11
Ta cùng tiểu Ngư Nhi đi qua từng tầng lớp cấm quân, nhưng bị Tôn cô cô đem người chặn ở ngoài điện Vĩnh An.
Tôn cô cô nói: “Thục phi nương nương, người đừng nhúng tay vào chuyện này.”
"Chỉ cần chăm sóc tốt cho thái tử điện hạ, cuộc sống tốt đẹp sau này sẽ còn dài."
Ta không hiểu nên chỉ có thể lo lắng nhìn vào trong nội điện.
Bình An cùng Ngôn Ngôn vẫn còn ở bên trong.
Tôn cô cô nửa chữ cũng không nói.
Tiểu Ngư Nhi hỏi ta phải làm sao.
Ta nhìn về phía nội điện, quận chặt tay, nhân lúc cấm quân không để ý rút một một thanh kiếm.
Dùng thanh kiếm trên tay xông vào bên trong.
Vào trong mới thấy Bình An và Thái hậu nương nương đang đối đầu, hai bên đang giằng co, không ai chịu nhượng bộ.
Ngôn Ngôn quỳ trước mặt thái hậu, nước mắt chảy dài.
Khóc xin thái hậu hãy buông tha cho Bình An.
Tiểu Ngư Nhi vội vàng đỡ Ngôn Ngôn dậy.
Ta nhanh chóng bước đến chỗ Bình An.
Hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đó?"
Bình An nhìn ta, ánh mắt đầy tủi thân.
"Khương Kiều Kiều, nếu chỉ có thể chọn trẫm và Đoàn Đoàn."
"Nàng sẽ chọn ai?"
Thiếu niên nhìn thẳng vào mắt ta, mong chờ ta đưa ra câu trả lời.
Nhưng cả hai đều là đứa nhỏ do ta chăm lớn, ta thực sự không thể chọn được.
Ta cắn môi.
"Bình An, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bình An: “Sinh mẫu của ta là Nguyên Cơ.”
Thiếu niên nói xong liền ôm ta vào lòng.
Toàn thân căng thẳng, giọng như đang khóc, cơ thể khẽ run rẩy, giống như đứa trẻ không được như ý.
"Khương Kiều Kiều, ta chỉ muốn bảo vệ tốt cho các ngươi thôi."
“Thật ra ta không muốn làm hoàng đế chút nào.”
Bình An nói xong liền buông ta ra, mắt ta đỏ hoe nhìn hắn, cảm thấy rất khó chịu.
Bình An giao lại chiếu chỉ thoái vị đã chuẩn bị từ lâu cho thái hậu.
Thái hậu mặt không biểu tình nhận lấy.
Để người cởi long bào của Bình An, kêu người đưa hắn đi.
Ngôn Ngôn thấy một màn này liền quỳ xuống trước mặt thái hậu, dùng sức kéo gấu váy của thái hậu.
"Cô cô, người để bệ hạ đi được không?"
"Chàng là người tốt, chuyện năm đó không liên quan gì đến chàng..."
Thái hậu: “Chu Ngôn, đừng quên vì sao năm đó ai gia lại đưa ngươi vào cung.”