- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Hậu Cung Đinh Anh Truyện
- Chương 12
Hậu Cung Đinh Anh Truyện
Chương 12
Lúc Đinh Anh tỉnh dậy trời vẫn chưa sáng, lại thấy chỉ còn một mình ở trên giường còn Hoàng thượng đã không thấy bóng dáng đâu, trong lòng lo lắng, lên tiếng hỏi: “Ai đang ở bên ngoài đấy?”. Có một đội cung nữ canh giữ ở ngoài điện cầm dụng cụ rửa mặt cùng quần áo nối đuôi nhau vào, người đi đầu là Phương Loan, cung nữ từng dạy lễ nghi cho nàng trước khi nhập cung. Nàng trông thấy người quen, vui vẻ gọi cô ấy: “Phương Loan!”
Phương Loan cũng tỏ vẻ vui mừng vô cùng, dẫn người quỳ xuống hành lễ nói: “Anh tần nương nương vạn phúc.” nàng ra hiệu bảo cô đứng lên, Phương Loan lại cười nói: ”Canh năm Hoàng Thượng phải lâm triều mà nương nương lại ngủ say nên bảo bọn tôi tớ không được kinh động tới người.”
Nàng nhớ lại tối hôm qua mệt nhọc liền cúi đầu vì xấu hổ. Chợt nhớ ra một chuyện, trong lúc chải đầu, nàng hỏi Phương Loan: “Sao lại hầu hạ trong này?”
Phương Loan nói: “Lúc trước nô tỳ luôn luôn hầu hạ Quốc thái mẫu tụng kinh. Hôm kia có người mới đến nên được lệnh sang làm cung nữ ngự tiền.”
“Không tồi. Chúc mừng cô” Nàng liền cởi chiếc vòng ngọc trên tay ra đặt vào trong lòng bàn tay cô: “Vốn không nghĩ tới có dịp được hội ngộ với cô, coi như đây là chút quà nhỏ chúc mừng của ta.”
Phương Loan quỳ xuống nói: “Nô tỳ thật không dám nhận.”
Nàng mỉm cười: “Ta với cô tình cảm từ xưa, không cần phải quá câu nệ, cứ nhận lấy đi.”
Phương Loan thấy nàng nói như vậy đành thôi, đứng dậy bưng một chén thuốc ngọc đến trước mặt nàng: “Đây là thuốc an thần giảm đau, trước hết người hãy ăn đi đã. Ăn sáng xong sẽ đến cung Vĩnh Ninh thăm hỏi Hoàng phi cho đúng nghi lễ.”
Đinh Anh ăn sáng xong rồi đến cung Vĩnh Ninh, làm lễ, Hoàng phi ngồi ngay ngắn ở trên nhận lễ. Khi lễ hoàn tất, có cung nữ đỡ nàng đứng lên.
Hoàng phi nhẹ nhàng bảo nàng ngồi xuống với vẻ mặt ôn hoà và nói: “Em vừa mới khỏi bệnh, không cần phải quá đa lễ.”
Nàng nhẹ nhàng đáp “Vâng” và nói: ” Thần thϊếp không dám làm trái lễ! Hoàng phi là đứng đầu trong cung, thần thiếp luôn luôn tôn kính.”
Hoàng phi nghe vậy quả nhiên vui mừng, nói: “Quả nhiên là em rất hiểu biết. Chẳng trách Hoàng thượng vừa gặp đã yêu.” Dứt lời, thở dài: “Xét về tài năng, về dung mạo của em, đáng lẽ nên được ân sủng từ lâu mới phải. Đợi cho tới hôm nay mới… Nhưng không sao, cũng là chuyện tốt.”
Nàng theo lời đáp tạ ân.
Hoàng phi lại nói: “Nay em đã hầu hạ thánh giá, bản thân sẽ không còn là của chính mình. Phải nghỉ ngơi cho tốt, mới có thể hầu hạ tốt hoàng đế, sinh con nối dòng cho long mạch.”
“Lời nói của nương nương, thần thiếp nguyện ghi nhớ trong lòng, không dám sơ sẩy.”
Hoàng phi vừa nói xong thì có cung nữ dâng chén trà đến, Hoàng phi nhận uống. Một cung nữ bênh cạnh Hoàng phi lại cười nói: “Từ khi Anh tần nương nương bị bệnh, Hoàng phi năm lần bảy lượt muốn tự mình đi thăm. Tiếc là Thái y nói sợ sẽ bị bệnh của người ảnh hưởng nên đành phải thôi, nhưng trong lòng nương nương thường xuyên nhớ đến người.”
Nàng thấy cô ta ước chừng hai bảy, hai tám tuổi, phục sức trên người khác các cung nữ khác. Bộ dạng cô ta rất thanh tú, mồm miệng cũng nhanh nhẹn, nhất định là cung nữ được yêu thích bên người Hoàng phi. Nàng đứng dậy nói: “Đội ơn nương nương, thần thϊếp nhờ phúc của nương nương che chở mới có thể khoẻ mạnh, thật sự rất cảm kích.”
Hoàng phi cười gật đầu: “Trong cung người được sủng ái thì dễ, nhưng giữ được ân sủng thì khó. Anh tần hầu hạ Hoàng Thượng nhất định phải tận tâm hết sức, phải cẩn thận, chớ hành động trái tâm ý của Hoàng Thượng. Hậu cung tần phi ở chung không thể không tránh khỏi việc tranh giành ân sủng, gây mất hòa khí trong hậu cung.”
Nàng nghe xong vâng lời. Nói chuyện phiếm đến nửa ngày, có phi tần khác đến thăm hỏi mới đứng dậy cáo lui.
Hoàng phi xoay mặt nói với cung nữ: “Thu Hạnh, đưa Anh tần ra ngoài.”
Thu Hạnh dẫn ở trước nàng và cười nói: “Nương nương hôm nay tới thật sớm, Hoàng phi nương nương thấy người tuân thủ lễ nghi như vậy hẳn rất vui mừng.”
“Sao lại có phi tần không tới thăm hỏi? Hay là hôm nay ta tới sớm hơn một chút.”
Thu Hạnh hé miệng cười: “Nguyên phi nương nương xưa nay so với người khác thường đến muộn hơn một chút, đã nhiều ngày như vậy rồi ạ.”
Trong lòng nàng hơi chấn động. Vô duyên vô cớ cô ta nói với nàng chuyện này để làm gì, nàng làm như không nghe thấy, nói: “Nguyên phi nương nương luôn luôn cùng Hoàng phi giải quyết lục cung, chắc là làm việc vất vả, nhất thời tới chậm cũng dễ hiểu.”
Thu Hạnh khẽ cười một tiếng, mặt mày hơi lộ ra đắc ý cùng khinh thường, “Người được sủng ái như vậy, chỉ sợ Nguyên phi nương nương trong lòng không được thoải mái đâu. Song dù thế nào, cũng không dám không đến.”
Nàng nhanh chóng liếc mắt một cái khiến Thu Hạnh lập tức thấp đầu, nói: “Nương nương thứ tội. Nô tỳ đúng là ăn nói hồ đồ.”
Nàng thoáng nghĩ, dù sao cũng là người bên cạnh Hoàng phi, làm sao có thể ăn nói bừa bãi như vậy, chắc hẳn có ý khác. Nghĩ vậy, mặt nàng lập tức trở nên nhẹ nhàng, cười nói: “Thu Hạnh sao lại nói như vậy. Những lời này là chỉ bảo cho ta, ta cảm kích thật sự. Tuy ta vào cung nửa năm nhưng vẫn ở trong cung đóng cửa không ra ngoài, mọi việc còn muốn cô chỉ điểm nhiều hơn thì không đi sai bước.”
Thu Hạnh nghe nàng nói như vậy, cũng thấp giọng đáp lại: “Người nói như vậy thật đúng là giảm tuổi thọ nô tỳ.”
Đảo mắt đến ngoài cung Vĩnh Ninh, Thu Hạnh mới trở về. Thu Hằng đỡ lấy tay nàng và chậm rãi hướng về phía Lê cung. nàng nói: “Cô thấy như thế nào?”
“Thu Hạnh là cung nữ hầu bên cạnh Hoàng phi, theo lẽ lời nói sẽ không vô ý như vậy.”
Nàng “Ừ” một tiếng rồi nói: “Hoàng phi luôn luôn làm việc cẩn trọng, có vẻ không giống đã bày mưu đặt kế cho Thu Hạnh nói như vậy.”
“Nguyên phi được sủng ái lâu ngày, lời nói và việc làm khó tránh khỏi có chút không đúng mực. Cho dù Hoàng phi khoan dung, nhưng là khó có thể chắc chắn rằng kẻ hầu bên cạnh không lòng mang phẫn uất nói ra câu oán hận.”
Nàng nhẹ nhàng cười: “Nhưng cũng là nói cho ta biết, Nguyên phi sẽ có nhiều ý xấu với ta, và mặc cho Nguyên phi như thế nào thì Hoàng phi chung quy vẫn là người là đứng đầu hậu cung. Chúng ta cũng nên nghe thôi.”
Rất nhanh đi đến chỗ con đường dài, xa xa thấy Trần Lâm đang đợi, nhìn thấy nàng thì chạy vội về hướng này. Thu Hằng ngạc nhiên nói: “Giờ này không ở trong cung đợi mà chạy vào đây làm gì vậy?”
Sắc mặt Trần Lâm đầy vui mừng: “Chúc mừng nương nương.”
Thu Hằng cười nói: “Chạy xa như vậy để chúc mừng, về cung rồi không thiếu thưởng của cậu đâu.”
“Cô hiểu lầm tôi rồi. Tôi là phụng ý chỉ đến thỉnh nương nương tạm thời đừng về cung.”
Nàng kinh ngạc nói: “Vì lý do gì?”
Trần Lâm vẻ mặt thần bí nói: “Nương nương đừng hỏi, thỉnh người đi dạo ở ngự uyển đã rồi sẽ về cung sau.”
Ngự uyển có nhiều cảnh đẹp, cây cối yên tĩnh, hoa kiều diễm, ở giữa vài lầu các xinh xắn lung linh, tường hồng ngói vàng lúc ẩn lúc hiện.. Hai bờ sông có hàng cây nghênh đón, hoa dại quấn đầy thân cây cổ thụ,
Sắc trời còn sớm, ngự uyển cũng không có người. Thời tiết tháng 3, gió trong lành đưa hương thơm hoa khiến trong lòng người cảm thấy thư thái. Nàng lẳng lặng đi tới, mọi chuyện đêm qua hình như hiện lên rõ ràng trước mặt. Ánh sáng bình minh chói mắt, mới chợt tỉnh, ngẩn người biết chắc chuyện đêm qua không phải chuyện trong mơ.
Đang mải mê suy nghĩ, thình lình có người chạy ra trước mặt nàng quỳ xuống, cung kính nói: “Tham kiến Anh tần nương nương.” Giọng nói thật sự rất quen, nhưng hắn cúi đầu quỳ nên nàng nhất thời nghĩ không ra là ai.
Ra lệnh hắn đứng lên thì nhận ra đó là Trần Hải. Trần Lâm thấy hắn, trên mặt không khỏi xem thường. Nàng giả bộ không biết, lập tức cười nói: “Ra là ngươi! Sớm thế này sao không đi theo Phạm quý tần?”
“Phạm tần nương nương cùng Lý Tiệp dư đang đi hỏi thăm Hoàng phi nương nương. Nô tài biết người về cung nhất định phải đi qua đây nên đặc biệt chờ hầu chỗ này.”
“À?” nàng ngạc nhiên nói: “Chủ nhà ngươi có chuyện gì mà nhất định muốn ngươi gửi lời đến?”
Trần Hải cười xu nịnh, đè thấp giọng nói: “Không phải chuyện của Phạm tần nương nương, là kẻ hầu này có việc riêng muốn cầu người.”
Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái: “Ngươi nói đi.”
Trần Hải nhìn thấy bên cạnh nàng có Thu Hằng cùng Trần Lâm thì xoa xoa tay do dự một lát, cuối cùng nhịn không được đành nói: “Trước tiên kẻ tôi tớ xin chúc mừng tiểu chủ. Nghe nói người tấn phong tước tần, muốn đến chúc mừng mà bận nhiều việc, Hoàng Thượng lại hạ ý chỉ không được quấy rầy người tĩnh dưỡng. Kẻ tôi tớ ra trông vào ngóng mỏi cổ nhất định phải hỏi sức khỏe người mới yên tâm…”
Nàng nghe hắn dài dòng, không nhẫn nại được liền cắt ngang lời hắn: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”
Trần Hải nghe nàng hỏi trực tiếp, do dự, tươi cười nịnh nọt nói: “Nương nương tấn phong tước tần, trong cung lúc đầu khó có đủ người, tay chân bên ngoài điều vào sợ là cũng không đủ nhanh nhẹn. Kẻ hầu này ngày đêm nhớ người, lại nghĩ đã từng hầu hạ qua nương nương, so với người từ bên ngoài đến thì đã biết cách hầu hạ như thế nào. Nếu người không chê kẻ nô bộc này thô kệch, chỉ cần nói một riếng, xin nguyện ý đi theo hầu hạ người, muôn lần chết không chối từ.”
Lời hắn nói thật là ghê tởm, đến cả Thu Hằng cũng không khỏi nhíu mi khinh thường.
Nàng nói: “Ý nghĩ này, Phạm tần cũng biết?”
“Điều này…”
“Hiện nay chủ của ngươi là Phạm quý tần, nếu ý nghĩ này bị chủ của nhà ngươi biết chỉ sợ là có điều không hay cho ngươi. Huống chi ta đâu có thể nào tùy tiện mở miệng xin Phạm quý tần kẻ hầu bên cạnh chứ?”
Trần Hải tiến lên nói: “Nương nương yên tâm. Nay người ân đức cao sâu, chỉ cần người nói một câu thì ai dám cãi lời người đâu? Chỉ cần nương nương mở miệng ngọc là được.”
Trong lòng nàng cảm thấy khinh bỉ hắn quá. Đúng là chẳng biết xấu hổ, nịnh nọt, nhưng đó mới chính là con người của Trần Hải này.
Bất chợt, một giọng nữ lạnh lùng ở sau vang lên: “Khó trách ta vào cung Vĩnh Ninh lại không thấy ngươi hầu hạ, hóa ra là gặp chủ cũ!”
Nàng nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn thấy một người nhan sắc diễm lệ, vóc người đẫy đà, không phải Phạm quý tần thì là ai chứ? Người bên cạnh là Lý Tiệp dư, so sánh với Phạm tần thì Lý Tiệp dư tuy thanh tú cao lớn, nhưng thua vài phần nhan sắc. Không chút hoang mang, nàng cùng hai người kia cúi chào nhau. Cung nữ dìu Lệ quý tần đứng dậy,cười nhạt không nói, Lý Tiệp dư lại gần đỡ nàng đứng lên.
Phạm quý tần lạnh lùng mắt liếc nhìn Trần Hải một cái. Trần Hải sợ cô ta, nhanh như chớp đã tiến lên quỳ xuống.
Phạm quý tần hướng phía nàng nói: “Nghe nói Hoàng Thượng đã ban cho không ít kẻ hầu người hạ đến trong cung Anh tần, vậy mà sao người còn chưa đủ kẻ hầu để sai khiến sao? Thế mà lại còn nhắm trúng tên tôi đòi không còn dùng được này bên cạnh ta.”
Nàng mỉm cười, không kiêu ngạo, nói: “Chị hiểu nhầm rồi. Trần Hải nguyên là kẻ hầu trong cung của muội, nhận được đặc ân của chị mới đem hắn đến hầu hạ. Hắn đã là kẻ hầu của chị, em làm sao lấy đi được chứ. Em tuy rằng còn ít tuổi nhưng chắn chắn không làm chuyện trái khoáy như vậy.”
Phạm quý tần hừ lạnh một tiếng: “Em thật biết quy củ, khó trách Hoàng Thượng yêu thương như vậy.”
“Chị nói như vậy, em làm sao dám nhận. Chỉ là Hoàng Thượng thấy em trước đó vài ngày bị bệnh nặng nên mới thương xót em thôi. Chứ trong lòng Hoàng Thượng đương nhiên là coi trọng chị còn hơn em gấp trăm lần.”
Phạm quý tần thấy nàng nói như vậy thì sắc mặt đã nguôi giận. Quay sang không nói hai lời, giáng xuống cái tát khiến một bên mặt Trần Hải nhất thời sưng lên. Cung nữ của cô ta thấy vậy khuyên nhủ: “Nương nương cẩn thận đau tay.”, lại vừa trừng mắt liếc Trần Hải một cái: “Ngươi thật là khốn khiếp, mới sáng sớm đã chọc giận nương nương!” Trần Hải sợ tới mức một câu cũng không dám biện hộ, quỳ xuống cúi đầu sát đất, không dám ngẩng lên. Cung nữ kia tuổi không lớn, đương nhiên vị trí cũng không ở trên Trần Hải là mấy mà dám nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị như vậy, có thể thấy được Trần Hải ở bên Phạm quý tần cũng không được đối đãi tốt đẹp gì.
Nàng chỉ lạnh lùng nhìn, chẳng chút xót thương cho kẻ hèn hạ kia. Thế sự thay đổi liên tục, nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sao còn làm.
Phạm quý tần làm việc có phần giống Nguyên phi, có điều tính tình còn thô bạo, hấp tấp không suy nghĩ, giận giữ biểu hiện trên mặt, động thủ đánh kẻ hầu cũng là việc bình thường. Lý Tiệp dư thì thông minh hơn, ngay cả lông mi cũng không nhíu, khuyên bảo: “Chị vì một kẻ hèn hạ này mà tức giận làm cái gì. Đừng giận mà hại sức khỏe!”
Phạm quý tần nói: ” Hắn chỉ một lòng muốn trèo cao, thay đổi thất thường! Thái giám đúng là kẻ không biết nguồn cội, một chút trung thành cũng không có, một phần ân nghĩa cũng không nhớ kỹ! Chẳng lẽ là ta bạc đãi hắn sao?”
Lý Tiệp dư nghe cô ta nói thô tục, không khỏi hơi nhíu đôi mi thanh tú, nhưng cũng không nói tiếp.
Phạm quý tần nghỉ một chút, oán hận nói: ” Càng ngày lũ tôi tớ này càng không xem ta ra gì, chân ngoài dài hơn chân trong. Làm như ta là đã chết sao? Hắn không ngẫm lại hồi đó cầu xin ta thế nào ư? Nay lại học thói ăn cây táo rào cây sung!”
Nói rất rõ ràng, giống như mắng thẳng trước mặt nàng vậy. Không khí có vài phần xấu hổ, Lý Tiệp dư nghe không vừa tai, kéo kéo tay áo Phạm quý tần, nhẹ nhàng nói: “Thôi được rồi.”
Phạm quý tần co rụt lại tay áo, trợn mắt nhìn nàng: “Ta trách phạt kẻ hầu, thật khiến Anh tần chê cười.”
Nàng cũng đã chán ghét chuyện này, nhìn Phạm quý tần kia nói: “Đã là kẻ hầu của chị, chị cứ trách phạt hắn, cho dù là muốn đánh muốn gϊếŧ cũng được. Chỉ là em suy nghĩ hộ chị. Ngự uyển này rất đông người nhiều chuyện, việc này khó tránh khỏi bị đồn thổi. Nếu chị thật sự cảm thấy kẻ này đã phạm lỗi thì mang về cung răn dạy. Chị cảm thấy sao?”
Phạm quý tần mắt khẽ liếc một cái Trần Hải nói: “Cút về cung cho ta, ta sẽ xử lý người sau.” Dứt lời quay ngoắt lại, đoàn người nghênh ngang mà đi.
Trần Lâm thấy vậy do dự nói nhỏ: “Phạm quý tần kia nói thật sự là…”
Khóe miệng nàng hiện lên một đạo đường cong: “Ý vậy là sao? Ta còn thật sự là thích cá tính Phạm quý tần.” Trần Lâm thấy nàng ăn nói kỳ quái, không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng.
Trong cung từ trước tranh đấu gay gắt liên tiếp, làm sao lại có một ngày có yên tĩnh được? Chỉ nhìn người là biết ngay họ là dạng địch thủ gì chăng? Tính tình Phạm quý tần như vậy, thẳng như ruột ngựa, có gì đáng lo. Ngược lại, những kẻ ném đá giấu tay mới thực đáng sợ.
Nàng âm thầm cắn răng một cái, đêm qua mới nhận sủng, chẳng lẽ hôm nay sẽ phải chuẩn bị nghênh đón các âm mưu? Phạm quý tần thôi thì chẳng sao, nhưng ai chẳng biết phía sau Phạm quý tần là Nguyên phi. Trong cung sống sót qua một ngày là hạnh phúc lắm rồi, cho dù tôn quý như Hoàng phi, sợ là cũng có nhiều phiền não. Huống chi nàng chỉ là một tần thϊếp nho nhỏ, đành phải nhịn thôi.
Mai Lan Viện có mấy người đang quỳ, mặt mày giấu không được sự vui mừng. Nàng mắt thấy Lý Toàn có ở đó, trong lòng không khỏi khó chịu. Mới đến đình viện, tự dưng thấy Mai Lan Viên khác với ngày trước.
Trên khuôn mặt nhăn của Lý Toàn tràn đầy nét cười, chạy ra dẫn nàng đến trước 1 chậu than hồng để trước cửa. Hắn nịnh nọt nói: "Hoàng thượng vô cùng thương yêu nương nương, mới lấy tục lệ của dân gian, dùng than hồng để trước cửa cho nương nương bước qua, thật như rước dâu vào nhà vậy. Ngoài ra còn đặc biệt hạ lệnh sửa sang lại phòng của người như phòng dành cho tân nương."
Dứt lời liền dẫn nàng vào, quả nhiên bên trong rực rỡ hẳn lên, vách tường giống như mới quét lại một tầng, hương khí hết sức dịu dàng.
Lý Toàn nói: “Sáng sớm hôm nay Hoàng Thượng đã có ý chỉ, bọn tôi tới lập tức làm gấp cho xong, mong rằng người vừa lòng.”
Nàng nhìn vào thấy trong lòng ấm áp, mắt đột nhiên, lệ tuôn trào. Sợ người khác nhìn thấy, nàng lặng lẽ xoay người lau nước mắt. Thu Hằng nói: “Nương nương cũng mệt mỏi rồi, các ngươi lui xuống trước đi. Thanh Liên, Xuân Bích ở lại hầu hạ tiểu chủ nghỉ ngơi.” Vì thế hãy dẫn mọi người đi ra ngoài."
Thanh Liên cao hứng còn Xuân Bích ánh mắt sáng rực: “Xem ra Hoàng Thượng thực sự rất yêu thương người. Khổ sở hơn nửa năm, chúng ta làm kẻ hầu cũng có thể yên tâm.”
Toàn bộ mọi thứ tốt đẹp đến quá nhanh, tốt hơn dự liệu của nàng nhiều nên nhất thời khó có thể thích ứng. Nàng xúc động nói: “Hoàng Thượng đối xử với ta tốt như vậy, ta cũng không dám nghĩ tới.”
- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Hậu Cung Đinh Anh Truyện
- Chương 12