Chương 4
Lúc trước bị nàng hỏi, thị vệ không biết nên trả lời như thế nào. Giờ nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Thiên, thị vệ khẽ cắn môi, hướng Tiểu Thiên gật đầu, “Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương!”
Thị vệ một lần nữa gọi nàng một tiếng, làm cho sắc mặt của nàng một lần nữa xanh mét.
Qua một hồi lâu, nàng mới giật mình lên tiếng, bất chấp cái mông truyền đến từng đợt đau nhức, nàng cả người từ trên ghế đứng lên: “Ta là hoàng hậu???”
Một tiếng thét kinh hãi như vậy làm ọi người ở đây kinh ngạc mở lớn miệng, Hoàng hậu nương nương bị làm sao vậy?
“Đúng vậy… Đúng vậy, nương nương.”
Câu trả lời của thị vệ làm cho Tiểu Thiên kích động mà bắt đầu rống to lên, chỉ vào bầu trời đêm mà mắng: “Ngươi có lầm hay không hả, xuyên qua thì cũng đã xuyên qua rồi, nhưng tại sao lại cho ta làm cái gì chó má hoàng hậu, lão nương có gì đắc tội với ngươi rồi? Hả? Để cho ta làm hoàng hậu? Ngươi nghĩ như thế nào lại muốn ta làm một hoàng hậu mà bị đánh đau muốn chết!!!” Tiểu Thiên hướng bầu trời đêm rống lên, nàng không biết, một câu nàng vừa nói đã làm cho tất cả mọi người ở đây âm thầm toát mồ hôi lạnh, hơn thế nữa, đồng thời, lời của nàng làm cho sắc mặt của Hoàng Phủ Tấn đang đứng bên cạnh càng thêm âm trầm.
Tiện nữ nhân không biết xấu hổ, thì ra thật sự không thích làm hoàng hậu, nàng rốt cục nói ra miệng rồi!
Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt thực kinh khủng, hai tròng mắt không có một chút độ ấm, lúc này lại càng thêm lạnh như băng. Chung quanh hạ nhân sợ đến run rẩy cả thân thể, chỉ có “đầu sỏ’’ đã khơi mào mọi sự tình kia tựa hồ không biết rõ ràng tình huống, lại đứng đó mà ngẩng đầu mắng lão Thiên gia (ông Trời).
“Người đâu, đem Niếp Tiểu Thiên tống vào lãnh cung, định ngày xử trảm!” Hoàng Phủ Tấn từ kẽ răng rít lên từng lời không có độ ấm, làm cho Tiểu Thiên vừa mới còn mắng lão Thiên đến sướиɠ cái miệng (nguyên văn: “bất diệc nhạc hồ”* – vui như mở hội) ngây ngẩn cả người, không nói nên lời.
* Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.
Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
子曰、學而時習之、不亦說乎。有朋自遠方來、不亦樂乎。人不知而不慍、不亦君子乎。”
“Xử… Xử trảm?” Tiểu thiên đem tầm mắt chuyển hướng tới nơi thanh âm vừa mới phát ra, liếc mắt một cái, Tiểu Thiên liền ngây ngẩn cả người.
Rất soái ca a. Vô thức mà nuốt nuốt nước miếng, nàng đã đem mạng nhỏ của mình ném ra đằng sau.
Nam nhân này cao to đẹp trai như vậy, quả thực đúng là bức người khác phạm tội a. Thành Vũ ca ca nếu đem so với nam nhân này, hắn còn không khóc chết mới là lạ.
Chớp hai mắt, Tiểu Thiên hướng Hoàng Phủ tấn nuốt xuống vài lần nước miếng.
Cha à, con rể tương lai của ông nếu có thể đẹp trai như vậy, thật là tốt biết bao. Tiểu Thiên trong lòng âm thầm thở dài.
Trong khi Tiểu Thiên đang nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn rồi không ngừng nuốt nước miếng, Hoàng Phủ Tấn cũng đang nhìn Tiểu Thiên.
Tiện nữ nhân thật không biết xấu hổ, bây giờ lại đang làm cái gì? Hết làm đãng phu (phụ nữ dâʍ đãиɠ, da^ʍ phụ) lại còn muốn giả vờ làm háo sắc sao? Nàng dĩ nhiên không biết xấu hổ mà vừa nhìn hắn vừa nuốt nước miếng như vậy? Vẻ mặt này thực giống như là lần đầu tiên được nhìn thấy nam nhân.