vân thị cảm thấy nữ nhi đã hiểu chuyện hơn, lại đối xử tốt với nàng như ban đầu.
"Nương, con thích nha đầu Hổ Phách kia của người, nương mang nàng ta cho con được không?" Võ Uyển Đình nói với Vân thị.
Vân thị nói: "Nha đầu Hổ Phách kia ta đã cho tỷ tỷ con, đến lúc đó ta lại tìm cho con một nha đầu tốt hơn."
"Nương, bây giờ làm sao có thể tìm được người dùng quen lại được việc? Nương, người xem con thế này, việc tuyển tú cũng đã định xuống rồi, người hãy giúp con một chút đi, so với Đại tỷ con càng cần Hổ Phách hơn."
Nhị tiểu thư không muốn phải thừa nhận rằng dung mạo không bằng Đại tiểu thư, nhưng Vân thị sao lại không hiểu con gái mình nói gì.
Đúng vậy, chuyện tuyển tú này đã không thể thay đổi, Vân thị cũng muốn đem thứ tốt nhất cho nữ nhi.
Nhưng nếu tặng Hổ Phách cho nàng, chẳng phải là phá hỏng tình cảm giữa bà và Đại tiểu thư sao? Mọi việc trước kia làm đều sẽ uổng phí!
"Nương sẽ mua cho con một người am hiểu phương diện kia, khế ước bán thân đều cho con, nàng ta nhất định sẽ không có lòng bất trung! Khế ước bán thân của Hổ Phách, nương đã cho Đại tỷ của con, bây giờ đòi lại thì không hay, Uyển Đình, con nghe nương một lần này được không?" Vân thị khuyên Võ Uyển Đình.
Trong lòng Võ Uyển Đình sao không căm tức, Võ Uyển Trinh kia lớn lên vốn rất xinh đẹp, nương có thể cho nàng ta nha đầu Hổ Phách nhưng con gái ruột đến đòi thì nương lại không cho!
Trước kia nàng tìm nương đòi cái gì, nương đều sẽ cho, nay bởi vì Võ Uyển Trinh này, nàng liền thành cha không xót nương không yêu!
Võ Uyển Đình thề, nhất định phải đem Võ Uyển Trinh đạp dưới chân, khiến mọi người đều biết, chỉ có mình mới là tốt nhất!
"Vậy được rồi, nương, nếu như vậy đến lúc đó nương cho con ngân phiếu nhiều chút, ở trên đường con cũng thuận tiện hơn." Nếu không đòi được Hổ Phách vậy thì tìm nương đòi nhiều tiền, nghe nói trên đường đi cái gì cũng đều cần chú ý. Không có tiền là không được , yêu cầu ấy, nương nếu không đáp ứng, nàng liền không nhận người mẹ này!
"Tất nhiên là muốn đưa nhiều cho ngươi, nương làm sao lại quên chuyện này? Uyển Đình hiểu chuyện!" Vân thị thật vui mừng, có thể nhường nhịn một bước, hai tỷ muội ở trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Ai, bà biết nếu không để khuê nữ đi một chuyến, e là nàng không cam lòng. Vân thị không lo lắng nhiều cho an nguy của Võ Uyển Đình, bởi vì bà biết, dựa vào dung mạo của con gái mình, tại vòng sơ tuyển đầu tiên cũng sẽ bị loại ra. Nếu không vào được cung những đấu tranh lục đυ.c hậu cung cũng không đến lượt nàng. Mặt khác, diện mạo nàng ta thực ra lại an toàn một chút, sẽ không bị người hồ đồ tính kế.
Cho nên, cho nàng đi lần này, trong lòng bà cũng an tâm.
Về phần nữ nhi có thể trúng tuyển, Vân thị luôn luôn không nghĩ tới điều này, vậy nên trọng điểm là đặt trên người Võ Uyển Trinh. Ngoại trừ ma ma trong cung, bà ngay đến cả hoa khôi thanh lâu trước kia cũng mời, dạy nàng một ít chuyện phòng the, đàn ông ấy mà phương diện này vui vẻ, những thứ khác đều dễ nói.
Đương nhiên, phải là diện mạo trước tiên. Hơn nữa Võ Uyển Trinh vào cung là làm phi tử, không phải làm Hoàng Hậu, cho nên không cần đoan trang, chủ yếu là đoạt sủng.
Điểm này, Vân thị khi còn là thiếu nữ cũng từng biết, chẳng qua khi đó bà tự tin là con vợ cả, lại muốn làm chính thê, cho nên khinh thường phương diện này, cho rằng những thứ kia hàng ngũ thϊếp thất mới cần.
Tuy hiện tại bà hiểu rõ điều ấy nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì, bà đã tuổi này căn bản là không có tác dụng .
Huống hồ, chính thê mà, chỉ cần khiến lão gia cảm thấy bà hữu dụng so với loại tiểu thϊếp chỉ biết hưởng thụ kia là được, bà không còn thích hợp để tranh sủng .
Lúc còn trẻ, lão gia chỉ có mình bà cho nên bà cảm thấy mọi chuyện phải như thế. Nhưng vài năm nay Vân thị chịu đả kích không nhỏ, thanh xuân không còn, chỉ có thể từ phương diện này ra tay, không thì chỉ có thể biến thành một Võ đại thái thái trên danh nghĩa.
Lại nói Tam tiểu thư Võ Uyển Nhu, cùng Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình bằng tuổi, cho nên Võ Uyển Nhu thấy Võ Uyển Đình có thể đi tuyển tú, mà bộ dạng mình so với võ Uyển Đình xinh còn đẹp hơn nhiều, thế nhưng không có tư cách này, thầm ảo não, đây chính là cơ hội một bước lên trời.
Nguyễn thị nói: "Xem bộ dạng Nhị nha đầu kia, ngươi cứ chờ đi, nàng ta thật đúng là đang ảo tưởng, tuyệt đối không được vào cung!" Đúng là kẻ thô lỗ hay gây chuyện, người như vậy cũng dám đi tuyển tú, không thấy Nhị nha đầu có một cái mũi tẹt, chẳng đẹp mắt chút nào.
"Nương, nếu cha cũng là quan ngũ phẩm thì tốt rồi! Lúc ấy đáng ra nên cho cha mua một chức quan."
Trên đời này còn có chức quan nhàn tản là có thể quyên mua, tuy rằng không có thực quyền nhưng vẫn có phẩm cấp. Hiện giờ Võ nhị gia chỉ là mua một chức quan, cho nên Võ Uyển Nhu không có tư cách tham gia tuyển tú.
Nguyễn thị nói: "Cha của con chính là quan quyên, chẳng qua là nhập hàng ngũ quan, không thể nào là ngũ phẩm, trong kinh nhiều người như vậy, sẽ không có ai đem chức quan nhường cho cha của con. Uyển Nhu, nương biết con không cam lòng, nương cũng làm sao cam tâm? Con so với Nhị nha đầu phải tốt hơn nhưng không thể đi vẫn là không thể đi thôi, con cùng Đại tỷ tỷ con ở chung hoà hợp, về sau chắc chắn có chỗ tốt."
"Nương, con mỗi ngày đều đi gặp Đại tỷ tỷ, tính tình Đại tỷ ôn hòa dễ gần, đối xử với bọn con rất tốt. Chỉ là Võ Uyển Đình mỗi ngày đều thích chèn ép người khác, lần trước con còn nghe nói, nàng ta muốn đòi lại Hổ Phách đấy, chẳng qua đại bá mẫu không đồng ý."
"Hừ, đại bá mẫu của con thực ra tinh tường đấy, làm sao có thể lật lọng? Nếu vậy những gì bà ta làm trước kia không phải đều uổng phí sao? Ta xem xem ả có thể làm được đến đâu?" Bất quá, Nhị nha đầu này nếu quấy rối, Nguyễn thị cũng không đồng ý, chung quy bà cũng muốn dựa vào Võ Uyển Trinh để được thơm lây, nếu Võ Uyển Đình thật sự làm ra chuyện gì không đúng đắn, bà sẽ không tha cho nàng ta!
-------------------------------------------------
"Nhị thái thái, đại phòng bên kia có tin tức, Lưu di nương cũng mang thai!" Nha hoàn của Nguyễn thị đem tin tức có được nhanh chóng nói cho Nguyễn thị.
Nguyễn thị sai người ban thưởng, phất tay cho nha hoàn lui xuống, Lưu di nương cũng mang thai, lại thêm Hồ di nương, đại phòng liền có hai người mang thai trong này nói không chừng sẽ có một người có thể sinh con trai, như vậy chuyện nhận con thừa tự từ nhị phòng bọn họ sẽ không thể xảy ra.
Trong lòng Nhuyễn thị vô cùng căm tức, Đại ca sao có thể không quan tâm, hắn sao có thể không canh chừng Vân thị cơ chứ?
Dù là làm cho cái thai của hai người kia biến mất, vẫn không có tác dụng, Đại ca tuổi còn chưa tính là lớn, vẫn có thể cưới vợ bé sinh con.
Cũng không thể khiến Đại ca thành thái giám, đây chính là muốn cũng không thể làm được, Nguyễn thị trong lòng thở dài một hơi, chỉ có thể bỏ ý niệm để con trai mình làm con thừa tự cho Đại ca, nghĩ sau này tính toán từng chút một vậy.
Cho nên càng có quan hệ tốt với Võ Uyển Trinh, về sau tiền đồ của bà cùng với mấy đứa con trai mới có hi vọng.