"Thỉnh an Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an."
Niên Thế Lan đi vào thỉnh an thái hậu trước, thái hậu thấy Niên Thế Lan thở dài.
"Con tới rồi, mau đứng lên đi, ngồi đi."
"Tạ ơn thái hậu."
Niên Thế Lan cười một tiếng: "Bây giờ trời càng ngày càng tốt, Thái hậu không có chuyện gì thì có phải ra ngoài đi dạo nhiều một chút, cũng không thể cứ ở trong tẩm cung mãi được."
"Ai gia vẫn luôn ở trong cung, lỗ tai cũng không được thanh tĩnh."
Thái hậu nghe Niên Thế Lan nói vậy, nhìn nàng một cái, như có điều suy nghĩ hỏi: "Chuyện hôm nay, con cũng nghe nói rồi chứ, con thấy thế nào?"
"Thái hậu người thật đúng là cất nhắc thần thϊếp, thần thϊếp có thể thấy thế nào. Hạ thị kia nhiều lần rêu rao trong cung, nếu không phải thần thϊếp hiện tại ở chỗ Thái hậu đã tốt tính, sớm xử trí nàng ta rồi."
Niên Thế Lan cố ý kiêu ngạo nói: "Dư thị thì càng không cần phải nói, xuất thân thấp hèn, lại không biết kiểm điểm."
"Ý của con, Hoàng Thượng xử trí lúc này, còn hợp ý con?"
Thái hậu tất nhiên biết tính tình của Niên Thế Lan, nhưng không tin nàng thích cách nói này.
Niên Thế Lan không xử lý Hạ thị, chỉ có thể nói rõ Hạ thị không trêu chọc đến Niên Thế Lan mà thôi.
"Đó là đương nhiên."
Niên Thế Lan vui vẻ nói: "Hành động này của hoàng thượng đã giúp các tỷ muội trong hậu cung trút giận không ít, chỉ là oan uổng cho Hoàn muội muội."
"Chân Hoàn chưa thị tẩm đã tấn phong là vinh sủng lớn lao, sao lại nói oan uổng như vậy?"
Thái hậu không hiểu ý trong lời nói của Niên Thế Lan.
"Thái hậu, người anh minh thần đoán."
Niên Thế Lan ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, tay thân thiết kéo cánh tay Thái hậu nói: "Cho dù Hoàng thượng có chút thích Hoàn muội muội, nhưng Hoàn muội muội này vừa vào cung đã luôn luôn dưỡng bệnh, Hoàng thượng căn bản chưa từng thấy qua mấy lần. Hôm nay tuy nói đã gặp, thần thϊếp cũng nghe nói Hoàn muội muội này có chút tương tự với Thuần Nguyên hoàng hậu, cho nên Hoàng thượng thấy Chân Hoàn khó xử, mới có thể mở miệng trừng phạt. Nhưng rốt cuộc Hoàng thượng và Hoàn muội muội cũng không có cảm tình gì, chẳng qua chỉ là mượn cớ của Hoàn muội muội trừng trị hai người kia mà thôi. Hạ Thường tại kia bị tội ở hậu cung, đó là chuyện nhà hoàng gia, Hạ gia cũng không thể nói gì, nhưng về sau lại kẹp đuôi làm người."
Thái hậu chưa bao giờ nghĩ tới Niên Thế Lan sẽ nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ thật giả, bản thân cũng được Niên Thế Lan an ủi.
"Hạ thị thật sự rêu rao như thế?"
"Không nói những cái khác, thần thϊếp nói hôm nay đi, lúc thần thϊếp gặp nàng đã nói vài câu hoàng hậu hạ lệnh tiết kiệm, nhưng không đợi thần thϊếp nói xong, nàng đã nói, mặc kệ nàng tiêu nhiều hay ít, nhà mẹ đẻ đều sẽ bổ sung đủ số. Nếu người không tin, có thể gọi Huệ quý nhân tới hỏi một chút, lúc ấy Huệ quý nhân đang ở cùng thần thϊếp."
Niên Thế Lan nói một cách oan ức, người không biết, thật sự cho rằng nàng bị Hạ Thường tại ức hϊếp.
"Vậy Hạ thị này quả thật có chút quá đáng."
Thái hậu nghe vậy gật đầu: "Một người bình thường sao dám nói như thế? Trong nhà nàng ta có bao nhiêu vàng bạc để bổ khuyết thiếu hụt của mình? Huống chi tất cả trong nhà nàng ta đều là Hoàng thượng thưởng cho. Mà thôi, đã như vậy, cách làm của Hoàng thượng cũng đúng."
"Đúng vậy, Thái hậu người cũng đừng tức giận với Hoàng thượng."
Niên Thế Lan cầm điểm tâm đưa cho Thái hậu: "Hiện giờ người đang là thời điểm ngậm kẹo đùa cháu. Ngày mai, nô tì bảo Đoan phi mang theo Ôn Nghi tới cho người xem."
"Con, Quỷ Tinh Nghịch."
Thái hậu cười nhận lấy điểm tâm cười: "Nhưng nghe nói Tào quý nhân có vẻ không tốt lắm."
"Ừm, mầm bệnh nàng ta gieo xuống khi sinh ra Ôn Nghi."
Niên Thế Lan làm bộ thở dài: "Chắc chuyện này cũng chỉ mấy hôm nay thôi."
"Gần đây Hoàng hậu cũng đã lâu không tới, nếu như Tào quý nhân thật sự không được, như vậy con phái người sắp xếp, để Đoan phi dẫn Ôn Nghi qua để nàng ta nhìn một lần cuối cùng, dù sao Ôn Nghi cũng là thân sinh của nàng ta."
Thái hậu có ý này, chuyện của Tào quý nhân sau này đều giao cho Niên Thế Lan xử lý.
"Thần thϊếp tuân chỉ."
Niên Thế Lan nghe chuyện Thái hậu không quay quanh Chân Hoàn nói cũng yên tâm, chỉ là không ngờ gần đây Hoàng hậu tức giận, lại quên mất Thái hậu, Hoàng hậu thật sự cho rằng Thái hậu sẽ che chở nàng ta.
Sau khi Chân Hoàn tấn phong thành quý nhân, trong cung đều náo nhiệt lên, một hồi đến xem, một hồi đến chúc mừng.
Nhưng Thẩm Mi Trang vẫn không tới.
Cũng không phải Thẩm Mi Trang không cao hứng, chỉ là nàng nghĩ bây giờ có nhiều người đi, nàng cũng không thể nói gì với Chân Hoàn, cho nên muốn đợi mấy ngày nữa không có người nào, nàng lại đi.
Nhưng ngày hôm sau hoàng thượng đã hạ chỉ, Hoàn quý nhân muốn dưỡng bệnh, đóng cửa từ chối tiếp khách.
"Tỷ tỷ, mọi người tới rồi."
An Lăng Dung đang ngồi trước bàn thêu cái gì đó, nhìn thấy hai người bọn họ tới cũng chỉ cười nhàn nhạt một chút.