Chương 2: Người đâu, hộ giá ——!

Lão thái giám bất đắc dĩ nhìn tiểu hoàng đế như nhìn cháu trai nhà mình, cười ha hả nói: “Bệ hạ đã mở miệng vàng, nô tỳ há có lý chối từ? Nô tỳ đuổi tiểu súc sinh kia đi là được.”

Nói xong lão hung tợn đá tiểu thái giám một cước, lạnh lùng quát: “Thứ hỗn trướng, còn không nhanh tạ ơn!”

Tiểu thái giám tìm được đường sống trong chỗ chết vội vàng dập đầu ba cái thật mạnh, nức nở nói: “Tạ, tạ bệ hạ khai ân.”

Mắt thấy thân thể gầy yếu của tiểu thái giám run rẩy như muốn tan thành từng mảnh, Chúc Bảo Kỳ xua tay cho hắn đứng lên, y nâng chén trà nhỏ hỏi: “Vừa rồi ngươi có chuyện quan trọng gì muốn bẩm báo?”

Nói đến chính sự, thái giám vội vàng trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, là, là Chiêu dung nương nương. Nói biết nấu canh thang, muốn đích thân bưng tới cho bệ hạ nếm thử.”

Nghe vậy, thân mình Chúc Bảo Kỳ run lên, suýt nữa quăng đổ chung trà, y vội vàng đỡ long quan trên đầu, đứng dậy chạy vào nội thất, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Trẫm bị bệnh! Trẫm đau đầu! Trẫm muốn nghỉ ngơi……”

Ai muốn gặp oan gia sống kia làm gì!

Nhưng mà y còn chưa nói xong, thiếu niên mặc đồ đỏ bên ngoài đã hấp tấp xông vào.

Người nọ chỉ mới 15-16 tuổi, một thân cung trang hoa lệ đỏ chói, môi hồng răng trắng mặt như hoa xuân, rõ ràng là nam nhi, trời sinh còn đẹp hơn nữ nhi, mặt mày quá mỹ lệ, khiến người ta thấy chói lóa.

Hắn trắng trợn đứng ở trước ngự tiền, hai tay chống nạnh trừng mắt dựng ngược, đôi đồng tử đen nhánh sáng quắc, tóc đuôi ngựa sau đầu theo động tác của hắn hất tới hất lui, lơ đãng quất vào mặt cung nữ theo sao, tiểu cung nữ tủi thân phát khóc, vành mắt đỏ hoe.

Thiếu niên lớn tiếng hô: “Chúc Bảo Kỳ! Ngươi dám chạy thử xem!”

Trong thiên hạ, người có thể quang minh chính đại gọi thẳng tên huý của hoàng đế cũng chỉ có một người là Ứng Đường.

Chúc Bảo Kỳ bị chỉ tên nói họ, vẻ mặt đau khổ chậm rì rì xoay người quay đầu lại, không tình nguyện nói: “Trẫm không chạy, trẫm không hề chạy.”

Quý phi lúc chưa “xuất giá” đã nổi danh kiêu căng điêu ngoa hoàn toàn không cho tiểu hoàng đế đáng thương thể diện, ba bước làm hai tiến lên, châu quang bảo khí đầy người thiếu chút nữa lóe mù mắt chó của Chúc Bảo Kỳ, hắn cả giận nói:

“Ta có lòng tốt nấu canh cho ngươi uống, ngươi làm chi phải trốn ta!?”

Chúc Bảo Kỳ meo meo liếc cái bát đen sì đặt trong khay được tiểu cung nữ bưng theo sau, khóe miệng giật giật.

Mẹ ngươi dám nói thứ này là canh?

Toàn triều có ai không biết, cháu ruột của Thái Hậu - tiểu hầu gia Ứng Đường từ nhỏ ở nhà đã nhận hết sủng ái, ngoài gây chuyện thị phi thì không biết gì cả, phòng bếp là nơi chưa từng đặt chân, canh hắn làm có khác gì trực tiếp hạ độc?

“Trẫm…… Trẫm không nóng.” Chúc Bảo Kỳ có lòng mà không có sức, muốn giãy giụa lần cuối, vừa nói vừa nhìn trộm về phía Thượng Xuân bên kia, hy vọng lão có thể tới cứu giá.

Đáng tiếc lão thái giám này không thể trông cậy, lão cúi đầu làm bộ không nhìn thấy ánh mắt đáng thương của tiểu hoàng đế. Dẫu sao Quý phi biết dùng roi, đánh người đau muốn chết.

“Nói bậy!” Ứng Đường ngang ngược chống nạnh: “Ngươi ở thư phòng cả một buổi sáng, bên ngoài trời nóng, sao ngươi có thể không nóng!?”

“Ta nói ngươi nóng là ngươi phải nóng!”

“Bằng không ta tự mình đút ngươi!”

Nghe xong hắn càn rỡ lên tiếng, Chúc Bảo Kỳ kinh hoảng thất sắc, liên tục lui về phía sau xua tay nói: “Ngươi dám khi quân!”

“Người đâu, hộ giá ——!”