Edit: Ớt Hiểm
Thời gian trôi như dòng nước chảy, mới đó mà đã là ngày bảy tháng mười hai. Màn đêm dày đen như mực, hết đêm nay, vận mệnh của hơn một trăm tú nữ ở Chung Túy cung sẽ được định đoạt, là đi hay ở, là bay lên cành cây biến thành phượng hoàng hay trở về làm lại chính mình; rất nhanh sẽ biết được.
Ngay mai chính là đại điển tuyển tú, thân là cô cô quản sự Chung Túy cung, công việc của Hồng Lăng rất bề bộn. Tất bật từ sáng tới tối cũng chưa được nghỉ ngơi, vất vả lắm mới an bài mọi thứ ổn thỏa. Khi vừa rảnh rang ngồi nghỉ một chút thì có người tới báo rằng Lâm công công ở Cảnh Nhân cung tới, nói là muốn gặp bà.
Lâm công công? Đó không phải là tâm phúc của Vinh Quý phi sao? Trễ thế này hắn còn đến đây làm gì?
Nghi ngờ của bà còn chưa tỏ thì đã nghe Lâm Tuyền nói là phụng mệnh của Vinh Quý phi, truyền tú nữ Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã đến Cảnh Nhân cung yết kiến.
Trong lòng Lăng Nhã cũng đầy thắc mắc, Vinh Quý phi là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung, cao cao tại thượng như vậy sao lại biết đến một tú nữ nhỏ nhoi như nàng, lại còn điểm tên muốn gặp? Hay là… Nhớ đến lời nói của Thu Từ trước đây, nàng mơ hồ có một dự cảm không tốt.
Đã vào canh ba, Cảnh Nhân cung đèn đuốc sáng trưng, so với ban ngày càng thêm huy hoàng chói mắt, khiến người ta hơi chóng mặt. Lăng Nhã đi theo Lâm Tuyền đến chính điện, khi bước chân qua ngạch cửa màu đỏ gạch, nàng lặng lẽ ngước lên, chỉ thấy hai vị nữ nhân khí độ ung dung ngồi trên bảo tọa được cẩn toàn ngọc phỉ thúy đặt ở đầu chính điện. Một trong hai người nhất định là chủ vị nơi đây – Vinh Quý phi, còn người còn lại thì nàng vẫn chưa biết là ai.
Trong khi Lăng Nhã đang do dự không biết hành lễ thế nào thì bỗng nhiên bị một người đá vào chân, đầu gối không tự chủ được liền ngã xuống quỳ trên nền gạch vừa lạnh vừa cứng.
“Cẩu nô tỳ to gan, thấy Quý phi chủ tử cùng Nghi phi chủ tử mà không chịu quỳ xuống.” Lâm Tuyền mắng nhiếc xong thì quay qua thay đổi toàn bộ thái độ, mặt tươi mày cười khom người nói: “Chủ tử, Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã đã tới.”
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Vinh Quý phi không quan tâm tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Nhã đang quỳ ở dưới, ánh mắt vô cùng phức tạp, nàng muốn tận mắt nhìn nữ tử này xem có đúng như lời Thạch thị nói hay không, có thực là giống với Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu?
Lăng Nhã sợ hãi ngẩng đầu lên, khi dung nhan của nàng dần dần hiện rõ trong ánh nến, Nghi phi bỗng nhiên thất sắc, hít sâu một hơi, sao lại như vậy, sao lại giống người kia đến vậy?
Lúc Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu đi về cõi tiên, Nghi phi chỉ vừa mới tiến cung. Tuy số lần gặp mặt ít ỏi, cũng đã qua ba mươi năm, nhưng người xuất sắc như Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu chỉ cần gặp qua một lần thì sẽ nhớ mãi không quên.
Quả nhiên… Vinh Quý phi đột nhiên nắm chặt đôi tay, móng tay vừa mới cắt dũa đâm vào lòng bàn tay làm nàng đau đớn, nhưng nỗi đau này so với nỗi đau ký ức đang ùa về, thì không thấm vào đâu.
Vào năm Khang Hi thứ chín, Vinh Quý phi vào cung. Chỉ mấy ngày đã được Hoàng thượng triệu hạnh. Từ Tuyển thị được tấn phong thành Quý nhân, ai cũng cho rằng từ đây về sau nàng sẽ một bước lên mây. Nhưng không ngờ có một lần nàng vô tình nói một câu mạo phạm tới uy nghiêm của Hoàng hậu, Hoàng thượng biết được nên không thèm đặt chân tới chỗ của nàng, cũng đến bảy năm, bảy năm… Bảy năm tươi đẹp nhất của nữ tử cứ như vậy mà trôi đi, khiến cho nhi tử duy nhất của nàng phải chết yểu vì không được thái y chuẩn trị kịp thời. Nàng vất vả lắm mới tìm được cơ hội phục khởi, lúc ấy, nàng đã hơn hai mươi tuổi, sau đó lại phải nhẫn nhịn thêm nhiều năm để sinh nhi dục nữ, nên mới có được địa vị như hôm nay. Trong lòng nàng đối với Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu có thể nói là hận thấu xương, nếu không tỉnh táo kiềm chế lại, chỉ sợ sẽ bước tới lột da hủy cốt người đang quỳ dưới kia ngay lập tức.
Vinh Quý phi biết Nghi phi không hiền lành như vậy, chẳng qua chỉ muốn lợi dụng mình để diệt trừ chướng ngại ngáng đường tiến cung của Quách Lạc La Mộ Nguyệt, cho nên nàng vẫn chưa có biểu hiện gì.
“Tỷ tỷ… Sao lại… Nàng ta…” Nghi phi ngạc nhiên đến mức nói năng lộn xộn, dù đã cố gắng định thần nhưng trong lòng vẫn rất rối ren. Vốn tính uống một ngụm trà lấy bình tĩnh, nhưng tay lại run đến mức đổ cả lên người, chuyện Lăng Nhã giống Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu trước đó cũng chưa ai nói cho nàng biết.
“Ngạc nhiên sao?” Vinh Quý phi nhàn nhạt liếc Nghi phi, đứng dậy bước đến gần chậu hoa đặt cạnh cửa sổ, nàng ngắt một đóa hoa đưa lên mũi ngửi, mùi hương thanh khiết lập tức giúp đầu óc nàng thanh tỉnh hơn nhiều.
Vinh Quý phi xoay người, tiếng đế giày thêu hoa bước trên nền gạch rồi dừng lại trước mặt Lăng Nhã, nàng nhìn xuống, gương mặt này khiên nàng chán ghét đến nhăn mặt. Rất lâu sau, rốt cuộc nàng cũng mở miệng: “Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã, ngươi đã biết tội chưa?”
Lăng Nhã ngơ ngác lắc đầu, trực giác cho nàng biết vị Quý phi nhìn có vẻ hiền lành này không thích mình.
Vinh Quý phi nhắm mắt, cố gắng che đi sự chán ghét trong đó, lạnh nhạt nói: “Ngươi thân là tú nữ lại cùng người khác định chuyện chung thân, ngươi có biết việc bừa bãi đó là tội liên lụy cửu tộc?”
Giọng Vinh Quý phi không lớn, nhưng rơi vào tai Lăng Nhã tựa như sấm sét, khiến cho nàng đầu váng mắt hoa, vội vã bác bỏ: “Ta không có!”
Lời còn chưa dứt thì trên mặt đã nhận một cái bạt tai thật mạnh, mạnh đến mức khiến nàng lùng bùng. Bên tai còn lanh lảnh một giọng sắc bén như lưỡi dao: “Đồ lẳиɠ ɭơ to gan lớn mật, trước mặt Quý phi chủ tử mà cũng dám xưng ‘ta’, đúng là chán sống.” Nghi phi đã lấy lại bình tĩnh, nghe vậy thì cười ha ha, đứng dậy nói: “Loại người không hiểu tôn ti trật tự này phải được giáo huấn một phen, tránh cho việc tái phạm về sau.”
Lâm Tuyền “dạ” một tiếng nhưng lại không dám động thủ ngay, ánh mắt nhìn qua dò hỏi ý chủ tử của mình. Vinh Quý phi lạnh lùng liếc qua gương mặt khóe môi đang rướm máu kia, thoáng khoái chí, giọng lạnh lùng: “Nghi chủ tử đã mở miệng rồi thì hãy làm cho nàng ta ghi nhớ thật kỹ đi.”
Lâm Tuyền lại “dạ” một tiếng, cười gằn nắm lấy búi tóc của Lăng Nhã mà bạt tai liên tục, mặc kệ nàng cầu xin tha thứ. Đánh chừng mười mấy cái thì mới ngừng lại.
Khi hắn đánh xong, Lăng Nhã tóc tai rũ rượi, mặt mũi cũng không còn nhìn ra, khóe miệng đều rách nứt, hai má sưng phù, thương tích khắp mặt.
“Đã biết sai chưa?” Vinh Quý phi hỏi, cao cao tại thượng như một thần nữ không thể xâm phạm.
“Hồi bẩm Quý phi nương nương, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm.” Lăng Nhã cắn răng trả lời, mỗi câu mỗi chữ đều làm cho vết thương trên mặt nàng đau tới tận tim.
Hộ giáp vàng bén nhọn lạnh băng nhẹ nhàng lướt trên mặt Lăng Nhã, không hề dùng sức, nhưng loại ngôn ngữ không lời lạnh lẽo này khiến thân thể nàng không thể kìm chế được mà run bần bật.
Lăng Nhã không hiểu, rõ ràng là chưa gặp nhau lần nào, sao vị Vinh Quý phi này đối với nàng lại có thái độ thù địch lớn như vậy. Cho dù trước đây xích mích với Thạch thượng thư cũng không đến mức này.
“Từ Dung Viễn là gì của người?” Giọng nói vang lên trộn lẫn với sự lạnh lẽo.
Nghe ba chữ này từ miệng Vinh Quý phi, trái tim Lăng Nhã bất ngờ chùng xuống, chắc chắn đây không phải là chuyện tốt: “Từ gia và Nữu Hỗ Lộc gia của nô tỳ đã qua lại nhiều đời, cho nên nô tỳ và Từ Dung Viễn quen biết từ nhỏ.” Trước ánh mắt không có một chút hơi ấm nào của hai vị kia, nàng không dám nói dối.
“Chỉ đơn giản là quen biết từ nhỏ sao?” Vinh Quý phi cười lạnh, tay hơi dùng sức, trên mặt Lăng Nhã liền hiện lên một dấu đỏ bừng. Nàng hận, nàng hận không thể hủy hoại khuôn mặt này ngay lập tức.
“Dạ phải.” Lăng Nhã nén đau, không tự chủ được bèn rụt người lại. Đây là trong cung, lại ở trong Cảnh Nhân cung, nàng có thể chạy đi đâu chứ? Người thớt dao, ta thịt cá. Sống hay chết không phải là do nàng chọn.
“Còn dám nói dối, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.” Ngón tay của Vinh Quý phi bóp chặt cằm Lăng Nhã, ép nàng nhìn thẳng vào mắt của mình, gằn từng chữ: “Người đâu, tiếp tục đánh vào miệng nàng ta cho bổn cung, đánh tới khi nào chịu nói thật mới thôi!”
“Quý phi nương nương khoan dung, nô tỳ thật sự không biết gì, tuyệt đối không dám có nửa điều giấu diếm.” Lăng Nhã vội vã thanh minh, sợ rằng chậm trễ thì sẽ không còn kịp.
“Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã, ngươi đừng ở đó mà xảo biện.” Nghi phi nãy giờ không lên tiếng, phủi phủi cổ tay áo thêu hoa văn Thụy Cẩm bằng chỉ bạc, đứng dậy nhàn nhạt nói: “Việc bừa bãi của người và Từ Dung Viễn bổn cung cùng Quý phi nương nương đều đã biết. Ngươi chưa thông qua tuyển tú mà đã cùng hắn định chuyện chung thân, lại còn có hành động làm loạn, đây là tội chết.”
“Ta… Nô tỳ không có!” Lăng Nhã vội vàng sửa lại cách xưng hô: “Phải, nô tỳ cùng với Dung Viễn xác thật là có quen biết, nhưng là phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa, tuyệt đối không có chuyện làm loạn, mong hai vị nương nương minh giám.”
“Vậy là chính ngươi thừa nhận cùng hắn có tư tình?” Vinh Quý phi vô cảm hỏi, không đợi Lăng Nhã trả lời đã chuyển ánh mắt qua Nghi phi: “Tú nữ chưa thông qua tuyển tú mà đã cùng người khá tư thông, hành vi bừa bãinhư vậy thì nên định tội thế nào?”
“Theo luật lệ của Đại Thanh, ngoài việc xử trảm tú nữ này ra thì toàn gia cũng bị vấn tội, mười bốn tuổi trở lên thì nam xung quân, nữ biếm nô.” Giọng nói Nghi phi rành mạch, càng nói càng rõ ràng.