Chương 2
Ly đảo, núi Tình Nhân.
Núi Tình Nhân tại Ly đảo vốn là một địa điểm rất nổi tiếng, có rất nhiều người đến đây tìm kiếm kí©h thí©ɧ, nhảy xuống mấy chục thước sâu phía dưới, hưởng thụ cảm giác phóng túng nhất thời.
“Niếp Tiểu Thiên, con đi nhanh như vậy để làm gì?” Phía sau vang lên thanh âm của cha nàng Niếp Đình, môt bác sỹ trưởng khoa Ngoại đức cao, vọng trọng.
“Ai nha, cha, cha đừng mang cả họ lẫn tên ra để gọi con có được không, nói không chừng mọi người còn tưởng rằng cha gọi Niếp Tiểu Thiến giống như gọi Thiện nữ u hồn (tên của một bộ phim). Tiểu Thiên bực mình mà mím miệng, cha ơi là cha, tên gì không đặt, hết lần này đến lần khác gọi nàng Niếp Tiểu Thiên, nghe cứ như là Niếp Tiểu Thiến. Gọi tên là đã đủ lắm rồi, lão nhân này hôm nay còn mang cả họ lẫn tên ra gọi nàng. (Niếp Tiểu Thiến, nhân vật trong phim Thiện Nữ U Hồn., đây là phim ma ta hok xem nên hok biết nội dung, ta sợ ma aaa)
“Nếu con xinh đẹp được như Niếp Tiểu Thiến, vậy càng tốt chứ sao”. Niếp Đình đi tới bên cạnh Tiểu Thiên, nở nụ cười.
“Con gái của cha lớn lên cũng không kém mà”. Tiểu Thiên mồm miệng không ngừng phản bác. Mặc dù không thể so với dung mạo của Niếp Tiểu Thiến, nhưng nàng cũng là một đóa hoa đẹp của bệnh viện đấy chứ, những anh chàng bác sỹ trẻ tuổi thầm yêu, trộm mến nàng cũng rất nhiều nha.
“Chuẩn bị có tốt hay chưa?’’. Tới trước cầu nhảy, Niếp Đình không nói nhiều, lúc này đây đến Ly đảo, coi như là làm cho cuộc sống bận rộn hàng ngày ở bệnh viện có cơ hội được nghỉ ngơi đi.
“Chuẩn bị tốt lắm rồi’’. Đứng ở bên cạnh Niếp Đình, Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu, nhìn về phía Niếp Đình cười nói: “Cha à, cha cứ yên tâm đi được không, đây chỉ có mấy chục thước cao thôi mà’’.
“Này nha đầu chết tiệt kia, đừng xem nhẹ cha già chứ’’. Niếp Đình liếc mắt nhìn nàng một cái, hạ lệnh nói: “nhảy đi’’.
“Vâng, được”. Gật đầu, Tiểu Thiên đi theo phía sau Niếp Đình thả người nhảy. Ngay lúc nàng chuẩn bị kinh hô lên tiếng, trước mắt ngay lập tức tối sầm, nàng có cảm giác linh hồn mình như đang bị hút ra khỏi cơ thể, mắt thấy thân thể của chính mình đang lơ lửng giữa không trung, nhưng bản thân mình lại rời khỏi người từ khi nào.
“Sao, chuyện gì đã xảy ra? Đã thắt dây an toàn rồi mà cũng gặp tai nạn sao? Loại chuyện xui xẻo này nàng cũng đυ.ng phải nữa à?
“Uhm, đầu, đầu đau quá, tại sao lại có thể như vậy, chẳng nhẽ hồn thật sự bị văng ra rồi? Bởi vì khoảng thời gian dài ở giữa khoảng không khí quyển, mới có thể trở nên choáng váng đầu sao?” Nghĩ như vậy, ý thức của nàng dần dần mất đi.
Lúc nàng tỉnh lại, là do bị một trận đau đớn kịch liệt làm cho bừng tỉnh.
Ách, càng thêm xác thực mà nói, cái loại đau đớn này mà nói nhất định là được truyền tới từ mông.
“Ê oa ~ ~ ~ đau nhức nữa, đau quá, đừng đánh nữa. 555 (cứu tôi với) ~ ~ ~ chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng là nàng đang chơi trò nhảy mạo hiểm, không biết làm sao nàng lại bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại thì bị đánh.