Beta: Thư Thục cơ. Nam Thiên Vân
Bà còn nói ngầm Võ Uyển Trinh là người thấy tiền sáng mắt, bị người dụ một cái liền đi. Cháu gái như vậy, sao bà có thể thích được? Có điều những người bà đặt ở bên cạnh Võ Uyển Trinh cũng không thu hồi lại, chẳng lẽ lại để cho Vân thị kia tiện nghi sao?
Vân thị thấy việc mình làm có hiệu quả, trong lòng rất đắc ý. Võ Uyển Trinh này từ bé chỉ là một hài tử ít được người khác quan tâm, một khi người khác đối tốt với nàng ta một chút, với tính tình của nàng ta, đương nhiên sẽ liền dựa vào.
Từ chỗ Vân thị thỉnh an trở về, Võ Uyển Đình từ phía sau hùng hổ đuổi theo lại đây, "Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Thấy Võ Uyển Trinh không dừng lại, Võ Uyển Đình trực tiếp chạy đến phía trước, kéo Võ Uyển Trinh lại, "Ta gọi ngươi đứng lại, ngươi không có tai sao!"
"Ta còn tưởng rằng nhị muội muội đang nói chuyện với người khác cơ. Thì ra nhị muội muội đang gọi ta. Nhị muội muội có chuyện gì vậy?" Lý Già La hỏi.
"Quả nhiên ngươi luôn luôn giả bộ, lúc này sao lại không biến thành bộ dáng nhát như chuột đi?" Võ Uyển Đình cảm thấy mình đã bắt được thóp Võ Uyển Trinh, để xem nàng ta còn giả bộ được nữa không.
"Sao Nhị muội muội lại nói vậy?" Đại tiểu thư chưa nói xong nước mắt đã rưng rưng, "Mẫu thân nói chúng ta là tỷ muội, có lời gì không thể nói? Mẫu thân muốn ta thoải mái một ít, ta như vậy cũng làm sai rồi sao?"
"Ngươi!" Nhị cô nương nổi trận lôi đình, đang muốn nói cái gì, một thanh âm vang lên lại làm cho nàng ta cứng lại "Thì ra bình thường ngươi đối với tỷ tỷ của mình như vậy! Tốt, rất tốt!"
Võ đại lão gia Võ Chính Đạo từ phía sau nhị tiểu thư đi lên, "Tỷ tỷ ngươi nói chuyện với ngươi, chẳng lẽ còn phải sợ ngươi sao? Ta thật muốn hỏi một chút. Bình thường ngươi được dạy như thế nào!"
Lại ôn nhu nói với đại tiểu thư: "Uyển Trinh, về sau ngươi cứ thoải mái như vậy. Ngươi là đích trưởng nữ của Võ Chính Đạo ta, ở trong nhà này, không cần sợ ai!"
"Kỳ thật nhị muội muội cũng không phải cố ý. Hôm nay tâm tình của nàng ấy không tốt. Cha, ngươi có thể đừng trách nhị muội muội hay không? Không thì mẫu thân cũng sẽ khó chịu !"
"Quả nhiên là hiểu chuyện? Võ Chính Đạo thật vui mừng, "Ngươi đi về trước đi. Nhị muội muội ngươi bên này, không cần phải lo!"
Đại tiểu thư lo lắng nhìn nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư vẫn là không phục lắm, chỉ là có đại lão gia ở đây, nàng ta chỉ có thể giấu một bụng tức tối ở trong lòng.
"Hừ, chủ tử các ngươi như vậy, các ngươi cũng khó thoát tội!" Võ Chính Đạo cho rằng chủ tử làm sai, đều là bọn hạ nhân xúi giục. Nhất là xúi giục tỷ muội bất hòa, càng là không thể tha thứ. Cho nên cuối cùng không chỉ phạt nhị tiểu thư Võ Uyển Đình sao chép nữ giới, còn phạt trượng bà vυ" của Võ Uyển Đình, nha đầu hầu hạ bên cạnh đều bị khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng. Hơn nữa nói lần sau còn có chuyện như vậy, trực tiếp liền bán đi!
Đại lão gia chưa bao giờ quản những chuyện này, thế nhưng bởi vì đại tiểu thư mà phạt nhị tiểu thư. Đại phu nhân cũng không nói gì. Địa vị đại tiểu thư lập tức liền tăng lên không ít. Trước kia còn có người ngầm khinh khi[2], hiện tại cũng không dám. Phải biết quý phủ này mặc dù nói lão thái thái bối phận cao nhất, nhưng là ai cũng biết, không có đại lão gia liền không có mọi thứ trong phủ này. Trước kia đại lão gia không tỏ thái độ, mọi người còn chưa có hiểu, hiện tại đại lão gia bởi vì đại cô nương mà phạt nhị tiểu thư luôn luôn được sủng ái, đây liền làm cho người ta không thể coi thường.
[2] khinh khi: coi thường, khinh rẻ
Vân thị đối với tính tình của Võ Uyển Đình, thật đúng là đau đầu muốn đòi mạng. Con gái của mình bị phạt, bà làm nương sao có thể không đau lòng?
Nhưng bây giờ cũng không thể bởi vì cái chuyện này mà đối với Võ Uyển Trinh tỏ vẻ bất mãn, như vậy mọi việc làm phía trước liền là công dã tràng mất.
"Thật là kỳ quái!" Nguyễn thị nói với nha hoàn tâm phúc của mình: "Vân thị kia, coi nữ nhi mình như bảo bối, hiện tại nhị nha đầu kia bởi vì đại tiểu thư mà bị ủy khuất. Sao Vân thị này ngược lại đối với đại tiểu thư của chúng ta còn tốt hơn đây? Còn có đại lão gia, khi nào thì hắn lại quản qua chuyện như vậy? Bây giờ nhìn rõ ràng là đang làm chỗ dựa cho đại tiểu thư." Nguyễn thị cảm thấy tất cả mọi thứ này đều không hợp với lẽ thường. Chẳng lẽ trên người đại tiểu thư này có bảo bối gì, đại lão gia cùng Vân thị đều muốn dỗ cho nàng ta lấy ra?
Nguyễn thị càng nghĩ càng chắc, khẳng định chính là như vậy. Nhưng Tiền thị kia, gia đình cũng rất bình thường, căn bản cũng không có đồ cưới lớn gì. Vậy là bảo bối gì mà khiến hai người bên đại phòng bỏ công phu lớn như vậy?
Nha đầu tâm phúc của Nguyễn thị suy đoán : "Có phải là về chuyện tiền đồ của đại lão gia hay không?"
"Nhưng tiền đồ đại lão gia cùng đại tiểu thư thì có quan hệ gì? Ai nha, sẽ không phải là hai người đại phòng muốn đưa đại tiểu thư cho người khác, sau đó được cái lợi ích gì đó chứ. Này thật đúng là, chẳng lẽ là đưa cho cái hầu gia hoặc là quốc công gia nào làm thϊếp? Không được, không được, nếu đại tiểu thư làm thϊếp, mấy tiểu thư Võ gia chúng ta làm thế nào mà nghị thân." Tam nha đầu nhà mình cũng đến tuổi có thể nghị thân rồi, không thể để các người lão đại làm hỏng chuyện được.
Về phần đại tiểu thư, có làm thϊếp hay không, bà cũng không để ý. Trước kia cảm thấy đúng là đại tiểu thư tốt, cũng muốn về sau hưởng xái, hiện tại nếu thật sự làm tiểu thϊếp cho người ta, còn có gì hay mà hưởng!
Không được, Nguyễn thị trực tiếp làm ầm ĩ đến trước mặt Võ lão thái thái. Không biết Nguyễn thị nói như thế nào, dù sao Võ lão thái thái thật sinh khí, trực tiếp nổi giận, khiến hai người lão đại đến bên này của bà. Lúc Võ Chính Đạo cùng Vân thị tới đây, Võ Chính Nghĩa cùng Nguyễn thị cũng đều ở đây.
Người khác đều đi xuống, chỉ còn sót năm người này.
Võ lão thái thái vỗ vào ghế dựa, "Lão đại, nếu ngươi còn xem là ta là nương, liền nói rõ cho ta! Võ gia chúng ta tuy rằng không phải nhà cao cửa rộng, nhưng cũng muốn có mặt mũi, tuyệt đối không cho phép tiểu thư Võ gia đi làm thϊếp cho người khác!"
"Làm thϊếp? Lời này là thế nào? Nương, ngươi nghe cái này từ đâu ra? Cái gì mà làm thϊếp? Ai muốn làm thϊếp?" Võ đại lão gia còn không hiểu ra sao đây.
Vân thị nhìn hai người Nguyễn thị, cũng biết là bọn họ giở trò quỷ, chỉ là không nghĩ đến bọn họ trực tiếp nháo đến lão thái thái bên này! Chuyện đại phòng, nhị phòng bọn họ quản cái gì, quả thực là đáng giận!
"Còn không nói thật cho ta, ngươi muốn ta tức chết à. Tuy rằng Uyển Trinh nhiều năm không có ở bên cạnh ngươi, nhưng cũng là khuê nữ ruột của ngươi. Ngươi đưa con bé cho người ta làm thϊếp, ngươi khiến người Võ gia chúng ta để mặt mũi vào đâu đây? Bọn muội muội phía dưới con bé nữa, có tỷ tỷ làm thϊếp, về sau làm sao tìm được hôn sự a!"
Đối với Võ Uyển Trinh, bà không đau lòng gì. Nhưng tam tiểu thư Võ Uyển Nhu là bà thương yêu từ nhỏ đến lớn, hôm nay vừa nghe Nguyễn thị nói về mặt lợi hại của chuyện làm thϊếp, Võ lão thái thái không ngồi yên được nữa. Sao có thể bởi vì cái này, liền hại những người khác đây?
"Nương, ngươi nghe ai nói hưu nói vượn, ta muốn cho Uyển Trinh đi làm thϊếp khi nào?" Võ đại lão gia hỏi.
Võ nhị lão gia nói: "Đại ca, ngươi ăn ngay nói thật đi, bên này đều không có người ngoài, nếu thực sự có khó khăn, cả nhà chúng ta hảo hảo thương lượng, cũng có thể giải quyết. Ngươi không nói rõ ràng, chúng ta chỉ biết đoán mò."
Nguyễn thị cũng nói: "Đúng vậy, đại ca, đại tẩu. Các ngươi nói rõ ràng đi. Chẳng lẽ còn không yên lòng chúng ta, chúng ta khẳng định biết giữ miệng!"
Lần này nhất định phải ép đại phòng nói ra tính toán, nếu không mình không hưởng được chút lợi ích gì, vậy thì thiệt rồi!
Còn nói không có cái gì mờ ám. Từ khi đón Võ Uyển Trinh về đến, Nguyễn thị đã cảm thấy không thích hợp. Suy đoán một thời gian dài như vậy, vẫn không có cái nào chuẩn xác. Bà chỉ có thể mang ra loại thủ đoạn này. Dù sao có lợi thì trăm ngàn đừng quên bọn họ, không thì mọi người đều không chiếm được tốt.
Chính là nếu Võ Uyển Trinh thật sự có bảo bối, cũng là đại phòng và nhị phòng cùng nhau chia sẻ, mọi người đều cùng một nhà, đại phòng muốn độc chiếm, đó là không thể nào!
"Như thế nào, trước mặt nương cũng không nói? Là có người xúi giục ngươi phải không? Không thể nói với ta sự thật. Ta biết, cưới thê tử liền quên nương! Vốn cho rằng nhà ta không có chuyện như vậy, hiện tại xem ra, thật đúng là ứng nghiệm a. Sao mệnh ta lại khổ như vậy, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn huynh đệ các ngươi, hiện tại tiền đồ lớn, liền không thèm nhìn ta người làm nương này. Ta sống còn có cái ý nghĩa gì, còn không bằng chết đi."
Võ lão thái thái thực sự tỏ ý muốn lấy cái chết uy hϊếp. Bà biết nếu thật sự bản thân có chuyện gì, chức quan này của lão đại cũng ngồi không yên ổn. Cho nên cũng không tin lão đại không nói ra tình hình thực tế. Cứ thần thần bí bí như vậy, chẳng lẽ là thật sự có lợi ích rất lớn, không muốn để cả nhà biết?
Đó là tuyệt đối không thể nào! Cho nên hôm nay không nói ra tình hình thực tế, liền tuyệt đối không thể đi. Giống như Nhị tức phụ (con dâu thứ hai) nói vậy, Vân thị này, làm sao có khả năng sẽ vì một người ngoài mà ủy khuất nữ nhi ruột của mình. Nếu không có lợi ích thật lớn, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Đáng giận! Thế nhưng muốn giấu diếm mọi người!