Thọ Khang Cung...
"Thái hậu vạn phúc kim an."
Niên Thế Lan vừa vào đã thấy trong tay Thái hậu đang loay hoay cái gì đó, ánh vàng rực rỡ, nàng cũng không nhìn kỹ.
"Mau tới đây, Ai gia đoán chừng con sắp tới, đang chờ con ở chỗ này, nhìn xem ai gia chuẩn bị thứ tốt gì cho con."
Ai gia thấy lạt ma của Tàng giáo tiến cống mấy thớ vải liệm phúc thọ đã khai quang, tổng cộng năm thớ, Hoàng Thượng giữ lại một thớ, chỗ Hoàng Hậu tất nhiên phải có một thớ, sau đó ai gia lại lấy một thớ, thớ còn lại ai cũng không cho, cố ý để lại cho con đó."
"Đa tạ Thái hậu yêu thương."
Niên Thế Lan còn nhớ rõ cái chăn này, Hoàng Hậu hẳn thưởng cho Chân Hoàn, khi đó Hoàng Hậu luôn muốn bồi dưỡng Chân Hoàn thành người của mình, cho nên thứ gì tốt cũng cho nàng, đương nhiên cũng phải cho ngay trước mặt Niên Thế Lan.
Niên Thế Lan càng tức giận thì càng hận Chân Hoàn.
Nhưng không ngờ hôm nay Niên Thế Lan ở bên cạnh Thái hậu, Thái hậu cũng nhớ đến nàng.
"Đây là con nên được, nhiều năm như vậy, con vẫn không thể mang long thai, ai gia biết trong lòng con khó chịu."
Thái hậu nói như vậy cũng không hoàn toàn là nói dối, kỳ thật trong lòng Thái Hậu cũng có chút tự trách.
Nhưng Thái Hậu cũng không hối hận, dù sao Niên Thế Lan sinh con, nếu là con gái còn đỡ, nếu như là con trai, Niên Canh Nghiêu nhất định sẽ bảo vệ đứa bé đăng cơ, như vậy vị trí Hoàng Thượng sẽ không giữ được.
"Thần thϊếp vô duyên với con cháu, cũng thẹn với Hoàng Thượng."
Niên Thế Lan nhắc tới đứa bé kia, cố ý khiến mình khổ không nói nổi, lại không thể mở miệng, vì nàng biết Thái Hậu thẹn với mình trong chuyện này, nàng càng như thế này, Thái Hậu càng tốt với nàng hơn.
"Chuyện quá khứ, cũng không đề cập tới. Thần thϊếp tuổi đã lớn, cũng không hy vọng xa vời gì. Về sau nếu có cơ hội, thần thϊếp cũng có thể giống như Đoan Phi tỷ tỷ, nuôi dưỡng công chúa ở bên người là đủ rồi."
Thái hậu nghe Niên Thế Lan nói vậy thì thở dài, một mình ở trong cung, có một công chúa cũng tốt.
Không nói cái gì có chỗ dựa hay không, tối thiểu cũng có hi vọng.
"Hiện tại Thư Nguyệt còn nhỏ tuổi, nếu con có lòng này, ai gia có thể đi nói một tiếng với hoàng đế, dù sao con bé vẫn luôn nuôi ở chỗ đại ca, không có Hân Thường Tại ở đó, con nuôi cũng là hợp tình hợp lý."
Thái hậu nói Thư Nguyệt, lớn hơn Ôn Nghi một chút, cũng chưa tới hai tuổi.
Niên Thế Lan nghĩ đến nuôi dưỡng Thư Nguyệt cũng được, như vậy ít nhất Hân Thường Tại cũng ở cùng chiến tuyến với mình. Hơn nữa Thư Nguyệt là công chúa, Hoàng Thượng cũng sẽ không có nhiều kiêng kị như vậy.
Trong cung không có nhiều đứa trẻ được sinh ra, đây cũng là một cơ hội.
"Có thể sao? Nếu như có thể, vậy thần thϊếp nhất định đối tốt với con bé."
Niên Thế Lan cố gắng làm cho mình trông kích động hơn, nói xong liền nhanh chóng đứng lên tạ ơn Thái hậu: "Thần thϊếp đa tạ Thái hậu."
"Được rồi được rồi, con mau đứng dậy đi, động một chút là quỳ, cùng ai gia không cần như vậy."
Thái hậu nhìn Niên Thế Lan vui vẻ như vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút: "Lát nữa ai gia sẽ đi nói với Hoàng Thượng, chắc hẳn hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Đợi đến khi con đón Thư Nguyệt về cung, cũng có thể thường mang con bé tới đây giải sầu cho ai gia."
"Thái hậu yên tâm, thần thϊếp chỉ cần đến, nhất định sẽ mang theo Thư Nguyệt. Nhưng mà..."
Niên Thế Lan dừng một chút: "Thần thϊếp mang Thư Nguyệt công chúa về Phong Khôn Cung, vậy Hân Thường Tại ở bên kia có thể có bất mãn gì hay không?"
Thái hậu cũng nghĩ đến vấn đề này, suy nghĩ một chút nói: "Hân Thường Tại là mẹ đẻ của Thư Nguyệt, nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là một người thường ở đây, cho dù không có con, nàng ta cũng không có tư cách nuôi nấng công chúa. Đợi đến lúc đó ai gia sẽ truyền nàng ta tới nói chuyện, con cứ yên tâm là được. Nàng là người hiểu chuyện, sẽ hiểu sự lợi hại trong đó."
"Thái hậu, người đối với thần thϊếp quá tốt rồi, thần thϊếp cũng không biết nên báo đáp người như thế nào."
Niên Thế Lan có chút nũng nịu ngồi bên cạnh Thái hậu: "Sau này, thần thϊếp chỉ có thể mỗi ngày đến bồi người, bồi người nói chuyện, bồi người xem kịch, bồi người đi dạo vườn, để người không cảm giác được một chút phiền muộn nào."
"Được được được, ai gia sẽ chờ con mỗi ngày cùng ai gia đi dạo khắp nơi."
Thái hậu và Niên Thế Lan cười ha hả nói chuyện, Trúc Tức nghe cũng cao hứng.
Niên Thế Lan tới đông vui, Thái hậu cũng có người nói chuyện.
Trước kia Hoàng Hậu tuy rằng luôn tới, nhưng luôn nói những lời Thái Hậu không thích nghe, không nói chọc Thái Hậu tức giận, nhưng cũng không dỗ Thái Hậu như Niên Thế Lan, cho nên Thái Hậu không thích để Hoàng Hậu tới.
Bây giờ càng tốt, đã lâu không thấy Hoàng Hậu tới Thọ Khang cung.
Hoàng Hậu bên kia cũng không biết cảnh tượng Thái hậu cùng Hoa Phi hai người một bộ mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, cho dù nàng ta biết cũng sẽ không để ý.