- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hậu Bách Niên
- Chương 11: Hiểu Lầm
Hậu Bách Niên
Chương 11: Hiểu Lầm
Giang Thiển cầm trên tay hai cây kem vani dâu trở lại quán cà phê, trên mặt nàng ẩn hiện nụ cười mà đến chính bản thân cũng không nhận thức được.
Từ ngoài nhìn vào đã có thể bắt được thân ảnh nhỏ gầy của đứa nhỏ ngồi ở một góc quán, nhưng bất ngờ thay lúc này bên cạnh Lý Nhiên lại thêm một tên nam nhân lịch lãm. Hắn hướng Lý Nhiên nói cái gì đó, tuy rằng em ấy không hề trả lời, nhưng khoảng cách giữa hắn và Lý Nhiên quá gần. Bất giác tâm tình đang có phần sảng khoái của nàng lập tức chìm xuống đáy, lý trí cố gắng co rút ý nghĩ muốn trực tiếp gϊếŧ chết tên nam nhân kia.
Giang Thiển rảo nhanh bước chân tiến chỗ hai người, hai vai không nhịn được trở nên run rẩy khó nhịn. Nàng phẫn nộ đến nỗi sát khí cũng dần dần bị thả ra tạo cảm giác áp bách lên bầu không khí xung quanh.
"Lý Nhiên."
Đứa nhỏ bị giật mình thu lại tầm mắt, có chút sợ hãi đối diện nhìn nàng. Giang Thiển gằn chặt hàm răng, khiến tên nam nhân vừa quay đầu nhìn thấy đã phải khϊếp sợ muốn rời khỏi. Chẳng qua hắn phát hiện Giang Thiển là một mỹ nữ, lại tự mình trấn định mình bước đến làm quen.
"Hai vị là bằng hữu sao? Thật ngại quá vì quán không còn chỗ, cho nên..."
"Cút."
Hắn còn chưa kịp biện hộ giảo hoạt xong đã bị Giang Thiển trực tiếp cắt ngang. Trên tay nàng là hai que kem, nhưng khí tràng đầy sát ý lại hoàn toàn đối lập với hình tượng lúc này. Hai mắt Giang Thiển long lên, cuồn cuộn trong đó chính là sự phẫn nộ đến muốn gϊếŧ người.
"Này...này..."
Hắn ấp úng nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ thấy đối phương đưa kem cho nữ nhân ngồi yên tĩnh ở bàn, rồi chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trước cổ họng hắn là một hồi lạnh lẽo.
Con dao găm nằm gọn trong tay Giang Thiển kề sát bên động mạch đang ra sức đập mạnh vì khϊếp sợ, hắn đè nén hơi thở, hai chân đã bắt đầu vô lực cầu xin Giang Thiển.
"Đừng...Xin cô...Tôi lập tức... lập tức đi ngay..."
Bởi vì sự việc diễn ra quá nhanh, cơ bản sẽ không có người để ý đến khác thường ở góc quán. Con dao găm thu lại, Giang Thiển buông lỏng để tên nam nhân chạy trối chết rời khỏi, một cái quay đầu cũng không dám vì ánh nhìn chết chóc của Giang Thiển luôn dán chặt sau lưng hắn.
Đợi thân ảnh hắn hoàn toàn hoà vào dòng người, Giang Thiển mới thu liễm khí tràng ngồi xuống ghế trước mặt Lý Nhiên. Đối diện với Lý Nhiên cầm hay cây kem trầm mặc cúi đầu, tức giận của Giang Thiển cơ hồ được giảm đi vài phần.
"Hắn chạm vào em?"
Nhíu mi hỏi dò, Giang Thiển không nhận ra trong thanh âm của mình lúc này có bao nhiêu phần sắc lạnh.
"Không có."
Lý Nhiên không vội không chậm lắc đầu, cũng rất thành thật trả lời đối phương. Quả thực nàng lười đáp lại, nhưng nguyên nhân chính là vì Giang Thiển trở lại quá đúng lúc.
"Ăn đi, sau đó lập tức cùng tôi trở về."
—————
Hai cây kem không thể cho Lý Nhiên vui mừng, ngược lại nhìn người ngồi xe bên cạnh, tâm tình nàng có chút bất an. Từ trong quán cà phê đi ra, Giang Thiển liền không cùng nàng nói thêm vài lời mà trực tiếp kéo bản thân lên xe trở về. Mặc dù giờ phút này, nàng đang đoan chính ngồi trong ngực đối phương nhưng lại không thể cảm nhận được tia nhu hoà như buổi chiều cùng dạo phố nữa.
Lý Nhiên âm thầm suy đoán, cũng lén lút chuẩn bị tinh thần cho cơn điên của Giang Thiển phát tác. Hai người một bộ trầm mặc trở về phòng, liền bị tiếp tân đưa thẻ phòng chặn lại với khuôn mặt tươi cười.
"Hai vị tiểu thư, có thật nhiều bánh kem giao đến cho hai vị. Không biết có nên trực tiếp đem lên phòng ngay không?"
Ánh mắt Giang Thiển khẽ biến, nàng đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng mới cho trò chơi tối nay. Tưởng tượng một chút đã khiến nàng cảm thấy hưng phấn, nhanh chóng phất tay cho hắn đem toàn bộ lên phòng trước.
Suite của Giang Thiển và Lý Nhiên nằm ở tầng 35 cao nhất, lại không phải là đẹp nhất ở Bắc Kinh. Sở dĩ phải uỷ khuất bản thân ở khách sạn trong ngóc ngách này là vì tai mắt của Lão phật gia ở khắp nơi, cơ bản chuỗi khách sạn sang trọng ở Bắc Kinh ít nhiều cũng sẽ có tay chân của Giang thị thao túng, Giang Thiển rất không tình nguyện đem Lý Nhiên phơi bày.
Kéo Lý Nhiên vào phòng, nàng không kịp chờ liền ấn đứa nhỏ lên cửa gỗ hung hăng ngấu nghiến đôi môi hồng thuận căng mọng kia. Hai thân thể thϊếp lại một chỗ, dường như Lý Nhiên cũng đoán được tràng cảnh buổi nay, nàng lúc này ngoại trừ ung dung đón nhận cũng không có kháng cự Giang Thiển bạo lực cắn nuốt môi nàng.
Quần áo trở nên phi thường vướng víu, Giang Thiển tức giận nắm lấy váy lam nhạt của Lý Nhiên xé toạc. Tiếng vải vóc rách toang cùng lạnh lẽo đột nhiên ập đến khiến Lý Nhiên thoáng rùng mình đáp lại.
Lúc này Giang Thiển lại bất ngờ tách khỏi 'nụ hôn' mà đứng thẳng dậy, trong phòng tối chỉ có ánh sáng từ những toà cao ốc, đôi con ngươi của Giang Thiển đặc biệt lạnh lẽo, ẩn hiện còn có cuồn cuộn điên cuồng đang thi nhau chiếm lấy tâm trí. Giang Thiển bế Lý Nhiên lên giường lớn, sau đó dùng mảnh vải xé từ váy Lý Nhiên thành dây trói chặt hai tay đối phương lại.
Nàng mở hộp một cái bánh sinh nhật ba tầng, quệt một miếng kem đưa đến bên miệng Lý Nhiên, trầm thấp mà cường thế ra lệnh.
"Chúc mừng sinh nhật, Lý Nhiên."
Lý Nhiên ngây ngẩn cả người, bất giác một cảm giác chua xót dần xâm chiếm cả tâm trí nàng. Ngay cả sinh thần của bản thân nàng còn không thể nhớ nổi, huống chi là chuỗi nhân sinh dài đằng đẵng này với biết bao thống khổ. Ánh mắt Lý Nhiên dần trở nên âm trầm mà mất đi tiêu cự.
Đột nhiên ngón tay Giang Thiển cắm thẳng vào cổ họng Lý Nhiên, khiến đứa nhỏ vừa thống khổ nuốt đi kem đang chặn lại vừa muốn nôn hết tất cả thức ăn lúc chiều. Nước mắt đột nhiên chảy ra từ hốc mắt sâu thẳm, Lý Nhiên không có phản kháng, chỉ là chằm chằm nhìn Giang Thiển đang lộ ra cỗ du͙© vọиɠ ghê sợ trên thân.
Giang Thiển rất thích ánh mắt mỗi khi Lý Nhiên nhìn nàng, vừa cường liệt vừa đáng thương hệt như một con dã thú nhỏ còn chưa kịp có sức kháng cự đã bị kiềm hãm. Nàng đem càng nhiều kem quệt lên khắp cơ thể Lý Nhiên, ngay cả nơi tư mật nhất cũng không buông tha. Cả người đứa nhỏ giờ đây giống như một cái bánh kem ngon lành chờ nàng đến thưởng thức.
Bất quá, vẫn còn thiếu.
"Đã có bánh kem, đương nhiên không thể thiếu nến sinh nhật rồi."
Giang Thiển cười như không cười đem hai số 18 đốt lên, ánh nến vàng nhạt soi rõ ngũ quan tinh xảo nhưng quá mức đáng sợ của nàng, khiến cho Lý Nhiên phút chốc run sợ. Nữ nhân trên thân từ từ trườn lên người nàng, đem sáp nến bắt đầu chảy ra nhỏ lên vùng bụng gầy gò không một chút thịt của Lý Nhiên, từng giọt từng giọt cho đến khi người dưới thân bắt đầu co quắp vặn vẹo.Cảm giác đau đớn bất chợt ập đến, làm thần kinh vốn dĩ tê liệt cũng phải một lần nữa cảm thán khó nhịn.
"Ah..."
Lý Nhiên không thể kiềm nén phát ra âm thanh rêи ɾỉ, điều không thể nghi ngờ trở thành thứ kí©h thí©ɧ cho Giang Thiển bộc phát thêm nữa. Cơn phẫn nộ lúc nãy tên nam nhân đó đem lại, nàng toàn bộ đều muốn phát tiết. Lý Nhiên là của nàng, hắn lại dám tiếp cận Lý Nhiên, lúc này chỉ cần nghĩ đến đều khiến tất cả tế bào trên người nàng sôi sục sát ý.
Giang Thiển không cho Lý Nhiên cơ hội ý thức, đã đem sáp nến dời xuống phía dưới hạ thân. Lần này là một dòng nóng ấm chảy xuống, làm bỏng cả nơi tư mật non nớt của Lý Nhiên. Cử động muốn tránh thoát ngày càng mãnh liệt hơn, Giang Thiển liền đè lại cơ thể Lý Nhiên đang kịch liệt run rẩy, giọng nói như ma quỷ thâm nhập vào bóng tối.
"Lý Nhiên! Lý Nhiên! Em đừng nghĩ sẽ trốn thoát khỏi tôi! Em là của tôi! Vĩnh viễn cũng sẽ không thoát khỏi tôi!"
Thanh âm của nàng dần mất bình tĩnh, thay vào đó là những câu nói đứt quãng không rõ ràng ý tứ. Nàng chỉ biết nói mê sảng tất cả những gì hiện hữu trong tâm trí bản thân bây giờ.
"Ah...Đừng...Đau quá..."
Cây nến dần cháy đến giọt sáp cuối cùng, Giang Thiển lập tức thổi tắt ném xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nàng đem hai chân Lý Nhiên mở rộng, hai ngón tay còn chưa kịp tu bổ móng lần nữa đem đến thống khổ cực độ tiến vào hoa huyệt bị bám đầy kem và sáp nến. Động tác của nàng mạnh tới nỗi cơ thể Lý Nhiên phải mạnh mẽ lắc lư theo nhịp điệu ra vào, bất quá thuỷ chung không hề có chút trơn trượt.
Dần dần, nơi tư mật bắt đầu được thứ chất lỏng màu đỏ chói mắt bôi trơn, cũng chính là máu rỉ ra vì tổn thương bên trong đem đến. Giang Thiển ngửi thấy mùi sắt trong không khí, lại càng hưng phấn ra vào nơi yếu ớt đó.
Lý Nhiên đau đến mức chỉ muốn ngất đi, nhưng nàng lại không thể. Móng tay vì quá mức siết chặt mà đâm vào da thịt trong lòng bàn tay khiến cho nó bắt đầu ứa máu. Răng trên kịch liệt cắn môi dưới để không phát ra tiếng kêu than nào, nàng thực sự mong bản thân mình lúc này có thể ngất lịm đi để không phải chịu đựng tra tấn nữa. Nhưng hết lần này tới lần khác, dung nhan của Giang Thiển cứ một mực đọng lại trước mắt nàng.
"Lý Nhiên!"
Giang Thiển gào lên, dường như muốn đem tất cả tức giận trút dưới thân nàng vậy. Bàn tay ma quỷ tăng nhanh tốc độ tiến vào, lúc này máu đã chảy xuống ga giường thành một mảng đỏ thẫm, bất quá Giang Thiển cũng không có ý định dừng lại.
Nàng cúi xuống liếʍ cổ Lý Nhiên, làm cho người chỉ muốn giải thoát lúc này bắt đầu sinh ra du͙© vọиɠ. Chỉ một vài động tác bừa bãi trên cổ, bên dưới hoa huyệt của Lý Nhiên đã thêm trơn trượt hơn, hiển nhiên không phải do máu mà chính là ái dịch đang dần rỉ ra.
Giang Thiển cắn xương quai xanh Lý Nhiên, dùng thanh âm âm trầm trong bóng tối thì thầm với Lý Nhiên.
"Em xem,cơ thể em cũng chỉ yêu mình tôi thôi!"
"Ah..."
Động tác của Giang Thiển càng mãnh liệt, cơ thể Lý Nhiên càng trở nên tê dại cùng đau đớn. Cứ thế tiếng than nhàn nhạt thống khổ của Lý Nhiên như bản nhạc ám ảnh quẩn quanh trong không gian tối tăm chỉ có ánh trăng làm bạn.
Chúc mừng sinh nhật, Lý Nhiên.
P/s: Thiển nhi là thứ vũ thê :(( Mai mốt má hành lại bay cho bay biết thế nào là lễ độ vì dám ức hϊếp tiểu Nhiên của mọi người!!!!!!!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hậu Bách Niên
- Chương 11: Hiểu Lầm