Chương 7

Sắc trời u ám, không khí trong hoàng cung ngột ngạt đến đáng sợ. Tất cả thái y trong Thái Y Viện đều bị triệu khẩn cấp vào cung, mà tất cả đại thần và hoàng tử cũng đang chờ đợi ở ngoài Dưỡng Tâm điện.

Bởi vì, chỉ trong một đêm, trong cung đã trở trời rồi.

Có người nói, hoàng hậu chuyên sủng mấy chục năm nay lại bị hoàng thượng bắt quả tang vụиɠ ŧяộʍ với thị vệ, Hoàng đế dưới cơn nóng giận, thổ huyết (ói máu đó) té xỉu.

Chuyện này không biết tại sao lại dấy lên người thái tử, hoàng thượng trực tiếp phế bỏ vị trí thái tử của hắn ngay tại chỗ, sai người nhốt hắn vào đại lao. Còn hoàng hậu, hoàng thượng từ trước đến giờ không nỡ động một sợi tóc của hắn nên giờ cũng chỉ bị giam lại.

Vừa mới đây, Đại Thái giám bên cạnh hoàng thượng tuyên một mình Tề vương Bạch Cảnh Dịch vào điện.

Bạch Cảnh Dịch nửa quỳ ở trước giường Hoàng đế, nhìn mặt đối phương trắng như tờ giấy, có thể nhìn ra ông sắp không xong.

Tầm mắt hắn chuyển lên người thái giám bên cạnh, thái giám lập tức hiểu ý, cất bước lấy ra ngọc tỷ từ một ngăn trong Ám các (tủ) mang đến.

“Bệ hạ, đóng dấu đi.”

......

Không biết qua bao lâu, bên trong điện truyền đến một tiếng gào thét thống khổ, các đại thần và hoàng tử đang chờ đợi bên ngoài bỗng biến sắc, lập tức đồng loạt quỳ xuống.

Chỉ chốc lát sau, Đại Thái Giám bên cạnh hoàng thượng giơ thánh chỉ lên cao từ từ đi ra, hai tay run rẩy, rưng rưng đầy nước mắt: “Bệ hạ, băng hà rồi...... Tề vương Điện hạ đăng cơ ngay hôm nay......”

Bên kia mây mưa nổi lên, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, bên này Hàn Khanh vẫn bình bình an an.

Dương Quang vẫn hầu bên cạnh cậu, thấy đêm đã khuya, cậu vẫn si ngốc đứng ở ngoài cửa, không khỏi bước lên: “Công tử, nghỉ ngơi sớm chút đi. Tề vương Điện hạ bên kia nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Hàn Khanh thu lại ánh mắt vẫn nhìn về phía Dưỡng Tâm điện, khẽ mỉm cười, “Chỉ mong vậy.”

Hắn vừa dứt lời, cách đó không xa đã vang lên tiếng bước chân rất nhỏ. Hàn Khanh xoay người lại, nhìn về phía Bạch Cảnh Dịch gương mặt dịu dàng: “Tiểu Khanh, năm nay hoa đào nở, ta sẽ ở trong cung cùng ngươi ngắm hoa.”

......

Bạch Cảnh Dịch đăng cơ, mấy ngày nữa thôi sẽ cưới Như Ngọc công tử làm hậu, cũng hạ một loạt chính sách ban ân cho dân, bách tính dồn dập tỏ lòng biết ân, tán tụng tân quân (vị vua mới).

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa mang theo hoàng hậu Quân Dạ lặng lẽ rời khỏi Hoàng Thành, mà thái tư lại bị giam trong phủ.

......

Hàn Khanh mặc chiếc áo dài mỏng đứng trong rừng đào, phấn khởi chỉ huy Dương Quang hái đào.

Bạch Cảnh Dịch đứng ở phía xa nhìn một lát, chờ cậu chơi thỏa thích mới đành bước đến, lấy chiếc áo choàng từ người bên cạnh đưa tới khoác thêm cho cậu, sau đó ôm eo cậu từ phía sau “Chơi lâu như vậy, không sợ lại sinh bệnh hửm.”

Hàn Khanh ngoái đầu, liếc nhìn hắn một cái: “Đâu có yếu như vậy chứ?”

Bạch Cảnh Dịch cất tiếng cười khẽ: “Còn nguỵ biện nữa, xem ra cần phải dạy dỗ ngươi thật nghiêm khắc mới được.” Nói rồi ôm cậu lên “Đi thôi, chúng ta trở về.”

“A!” Hàn Khanh sợ hết hồn, nhìn thái giám xung quanh, họ dường như nhìn quen rồi, chỉ hơi cúi thấp đầu, cậu đành cất tiếng xin tha: “Cảnh Dịch ca ca, ta sai rồi, mau buông ta xuống!”

Bạch Cảnh Dịch cười khẽ một tiếng “Muộn rồi.”

......

Đêm, ánh lửa, ánh đao, tiếng khóc gọi, máu.

Cảnh tượng ngổn ngang nhuộm màu đỏ như máu. Trong Tướng Quân phủ, vô số xác chết ngang dọc, người thân ngã vào trong vũng máu, Hàn Khanh được giấu bên trong ám các, nhìn xuyên qua khe hở của nan đan, cố gắng che miệng không để cho mình khóc ra thành tiếng.

“Đại ca, kiểm tra cả rồi, đều chết hết.”

“Vậy thì tốt, làm xong việc này, chúng ta có thể sống vô tư rồi.”

“Quá tốt rồi! Nhắc mới nói, vị khách lần này cũng thật hào phóng. Có điều bọn họ cũng không thù, sao phải muốn gϊếŧ sạch người của Hàn gia thế chứ?”

“Chậc, có lẽ mấy người địa vị cao kia kiêng kỵ Hàn tướng quân công cao chấn chủ, chỗ nào còn cần cái gì thù mới hận cũ......”

......

Lại mơ thấy giấc mộng kia, Hàn Khanh mở mắt ra, trên trán đã chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.

Cậu nghiêng người nhìn người đang ngủ say bên cạnh.

Lát sau, Hàn Khanh mới từ từ đứng dậy, cây nến đã sắp tàn, cậu cầm lấy một ngọn nến. Trên môi nở nụ cười, nhưng nụ cười đó có chút gì mang vẻ thất vọng, dường như, lâu lắm rồi không mơ thấy giấc mộng đó nữa. Từ khi, tiên hoàng băng hà, cậu không còn mơ thấy cơn ác mộng ấy nữa.

Một bộ y phục bỗng khoác lên vai cậu, đôi tay khớp xương rõ ràng ôm lấy cậu, bàn tay thon dài mạnh mẽ đặt lên bàn tay trắng mịn của cậu, tiếng nói trầm thấp còn lẫn chút buồn ngủ: “Thức dậy làm gì, xem tay cũng lạnh rồi này.”

“Ngọn nến sắp tàn.”

Bạch Cảnh Dịch kéo cậu trở lại bên giường, bộc kín cậu trong chăn: “Gọi người đi vào đổi là được, cần gì tự đứng dậy, đêm lạnh lắm, đừng để cảm lạnh.”

Hàn Khanh bị bọc trong chăn, hơi nâng mắt cười nhìn hắn: “Ta không muốn đánh thức ngươi.”

Một câu nói nhẹ nhàng của cậu đã làm khóe mắt đuôi mày của Bạch Cảnh Dịch đều hiện lên ý cười, hắn nghiêng người, từ từ hôn lên.

“Tiểu Khanh, ta muốn cùng ngươi ngắm hoa đào cả đời.”

“Được.”

Hoàn