Chương 3: Hoàng Hậu nương nương tới

Ứng Đường vung tay, tiểu cung nữ dịch bước tiến lên, chất lỏng đen tuyền không rõ trong chén hãy còn sôi ùng ục bốc khói trắng, nhìn thôi tim gan phèo phổi đã chết một nửa.

Chúc Bảo Kỳ lui đến nơi không thể lui. Đừng nhìn Ứng Đường trưởng thành như nữ tử, vóc dáng cũng nho nhỏ mà khinh, hắn đánh nhau tuyệt đối không hàm hồ, một tay có thể đánh mười Chúc Bảo Kỳ. Chúc Bảo Kỳ bóp mũi cắn răng cướp cái chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Ọe.

“Không được nôn!” Ứng Đường tay mắt lanh lẹ chụp miệng y, uy hϊếp: “Dám nôn ta tẩn chết ngươi!”

Miệng Chúc Bảo Kỳ bị chụp thành mỏ vịt, hít sâu thật hơi mới hòa tan được mùi lạ trong miệng, còn khó hơn cả ăn phân nữa, cũng không biết Ứng Đường làm kiểu gì.

Thấy y nghe lời nuốt toàn bộ xuống, Ứng Đường mặt mày hớn hở buông tay, tâm tình rất tốt: “Thế mới phải chứ! Kỳ Kỳ thật ngoan, ngày mai ta lại làm nữa cho ngươi!”

Nếu ngươi muốn mưu sát trẫm, không cần lao lực như vậy đâu.

Chúc Bảo Kỳ mặt không cảm xúc nghĩ, thuận tay nhón miếng bánh chỗ Thượng Xuân nhét vào miệng, không khách khí đuổi người: “Trẫm đã ăn xong canh, Quý phi ngươi mau về nghỉ ngơi đi.”

“Ngươi gọi ta là cái gì!?” Ứng Đường rất không vui nhìn y, không chịu bỏ qua: “Trước kia không phải đều gọi ta là ái phi sao?”

“Chẳng lẽ ngươi thích Hoàng Hậu hơn?!”

Ứng Đường cầm tinh con chó, chưa nói được hai câu lại nổi giận.

Chúc Bảo Kỳ: “……”

“Ái phi.” Chúc Bảo Kỳ biết nghe lời phải, ước gì hắn lập tức cút đi: “Trẫm toàn tâm toàn ý với ngươi, nhưng hiện tại trẫm muốn nghỉ ngơi, ngươi hiểu chứ?”

Y tự cho là nói rất rõ ràng, đáng tiếc Ứng Đường chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường. Hắn chỉ lựa những cái mình muốn nghe, hơn hở đáp: “Bệ hạ đi ngủ dĩ nhiên phải có người hầu hạ, hôm nay thần thϊếp không đi nữa.”

Đoạn, hắn tiến lên muốn cởϊ áσ Chúc Bảo Kỳ, Chúc Bảo Kỳ nheo mắt, theo bản năng bảo vệ vạt áo trước.

Thị tẩm Ứng Đường?

Thế thì y sẽ không nhìn thấy mặt trời buổi tối mất, tên tiểu tử này lòng dạ hiểm độc nói không chừng sẽ móc ở đâu ra một thanh đao thọc chết y. Lại nói dựa theo nguyên tác, thứ này tránh y còn không kịp, sọ não bị lừa đá hả?

“Ngươi trốn cái gì mà trốn!?” Ứng Đường kéo tay y, trong mắt lóe lên hưng phấn: “Đi đi đi, ta hầu hạ bệ hạ nghỉ ngơi!”

“Ái, ái phi à, trẫm không cần……”

Chúc Bảo Kỳ bị hắn kéo loạng choạng, ôm chặt cây cột không buông tay, sợ đi vào sẽ bị lột trắng bóc, buồn cười lại đáng thương.

Ứng Đường không hổ là người biết võ, sức lực lớn thái quá, hoàn toàn không phải người mà thân thể bị người ta cố ý nuôi thành vô dụng của Chúc Bảo Kỳ có thể so bì, ai là thớt ai là thịt cá vừa xem hiểu ngay.

Đương lúc Chúc Bảo Kỳ chuẩn bị hô Thượng Xuân cứu giá, bên ngoài lại tiến vào một tiểu cung nữ:

“Hoàng Hậu nương nương tới ——!”

Hoàng Hậu!

Hai mắt Chúc Bảo Kỳ sáng lên, lòng thầm hoan hô, trẫm được cứu rồi.

Trái ngược với y, sắc mặt Ứng Đường nháy mắt trầm xuống.

Ngay sau đó, vị Hoàng Hậu trong truyền thuyết của Chúc Bảo Kỳ giá lâm.

Không hổ là trung cung Hoàng Hậu, một thân khí thế của Ninh Tử Kiển quả nhiên bất phàm, hắn chỉ tùy tiện mặc một bộ trường bào màu xanh đen đứng trong phòng, bầu không khí phảng phất bị hạ thấp mấy độ, chi khí sát phạt rèn luyện được trên sa trường khiến đám cung nhân sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất.