Chương 4: Trận chiến giữa Hoàng hậu và Quý phi

Ninh Tử Kiển xuất thân nhà võ, trong tay lại có binh quyền, gặp Chúc Bảo Kỳ thậm chí không cần hành lễ, ánh mắt hắn lướt qua Thượng Xuân thẳng tắp nhìn về phía Ứng Đường, chau mày: “Ứng Quý phi, ngươi lôi kéo bệ hạ như vậy, còn ra thể thống gì?”

Từ lúc hắn xuất hiện Ứng Đường chưa từng có thái độ tốt không khỏi cười lạnh một tiếng, chắn ở trước người Chúc Bảo Kỳ như gà mẹ bảo vệ gà con, lại dùng tư thái ngạo mạn nhìn về phía hắn, vừa mở miệng là châm chọc: “Ôi chao, Hoàng Hậu nương nương của chúng ta lúc này không ở quân doanh luyện binh, ngược lại chạy nơi này quản chuyện rảnh rỗi của ta, đúng thật là lạ.”

Chúc Bảo Kỳ sờ mũi, đứng ở phía sau Ứng Đường rất muốn uyển chuyển nhắc nhở hắn, y cao hơn Ứng Đường non nửa cái đầu, nhìn từ góc độ của y hoàn toàn không có công dụng bảo vệ đáng nói.

Ánh mắt Ninh Tử Kiển thâm trầm, trên khuôn mặt tuấn mỹ xưa nay hờ hững không lộ một chút trào phúng tức giận, hắn lạnh nhạt đáp: “Ta dù sao cũng là trung cung Hoàng Hậu, có quyền thống lĩnh lục cung. Ngươi mà bất kính với ta, cho dù ngươi là cháu ruột của Thái Hậu, ta cũng có thể theo lệ trị tội ngươi.”

Ứng Đường cười khẩy một tiếng, không bị hắn uy hϊếp, che ở trước người Chúc Bảo Kỳ không chịu di chuyển nửa bước, cất cao giọng hỏi lại: “Sao hả, chẳng lẽ ngươi có thể gϊếŧ ta?”

Ninh Tử Kiển mím môi, lắc đầu: “Có Thái Hậu ở đây, bổn cung sao có thể tổn thương Quý phi? Cùng lắm thì…… nhốt Quý phi mấy ngày thôi.”

“Ngươi dám!?” Ứng Đường nổi giận, giơ tay chỉ vào mũi Ninh Tử Kiển mà mắng: “Cái thứ vô lương tâm nhà ngươi!”

“Ngươi ——!”

Sợ hắn nói ra lời nào kinh thiên động địa đắc tội Hoàng Hậu, Chúc Bảo Kỳ vội vàng bịt miệng hắn, cứng nhắc nói sang chuyện khác: “Ái phi! Có phải ngươi mệt rồi không?”

“Ưm ——!” Ứng Đường quay đầu hung dữ trừng y, giương nanh múa vuốt muốn ăn thịt người.

Chúc Bảo Kỳ thầm nói trong lòng, ngươi muốn chết cũng đừng lôi kéo ta, vị sát thần này từng lên chiến trường, chém người như bổ dưa. Hắn mà mất hứng, chém ngươi cũng thôi, quay đầu lại chém ta cũng chỉ là chuyện thuận tay.

Ninh Tử Kiển cong khóe môi, nở nụ cười đắc thắng, tâm tình rất tốt: “Nếu Quý phi mệt rồi, vậy thì trở về đi, bệ hạ nơi này có ta hầu hạ là được, không nhọc ngươi lo lắng.”

Ứng Đường tránh thoát khỏi tay Chúc Bảo Kỳ, chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng y: “Chúc Bảo Kỳ, ngươi là tên ngốc! Ngươi có biết …… có biết ……”

Trong mắt hắn hình như có nước mắt, xoay người như gió chạy đi xa, rất giống thiếu nữ bị bắt nạt.

Hắn vừa đi, Chúc Bảo Kỳ ngược lại có chút không nỡ, bởi vì vị trước mắt càng khó chơi với hắn, y thà đối mặt với Ứng Đường còn hơn.

“Bệ hạ.” Ninh Tử Kiển thong thả ung dung xoay người nhìn về phía y, lạnh nhạt nói: “Chúng ta đi ngủ thôi.”

Chúc Bảo Kỳ: “……”

Chúc Bảo Kỳ bị xách đến phòng ngủ nhỏ sau thư phòng, nhìn chiếc giường sụp gần trong gang tấc, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Ninh Tử Kiển không kiên nhẫn phất tay đuổi tiểu cung nữ chuẩn bị tiến lên cởϊ áσ cho y ra ngoài, tự mình động thủ cởϊ áσ tháo thắt lưng cho Chúc Bảo Kỳ, vừa tháo vừa nhỏ giọng nói: “Thần thay quần áo cho bệ hạ.”

Chúc Bảo Kỳ nào dám nói không.

“Trước mắt đang là giữa hè, lòng bàn tay bệ hạ sao lạnh toát vậy?” Ninh Tử Kiển nắm lấy tay Chúc Bảo Kỳ chau mày, ánh mắt không vui: “Là Thượng Xuân không hầu hạ ngài tốt sao?”