15
Chúng ta bị nhốt trong địa lao mịt mù tăm tối.
Gió lạnh thấu xương, âm thanh của đại điển đăng cơ từ bên ngoài vọng vào.
Tiếng chuông trang nghiêm, chắc là thái hậu nương nương, à không, bây giờ là thái hoàng thái hậu đang nắm tay Đoàn Đoàn bước lên ngai vàng lạnh lẽo.
Đoàn Đoàn có bằng lòng không?
Ta nhìn Bình An trong góc, hắn chỉ lặng lẽ nhìn ô cửa trên mái nhà, đứng đó bất động.
Hắn nói: "Tại sao các ngươi muốn ở lại với ta?"
Ta kéo tay Ngôn Ngôn cùng Bình An kiên quyết nói.
"Bởi vì chúng ta là người một nhà."
"Sau ngày tháng này mọi thứ sẽ tốt lên thôi."
Mặc dù ta không biết sau này rốt cuộc là khi nào.
Người đến đưa chúng ta đi là một thiếu niên lang trạc tuổi Bình An của phủ Chiêu Hoà công chúa.
Đó là di phúc tử của tiên vương phi Mộc Bắc vương, cũng là thế tử Thẩm Bồi Nguyên của Mộc Bắc vương.
Mộc Bắc bá vương, chuyên quyền độc đoán.
Lần đầu tiên tiến vào, y nhìn Bình An từ trên xuống dưới rồi gắt gao quất một roi.
Nát da lòi xương, huyết nhục lẫn lộn.
Bình An chỉ rêи ɾỉ không nói gì.
"Đi thôi, tiểu gia đưa các ngươi đi Mộc Bắc vương phủ cho kế mẫu trút giận."
Chúng ta bị giam trong tiểu viện phía sau vương phủ, Chiêu Hoà công chúa cùng Mộc Bắc vương chưa từng lộ diện, chỉ có Thẩm Bồi Nguyên thường xuyên đến.
Theo lệnh của Chiêu Hoà công chúa.
Bình An bị quất roi hàng ngày trong địa lao, ta cùng Ngôn Ngôn chỉ có thể hàng ngày giúp hắn uống thuốc.
Phần còn lại, chúng ta không thể làm gì được.
Khi Thẩm Bồi Nguyên lần nữa trở lại, Ngôn Ngôn quỳ xuống hướng hắn cầu tình.
Hy vọng Chiêu Hoà công chúa có thể để thuộc hạ lưu tình, Bình An có làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng được.
Thẩm Bồi Nguyên cao cao tại thượng nhìn chúng ta, cười ngạo nghễ.
"Tiểu gia ta đưa các ngươi tới đây là để trút giận giúp kế mẫu của ta."
"Sao nào, mới khổ chút đã không chịu được rồi?"
Ngôn Ngôn còn muốn nói gì thêm lại bị Thẩm Bồi Nguyên đá ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu lớn.
Bình An dùng đôi mắt bình thản như nước không chút gợi sóng nhìn tất cả chuyện này, lạnh lùng nói.
"Ngươi thích Chiêu Hoà công chúa sao?"
Ta và Ngôn Ngôn lần lượt nhìn hai người họ.
Sắc mặt Thẩm Bồi Nguyên chuyển từ xanh sang đen, đánh một quyền vào mặt Bình An.
Tựa hồ thấy điểm chí mạng, từng quyền từng quyền không ngừng đấm vào Bình An.
Bình An nôn ra máu, ta không nhịn được nữa nên từ lấy một cây gậy gỗ đánh vào sau đầu Thẩm Bồi Nguyên.
Lúc này hắn mới để ý tới ta: "Ngươi là thân mẫu của tân hoàng, thục phi nương nương?”
Ánh mắt hắn cay độc, giống con rắn biết nói, toát ra một luồng khí nguy hiểm.
"Ta nhớ mặt ngươi rồi, sau này sẽ tặng cho ngươi một phần đại lễ."
“Đại lễ gì?” Ta cầm cây gậy dính đầy máu, lưng lạnh buốt.
Bình An bảo vệ phía sau ta.
Bình An nắm chặt tay ta: “Đừng sợ.”
Sau đó quay đầu hướng Thẩm Bồi Nguyên nói: "Chỉ cần nhớ kỹ ta là được rồi, Tiêu Nguyên."
“Nếu ngươi không muốn để người trong kinh thành biết thế tử Mặc Bắc vương mê mẩn kế mẫu, tốt nhất là giả vờ như chưa có chuyện gì.”
Thẩm Bồi Nguyên đi quanh phòng, không biết đang nghĩ cái gì.
"Chỉ đơn giản vậy sao?"
"Tất nhiên rồi." Bình An cố gắng ép ra một câu, khóe miệng ho ra một ngụm máu lớn.
Thẩm Bồi Nguyên thấy vậy liền dẫn người rời đi, trước khi đi còn dặn chúng ta quản tốt cái miệng của mình.
Hôm đó người hầu hạ trong viện đổi một vòng, sau này chúng ta mới biết ngày hôm đó tất cả những người có mặt đều bị đánh chết.
Sau khi Thẩm Bồi Nguyên rời đi, Bình An nhờ ta chăm sóc Ngôn Ngôn, lảo đảo đi vào nội viện còn nhốt chúng ta ở bên ngoài.
Ta chỉ đơn giản đưa cho Ngôn Ngôn một ít thuốc, đợi đến khi nàng ấy ngủ say rồi mới đi gõ cửa phòng Bình An.
Thấy bên trong không có ai trả lời, ta trực tiếp đẩy cửa bước vào đến ngồi cạnh Bình An.
Nhìn những vết thương trên người hắn mà giật mình, hít một hơi thật sâu.
Im lặng giúp hắn bôi thuốc.
Rất lâu sau hắn mới mở miệng: “Tại sao không rời đi?”
Tuy không thông minh nhưng ta biết nếu làm theo thủ đoạn của Bình An, ta chắc chắn có thể thoát thân.
Hắn cái gì cũng biết, vậy tại vẫn cam tâm ở lại đây?
Bình An không trả lời mà hỏi ngược lại ta: "Sao phải ở lại với ta?"
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Bình An, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bởi vì ta không yên tâm ngươi.”
Không biết Bình An định làm gì, bên cạnh Đoàn Đoàn có thái hậu và Lý tiên sinh, nhưng cạnh Bình An chỉ có ta và Ngôn Ngôn.
Dường như việc theo cạnh họ đã trở thành thói quen của ta.
Khóe miệng Bình An hơi nhếch lên, rất nhẹ.
“Bởi vì ta muốn chuộc tội.”
“Trong mắt mọi người, ta sống chính là tội.” Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Ta nghĩ, làm như này sẽ khiến họ trút giận."
Ta nắm tay Bình An, nói cho hắn biết: "Bình An, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến ngươi, ta không thông minh như ngươi, ta chỉ biết rằng ta muốn tất cả mọi người đều sống tốt."
Bình An gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Không biết hắn thực sự hiểu hay giả vờ hiểu, hắn uống thuốc rồi rời khỏi đây.
Chuyện xảy ra đúng lúc Chiêu Hoà công chúa đến gặp Ngôn Ngôn.
Nhưng Thẩm Bồi Nguyên lại chặn cửa không cho ta vào.
"Biểu tỷ muội bọn họ ôn lại tình cũ, ngươi đi vào làm cái gì?"
"Ta khá là tò mò, sao ngươi không yên ổn ở cạnh vị thái hậu kia mà lại đến nơi tối tăm mù mịt này ở cùng phế đế?"
“Chẳng lẽ ngươi đối với phế đế tình cảm sâu đậm, không thoát ra được?”
Hắn cười rất phô trương, như thể muốn nhìn thấy gì đó từ ta.
Ta không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.
"Thế tử gia quan tâm đến chuyện nhà người khác như vậy làm gì?"
"Còn không bằng tự nghĩ kỹ chuyện của ngài."
Lời còn chưa dứt, Chiêu Hoà công chúa đã bước ra.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy, nàng một thân bạch y, khuôn mặt tái nhợt, toát ra vẻ bệnh tật.
Nhược liễu phù phong, yếu đến mức đi đứng không vững mà phải có thị nữ bên cạnh đỡ.
Thẩm Bồi Nguyên thấy vậy vội vàng tiến lên, nghiêng người đỡ Chiêu Hòa công chúa.
"Kế mẫu, để ta đỡ người trở về."
Chiêu Hòa công chúa dường như không muốn, nhưng tay bị Thẩm Bồi Nguyên giữ chặt, không thể cử động, chỉ có thể theo ý của hắn mà rời đi.
Ta nhìn bóng dáng Chiêu Hoà công chúa, bà ấy trông rất giống tiểu Ngư Nhi, không biết bà lúc trẻ có sống hạnh phúc như tiểu Ngư Nhi hay không.
Về chuyện của Chiêu Hoà công chúa, Ngôn Ngôn cùng Bình An không nói nhiều, ta cũng không hỏi quá nhiều.
Bình An không tiếp tục bị đánh nữa, chỉ là bị cấm túc ở hậu viện.
Đợi đến khi khỏe lại đã là mùa xuân năm thứ hai, hoa đã nở rộ.
Mộc Bắc vương đột ngột qua đời, theo phong tục Mộc Bắc, Chiêu Hoà công chúa không có con nối dõi thì cần phải gả cho tân vương Mộc Bắc.
Cũng chính là Thẩm Bồi Nguyên.
Thái hoàng thái hậu đương nhiên không đồng ý.
Phụ tử cùng thê, trong mắt thái hoàng thái hậu quả thật là bất chấp lý lẽ.
Vì lý do này mà Mộc Bắc Vương nhất mạch địa loạn, phái người bao vây Mộc Bắc vương phủ, yêu cầu Thẩm Bồi Nguyên giao nộp Chiêu Hoà công chúa.
Bình An nhân lúc hỗn loạn đưa chúng ta ra ngoài, nói hắn không muốn dính líu đến họ.
“Thẩm Bội Nguyên cùng thái hoàng thái hậu vẫn đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt.”
Chúng ta sống ẩn dật trong một tiểu viện ở ngoại ô, thái hoàng thái hậu đang bận đối đầu với Thẩm Bồi Nguyên, làm gì còn thời gian quan tâm đến chúng ta.
Ta hỏi Bình An: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Không biết vì sao tim ta cứ đập loạn xạ, ta luôn có một linh cảm chẳng lành.
Bình An suy nghĩ càng nghiêm túc, không biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn chỉ nói: "Đợi một chút."
"Đợi cái gì?"
"Thời cơ."
"Thời cơ gì?"
Ta không biết Bình An muốn làm gì, Bình An cũng không trực tiếp trả lời tã
Hắn hỏi ngược lại ta: "Khương Kiều Kiều, chúng ta biết nhau bao nhiêu năm, nàng thấy ta thế nào?"
Nhìn Bình An đã cao hơn ta một cái đầu, biết mình không thể trốn tránh.
Có vài lời, phải giải thích càng sớm càng tốt.
"Bình An, ngươi là đệ đệ của ta, Ngôn Ngôn cùng tiểu Ngư Nhi đều là muội muội của ta, chúng ta là người một nhà."
Bình An thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu ý ta.
"Đệ Đệ, Đệ Đệ à."
Bình An nắm chặt hai tay, lùi lại hai bước.
"Hóa ra hết thảy chỉ là vọng tưởng của ta."
Sau đó liền quay người bỏ đi.
Ta đứng lặng hồi lâu nhìn về hướng hoàng cung, nếu giống như lần đầu vào cung thì tuyệt biết bao.
Ngôn Ngôn đi tới nói: "Thẩm Bồi Nguyên tạo phản rồi."
“Thẩm Bồi Nguyên dẫn người bao vây hoàng cung, đưa binh đi khắp thành trong ba ngày, nếu ai không phục trực tiếp chém đầu trước thị chúng. Hiện tại đã đánh vào nội điện.”
Nội điện?
"Vậy tiểu Ngư Nhi cùng Đoàn Đoàn sao rồi?"
Ngôn Ngôn lắc đầu nói không nhận được tin tức gì.
"Khương tỷ tỷ, không có tin tức là tin tốt, tỷ đừng lo lắng."
Sao ta có thể không lo lắng, bọn họ đều là do ta nhìn mà lớn lên.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ta nhanh chóng đến phòng Bình An, hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi."
Ta nhìn dáng vẻ của Bình An, chợt cảm thấy hắn rất xa lạ, như thể ta không hề quen biết hắn vậy.
Ta lắc đầu nhìn hắn, không dám tin hỏi: "Hết thảy đều do ngươi trù tính sao? Bắt đầu từ khi nào thế?"
Bình An quay lại nhìn ta.
"Không phải ta."
“Thẩm Bội Nguyên vốn có ý đồ phản loạn, hắn giam cầm Chiêu Hòa công chúa nhiều năm, chắc chắn cùng thái hoàng thái hậu đấu một trận.”
"Còn ta chỉ là đang tự bảo vệ mình mà thôi."
"Tự vệ?"
"Vậy tiểu Ngư Nhi cùng Đoàn Đoàn thì sao? Hay là ngươi còn muốn làm hoàng đế?"
Bình An không dám nhìn vào mắt ta mà quay lưng đi.
Hắn chậm rãi nói: “Có ai không muốn làm hoàng đế chứ?”
"Ta sẽ không tổn thương ngươi cùng đám người thái hoàng thái hậu, suy cho cùng lúc đầu ta nói ra từ chuộc tội cũng là từ tận đáy lòng."
Ta không hiểu: “Ngươi muốn chuộc tội, vậy tại sao không cứu thái hoàng thái hậu cùng Chiêu Hoà công chúa?”
Bình An chậm rãi nói: "Ta muốn chuộc tội không mâu thuẫn với việc ta muốn làm hoàng đế."
"Về phần thái hoàng thái hậu cùng hoàng tỷ, ta cũng sẽ cứu, chỉ là thời cơ còn chưa tới."
"Giang Kiều Kiều, nếu nàng nguyện ý, thì nàng chính là hoàng hậu danh ngôn chính thuận."
"Ta đã phái người đi đón tiểu Ngư Nhi cùng Đoàn Đoàn, họ sẽ không sao đâu."
"Bình An, coi như ngươi có mọi kế sách, cũng không thể mạo hiểm tiểu Ngư Nhi và Đoàn Đoàn."
“Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Còn có, ta không muốn làm hoàng hậu.
Khương Kiều Kiều ta chỉ muốn làm chính mình.
Đoạn đường sau này, sợ là không thể đi cùng nhau.
Ngày nào ta cũng ở tiểu viện đợi tin tức của tiểu Ngư Nhi và Đoàn Đoàn.
Đêm dài lắm mộng, sớm một ngày gặp được bọn họ, ta càng sớm yên tâm.
Lúc ta đang may quần áo cho Đoàn Đoàn thì Bình An vẻ mặt u ám đi tới, đây là việc duy nhất ta có thể làm cho bé.
"Khi nào tiểu Ngư Nhi và Đoàn Đoàn sẽ quay trở lại?"
"Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn không thể quay lại được nữa." Bình An nói xong, ta cứng đờ tại chỗ.
Ta không nghe được gì nữa, phảng phất như máu thịt từng chút bị hao mòn.
Ta không dám tin, cười hỏi Bình An.
“Không thể quay lại là ý gì?”
“Không phải Đoàn Đoàn nói thích cùng phụ hoàng và mẫu phi dùng thiện nhất sao?”
Nước mắt ta tuôn rơi như mưa, gặng hỏi Bình An rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bình An nói: “Thực xin lỗi, chúng ta đến muộn một bước.”
"Thẩm Bồi Nguyên để Đoàn Đoàn ngã từ trên cổng thành xuống, tự xưng hoàng đế, phong Chiêu Hoà Công chúa làm hậu."
"Tiểu Ngư Nhi nói tạm thời muội ấy chưa quay lại, muốn báo thù cho Đoàn Đoàn."
"Ngã?"
Ta không thể chấp nhận chuyện này.
Dùng tay lau khô nước mắt, đột nhiên cả người trở nên rất điềm tĩnh.
"Tiêu Viễn, thời gian ngươi chờ đã đến chưa?"
Bình An thấy ta như vậy, vẻ mặt đầy đau khổ.
Ta chưa từng gọi hắn bằng tên, ngay từ đầu ta vẫn luôn gọi biệt danh Bình An của hắn.
Đây là lần đầu tiên ta gọi hắn bằng cái tên này, cảm giác này, thực sự rất xa lạ.
"Kiều Kiều, xin lỗi, là ta tính sai rồi."
“Ta lập tức xuất binh được không? Nàng đừng gọi ta như vậy, ta sợ.”
Ta phớt lờ Bình An, trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.
Dù Ngôn Ngôn có nói hộ hắn bao nhiêu đi nữa, ta vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Bình An rất nhanh đã công thành, dẫn quân bao vây hoàng thành.
Ta và Ngôn Ngôn giả làm tân binh trà trộn trong quân đội, không biết từ khi nào Bình An lại có nhiều binh lính như vậy.
“Không phải hắn đưa binh phù cho thái hoàng thái hậu rồi sao?”
Ngôn Ngôn lắc đầu: “Ta cũng không biết, đây hẳn là tư binh của Bình An.”
“Chỉ là có nhiều quân tinh nhuệ như vậy, không phải một sớm một chiều mà có được.”
Thẩm Bồi Nguyên mặc long bào đứng trên thành lầu, bên cạnh là Chiêu Hoà công chúa mão phượng long bào.
Đằng sau Chiêu Hoà công chúa chính là đám người thái hoàng thái hậu.
Thẩm Bồi Nguyên cao giọng hét lên: "Phế đế, ta tặng các ngươi phần đại lễ này thế nào?"
Ta nhìn đám người nhưng không thấy tiểu Ngư Nhi.
Cả người Bình An hoa y ngọc kiếm, nhảy lên chĩa kiếm thẳng vào Thẩm Bồi Nguyên.
Các binh lính bắt đầu gọn gàng ngăn nắp công thành, ta nắm tay Ngôn Ngôn tìm kiếm bóng dáng tiểu Ngư Nhi.
Khi cổng thành mở ra, chỉ thấy tiểu Ngư Nhi một thân hồng y mặc dùng hết sức lực chạy về phía thành lầu.
Ta hét tên muội ấy nhưng khoảng cách quá xa nên muội ấy không nghe thấy.
Khi ta đến, muội ấy đã chạy lên thành lầu.
Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy tiểu Ngư Nhi, đợi đến khi ta lên tới thành lầu, muội ấy đã ngã xuống vũng máu, toàn thân dính máu.
Bên cạnh là Thẩm Bồi Nguyên đã tắt thở.
Bình An nói, nhân lúc Thẩm Bồi Nguyên không chú ý, tiểu Ngư Nhi đã đâm thanh kiếm từ phía sau.
Sau đó tự sát bằng đoản kiếm gãy.
Tiểu Ngư Nhi đang hấp hối, chiếc váy đỏ dính đầy máu.
Ta lập tức cầm máu rồi để người đưa Tiểu Ngư Nhi về cung chữa trị.
Tiêu Ngọc Nhi nắm tay ta, yếu ớt nói: “Không cần đâu.”
Muội ấy nhìn ta, vừa khóc vừa cười: “Cuối cùng tỷ cũng đến… muội đã đợi tỷ rất lâu.”
"Xin lỗi, Đoàn Đoàn..."
"Sau này chúng ta không thể cùng nhau ngắm tuyết nữa rồi..."
"Khương tỷ tỷ, ta gọi tỷ một tiếng a tỷ được không?"
Ta nhanh chóng cản tiểu Ngư Nhi, hy vọng có thể tiết kiệm chút sức lực.
Tiểu Ngư Nhi nắm chặt tay ta: "A tỷ... a tỷ... ta muốn về nhà..."
Nói xong muội ấy nôn ra rất nhiều máu, cuối cùng nói hy vọng tất cả chúng ta sẽ sống tốt.
"A tỷ...ta muốn về nhà..."
Tiểu Ngư Nhi nói xong lời này, hai tay buông thõng.
Đôi mắt của tiểu Ngư Nhi dần nhắm lại, ta chợt nhớ tới ngày vừa nhập cung.
Ta, tiểu Ngư Nhi, Ngôn Ngôn cùng nhau ngồi ở cửa Chung Tuý cung, nghĩ đến kẹo hồ lồ ở lối vào hẻm Đông Tam rồi đến những con diều giấy do chính chúng ta làm.
Tiểu Ngư Nhi luôn ở sau lưng bám chặt y phục ta.
Chúng ta đã hứa rồi, mỗi mùa đông sẽ cùng nhau ngắm tuyết.
Nhưng ta lại thất hứa rồi.
Tiểu Ngư Nhi đi rồi, sau này cũng không có tiểu Ngư Nhi thứ hai nữa.
Còn ba tháng nữa là sinh thần lần thứ mười sáu của muội ấy, cô nương hồn nhiên ngây thơ đó không thể ở lại được nữa.
Ta không kìm được nữa, ôm chặt lấy muội ấy khóc lớn.
Ta không hiểu, tại sao lại thành ra thế này?
Tại sao không thể sống tốt?
Không biết đã qua bao lâu, trời bắt đầu đổ mưa.
Bình An ôm lấy Tiểu Ngư Nhi, chúng ta theo nàng về Từ Ninh cung.
Đó là cung điện của tiểu Ngư Nhi.
Khi cung nữ nhìn thấy thi thể của Tiểu Ngư Nhi liền lấy ra một bức thư từ trong nội điện.
Cung nhân nói, đây là đồ tiểu Ngư Nhi để lại cho ta.
Qua thư ta biết được, lúc tiểu Ngư Nhi đi Thượng Nguyên thả đèn thì gặp cướp, rồi được một nam tử cứu giúp.
Bầu trời sáng rực, tiểu Ngư Nhi nhìn nam nhân vừa cứu mình ra khỏi nước sôi lửa bỏng, một khắc đó liền động lòng.
Người nam nhân đó chính là Thẩm Bồi Nguyên.
Vì thân phận của mình, tiểu Ngư Nhi vẫn luôn không dám tiến thêm bước nữa, đem phần tình cảm đó giữ trong lòng.
Đến khi muội ấy phát hiện ra Thẩm Bồi Nguyên coi nàng là thế thân của Chiêu Hoà công chúa.
Lúc đó Thẩm Bồi Nguyên đã hãm thành, đem Đoàn Đoàn đẩy từ trên thành xuống ngã chết.
Tiểu Ngư Nhi rất tự trách về cái chết của Đoàn Đoàn.
Khoảng thời gian đó nàng gần như sụp đổ, luôn sống trong trách móc và hối hận.
Ta nhìn nét chữ xiêu vẹo của Tiêu Ngọc Nhi, là viết bằng máu.
Tiểu Ngư Nhi đi tìm Đoàn Đoàn rồi, trên thế giới này không còn tiểu Ngư Nhi nữa.
Khi Ngôn Ngôn nhìn thấy thi thể của tiểu Ngư Nhi, khóc không thành tiếng.
Nàng cùng tiểu Ngữ Nhi lớn lên, tình cảm rất tốt, nhất thời không tiếp nhận được ngơ ngác ngồi đó.
Nàng ấy hỏi ta: “Khương tỷ tỷ, tiểu Ngư Nhi sẽ quay lại chứ?”
Ta không biết nữa, ta ôm Ngôn Ngôn vào lòng nhẹ nhàng an ủi, giống như khi còn nhỏ gặp ác mộng vậy.
Ta ước gì tất cả chuyện này chỉ là một cơn ác mộng.
Thẩm Bồi Nguyên chết rồi, Bình An rất nhanh đã quét sạch phản quân, cứu thái hoàng thái hậu đang cùng quân đội ở trước sảnh.
Bình An lại sắp làm hoàng đế, lần này là hoàng đế danh chính ngôn thuận.
Khi thái hoàng thái hậu đưa Chiêu Hoà công chúa tới, ta đang thu dọn đồ đạc của Đoàn Đoàn tiểu Ngư Nhi.
Thái hoàng thái hậu tiễn tiểu Ngư Nhi lần cuối cùng, nếu không có tiểu Ngư Nhi thì bà đã chết lâu rồi.
Vì tiểu Ngư Nhi có phần giống với Chiêu Hoà công chúa nên Thái hoàng thái hậu rất quan tâm đến tiểu Ngư Nhi trong cuộc sống hàng ngày.
Người đến rồi đi trong đại sảnh, bận rộn với nhiều việc khác nhau, một lúc sau, chỉ còn lại ta và Chiêu Hoà công chúa trong đại sảnh.
Chiêu Hoà công chúa dịu dàng nhìn ta: "Muội là Khương Kiều Kiều sao, ta từng nghe Mộc Bạch nói về muội."
"Cảm ơn muội đã chăm sóc mẫu hậu cùng Mộc Bạch nhiều năm như vậy."
Ta nhanh chóng khước từ, cũng không tính là chăm sóc gì, vì thực ra ta cũng không làm gì cả.
Chiêu Hoà công chúa mỉm cười, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng ấy cười.
Nụ cười rất nhạt, không chạm tới đáy mắt.
Chiêu Hòa công chúa ngồi một lúc rồi rời đi, nàng nói, nàng muốn cùng Lý tiên sinh rời khỏi đây, bắt đầu lại ở một nơi không ai biết đến họ.
Sau này nàng không còn là Chiêu Hòa công chúa, cũng không phải Mộc Bắc vương phi, nàng sẽ cắt đứt mọi liên hệ với hoàng cung.
Vốn dĩ Chiêu Hòa công chúa muốn đưa thái hoàng thái hậu cùng rời đi, nhưng bà từ chối rồi.
Bà vẫn lo giang sơn sẽ rơi vào tay Bình An, bất kể Bình An đã cứu mạng bà.
Thái hoàng thái hậu hậu vẫn không thích Bình An, tuy sức khỏe ngày càng kém nhưng bà vẫn quản việc triều chính, liên lạc với các quan đại thần.
Đối với những điều này, Bình An luôn nhắm mắt làm ngơ.
Hắn mỗi ngày đều đến thỉnh an thái hoàng thái hậu, siêng năng chuyện triều chính, tình hình rất nhanh đã ổn định, dân sinh an thái, tứ phương thái bình, người dân đều nói hắn là một vị hoàng đế tốt.
Thái độ của thái hoàng thái hậu đối với Bình An cũng đã dịu đi, nhưng chỉ một chút thôi.
Còn ta nhốt mình trong Chung Tuý cung cả ngày, không ra ngoài.
Ta không thể quên tiểu Ngư Nhi và Đoàn Đoàn, ta biết tất cả những chuyện này không thể trách Bình An, nhưng ta vẫn không thể vượt qua trở ngại trong lòng, ta ngày càng hiểu thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu khuyên ta, nếu ta muốn thì ngôi vị hoàng hậu sẽ là của ta.
Nhưng ta không muốn, ta không muốn làm hoàng hậu, càng không muốn ở trong cung.
Bà nói ta bướng bỉnh, nhưng Ngôn Ngôn cũng vậy.
Sau bao nhiêu chuyện, thái hoàng thái hậu vẫn không cho phép nàng ở cùng Bình An, canh nàng rất kỹ.
Mục đích cho nàng vào cung là để làm gián điệp cho bà chứ không phải để nàng phải lòng Bình An.
Hơn nữa, bản thân Bình An cũng không định lập hậu nạp phi, hắn làm hoàng đế cũng rất cô đơn.
Hắn thỉnh thoảng đến gặp ta ở ngoài cổng Chung Tuý cung, cách tấm bình phong nói chuyện với ta.
"Khương Kiều Kiều, nàng không thể tha thứ cho ta sao?"
"Khương Kiều Kiều, phía nam lại xảy ra chiến tranh rồi, ta đi đây."
Lần nào ta cũng nghe ở sau bình phong, ban đầu có thể ngồi yên ngồi yên nhưng, sau này lại không ngừng ho khan.
Thái y nói, bệnh của ta ngày càng nặng.
Kỳ thật ta cũng không biết mình mắc bệnh từ khi nào, ta chỉ nhớ mình đã hôn mê rất lâu mới tỉnh lại, sau đó căn nguyên của căn bệnh đã in sâu.
Sợ lạnh, sợ gió.
Khi nghiêm trọng hơn thì ta không thể xuống giường nữa.
Ta tưởng mình sẽ đi gặp tiểu Ngư Nhi trước, không ngờ mùa xuân năm đó thái hoàng thái hậu lại đi trước một bước.
Trước khi đi, bà gọi Bình An cùng Ngôn Ngôn đến trước giường.
"Tiêu Nguyên, ngươi nhất định phải làm một hoàng đế tốt, nếu không ai gia chết rồi cũng không buông tha ngươi."
Thái hoàng thái hậu nói xong liền nắm lấy tay Ngôn Ngôn, nhiều lần cảnh cáo.
"Chu Ngôn, đừng quên cô cô của con, phụ thân, các biểu tỷ, con không thể ở cạnh hắn."
Ngôn Ngôn chỉ khóc không nói.
Cuối cùng nàng không chịu nổi lời cầu xin của thái hoàng thái hậu, gật đầu đồng ý.
"Cô mẫu, con hứa."
"Con sẽ không ở cùng Bình An."
Ta nhìn Ngôn Ngôn, nhẹ nhành vỗ nhẹ vào lưng Ngôn Ngôn.
Thái hoàng thái hậu qua đời, quốc tang ba năm, từ năm đó trở đi tinh thần của Ngôn Ngôn cứ luôn thăng trầm.
Có lần nàng ngã xuống bậc thềm, lúc tỉnh lại đã biến thành một đứa trẻ.
Nàng luôn đứng sau ta và Bình An, trên tay cầm bánh ngọt tựa vào vai ta.
Miệng nói: “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau”.
Mỗi lần như vậy, ta luôn vỗ vai nàng ấy: “Không biết chừng thế này cũng tốt”.
Kể từ đó Ngôn Ngôn hạnh phúc hơn nhiều.
Một miếng bánh ngọt, một chiếc kẹp tóc hay chỉ là một câu nói của Bình An cũng khiến nàng ấy vui vẻ rất lâu, Bình An cũng sẽ ở bên nàng ấy rất lâu.
Ta nghĩ đã đến lúc ta phải đi rồi.
Bình An nói với ta: "A tỷ, nếu tỷ muốn đi rồi thì phải nói với ta, đừng rời đi khi chưa từ biệt."
Ta nhìn Bình An, phát hiện thấy hắn trưởng thành hơn trước rất nhiều rồi.
Hóa ra hắn cái gì cũng biết.
Hắn nói với ta: "A tỷ, ta sắp thành hôn với Ngôn Ngôn rồi, sau này ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt."
Ta gật đầu, thật tốt.
Đem khăn uyên ương đã được may xong từ lâu tặng đi.
Sau khi Ngôn Ngôn thành hôn, rất nhanh đã hoài thai.
Bình An cũng tập trung vào Ngôn Ngôn, tự mình lo việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày, ta nhìn bóng dáng của họ, một mình rời khỏi Chung Tuý cung.
Ta đi một mình một chặng đường dài, muốn ngắm nhìn sông núi hùng vĩ ngoài cung.
Khi đi ngang qua một rừng tre, một thiếu niên mặc đồ đen ngồi trên rừng tre cao hét lên gọi ta.
"Người qua đường, có muốn đồng hành cùng nhau không?"
"Được."
【 Toàn văn hoàn 】