Chương 42: Lời nói thật của Niên Thế Lan

"Đừng lo lắng, sau này còn có cơ hội."

Thẩm Mi Trang an ủi An Lăng Dung.

"Các tỷ tỷ, còn nữa, muội không có."

An Lăng Dung biết chuyện lần này ảnh hưởng đối với mình không tốt, vốn người trong hậu cung nhiều, Hoàng Thượng đối với mình ấn tượng không sâu, hiện giờ ngược lại là sâu, nhưng lại chán ghét.

"Muội đừng nói như vậy."

Chân Hoàn kéo tay An Lăng Dung nói: " Muội yên tâm, chờ thời gian trôi qua chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác."

Phú Sát Quý Nhân nghe nói các nàng tới, cũng dẫn người tới.

"Sao hôm nay hai vị muội muội lại có thời gian rảnh mà bước nhanh tới bãi đất nghèo, có lẽ nên đến Diên Hi cung này xem thử."

Chân Hoàn nhìn Phú Sát Quý Nhân một cái không lên tiếng, Thẩm Mi Trang nhìn dáng vẻ của nàng ta là biết bình thường Phú Sát Quý Nhân càn rỡ không ít.

"Duyên Hi cung hiện tại không có nương nương chủ vị, làm sao lại thành của Phú Sát Quý Nhân?"

"Huệ quý nhân nói đúng, là tỷ tỷ lỡ lời. Vốn là ta không có phúc khí tốt như vậy, không giống Hoàn muội muội, tự mình vào cung, vậy trong cung không phải đều do một mình Chân Hoàn nói là được rồi."

Phú Sát Quý Nhân canh cánh trong lòng chuyện Chân Hoàn chưa thị tẩm đã tấn phong, nhưng lại không thể nói gì, chỉ có thể âm dương quái khí chua xót hai câu như vậy.

Chân Hoàn lười để ý tới nàng ta: "Tỷ tỷ nếu biết mình không có phúc khí kia, vậy tự cầu phúc đi, đừng nói sai đi đường xưa của Hạ Thường Tại."

"Ngươi..."

Phú Sát Quý Nhân nghe Chân Hoàn nói thì tức điên, vừa định phản bác đã bị cung nữ kéo đi, nàng ta cũng biết Chân Hoàn nói là sự thật, tức xoay người rời đi.

"Đều là muội không tốt, còn liên lụy tỷ tỷ bị xa cùng muội bị xa lánh."

An Lăng Dung thấy Chân Hoàn chỉ nói mấy câu đã đuổi Phú Sát Quý Nhân đi, trong mắt tràn đầy hâm mộ, nàng ta biết đây là sức mạnh chỉ Hoàng Thượng sủng ái mới có.

"Muội đừng nói mò, chuyện này có liên quan gì đến muội."

Chân Hoàn an ủi: "Muội cũng đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."

An Lăng Dung hiện tại chính là trò cười của lục cung, hoàng hậu tuy rằng tức giận, nhưng lại không nghĩ tới muốn từ bỏ nàng ta, cho nên chỉ để nàng ta nghỉ ngơi gần đây không cần đến thỉnh an, cũng miễn cho nàng ta xấu hổ gặp người.

Niên Thế Lan nghĩ từ khi Chân Hoàn tấn phong mình vẫn chưa đi thăm nàng, hôm nay không có chuyện gì, cũng nên đi xem một chút.

"Hoa phi nương nương vạn phúc kim an."

Tiểu Duẫn Tử bây giờ là thái giám thủ lĩnh Thừa Càn cung, cho nên Niên Thế Lan vừa đến, hắn đã đi ra trước.

"Đứng lên đi, tiểu chủ nhà ngươi đâu?"

Niên Thế Lan cũng không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, dù sao nàng đã sớm biết.

"Tiểu chủ vừa uống thuốc xong, đang nghỉ ngơi, nô tài đi thông truyền một tiếng."

Tiểu Doãn Tử cũng có mắt nhìn người, tuy Hoàng Thượng nói Chân Hoàn dưỡng bệnh không gặp khách, nhưng cũng phải phân người chứ?

Chân Hoàn nghe Niên Thế Lan đến, đâu còn rảnh mà nghỉ ngơi, vội bảo Tiểu Duẫn Tử mời người vào.

"Muội muội hôm nay thật sự là quý nhân, bản cung muốn vào xem muội muội, cũng không nhất định có thể gặp được."

Niên Thế Lan nói đùa, Chân Hoàn nghe vào tai lại là một ý tứ khác.

"Nghe nương nương nói, đó là vì vừa rồi muội muốn ngủ, không ai ngăn cản. Tiểu Doãn Tử vừa lên làm chưởng sự, không chu đáo, nương nương đừng giận."

Niên Thế Lan nghe Chân Hoàn nói, muốn tức giận cũng không nổi, biết rõ mình không phải ý này, nàng có thể nhẹ nhõm hóa giải.

"Được rồi, ta nói chuyện với tiểu chủ nhân của các ngươi một lát, các ngươi đều không cần phải vào hầu hạ."

Niên Thế Lan không tức giận, tuy nàng biết Chân Hoàn thông minh tài trí không cần mình giúp đỡ, nhưng mình phải thường xuyên kiếm thiện cảm, đúng không? Dù sao Chân Hoàn cũng là người muốn thành Thái hậu.

"Muội muội sao lại lặng yên không một tiếng động trở thành Hoàn quý nhân, giấu diếm tốt như vậy, lúc trước lại một tiếng gió cũng không có để lộ."

"Thật sự không phải muội muốn giấu diếm, muội cũng là ngẫu nhiên gặp Hoàng Thượng ở Ngự Hoa Viên. Hơn nữa trước đó may mắn được nương nương chỉ điểm, tự nhiên biết ứng đối như thế nào."

Chân Hoàn nói cũng là thật, nếu không có Niên Thế Lan nói mấy câu, có lẽ bây giờ nàng còn đang giả bệnh đóng cửa không ra.

"Cái gì chỉ điểm không chỉ điểm, vẫn là muội có lòng lại có thể làm, Hoàng Thượng mới có thể thích muội."

Niên Thế Lan nói lời này không có gì tranh luận, cho dù Chân Hoàn không làm gì, chỉ dựa vào diện mạo của nàng đã thắng một nửa.

"Xem muội căng thẳng kìa, bản cung cũng không phải đến hưng sư vấn tội, mau ngồi xuống đi."

Chân Hoàn nhìn dáng vẻ của Niên Thế Lan mới yên tâm ngồi xuống.

"Cổ nhân nói không làm thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng, chính là nói muội."

Niên Thế Lan cười cười, lòng chua xót. Người mới nhiều vô kể, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị thay thế, vì sao trước kia mình lại ngây ngốc nhìn không ra chứ.

"Nhưng sợ là lần này bản cung ra mặt quá mức, lại không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta."