Chương 4
Thứ bảy, thời tiết khác thường. Chỉ mới đầu tháng tư, mà nhiệt độ của thành phố S lại cao đến ba mươi độ.
Không chỉ có nhiệt độ cao, đối tượng gặp mặt lần này của Diệp Phàm cũng có chút khác thường. Giống như những gì Mã Ly đã phân tích, đối phương đích thị là một phượng hoàng nam.
Đề tài nói chuyện của hai người lần đầu tiên gặp mặt không phải là cha mẹ thì là vấn đề tính cách, học vấn. Một bữa cơm ba mươi chín đồng tám vẫn cần phải xử theo quy tắc AA[1]. Sau khi ăn xong, người đó nói muốn đi xem phim, nhưng không có xe ô tô. Vậy là anh ta mượn cớ cần tiêu hóa sau khi ăn, dám kéo Diệp Phàm đi dưới cái nóng bốc lên cao, đi qua ba khu phố để đến rạp chiếu phim.
[1] Quy tắc AA: viết tắt của Algebraic Average, ý chỉ mọi người cũng chia đều chi phí trong bữa ăn hay đi chơi chung chẳng hạn.
Trên đường đi, bạn nam đó xung phong đảm nhận việc đi mua nước, lúc trở về trên tay trái cầm một chai nước, tay phải cầm hai cái ống hút. Anh ta nói là hai chai thì uống không hết, một chai là vừa đủ.
Thật vất vả, vượt qua cái nóng oi bức hai người mới tới được rạp chiếu phim. Người đến xem phim cực kỳ nhiều. Đại sảnh bán vé lại không mở máy điều hòa, xếp hàng dài thườn thượt đến phát bực, cuối cùng cũng mua được vé. Lúc đang chuẩn bị vào rạp, lại không ngờ đối phương bỗng nhận được một cuộc điện thoại, nói là trong nhà có chuyện cần phải về nhà gấp. Vì vậy, anh ta rất sòng phẳng vứt vé lại cho Diệp Phàm, bỏ chạy một mình.
Diệp Phàm toát mồ hôi hột, mặt khác lại cảm thấy cuộc điện thoại này đến thật đúng lúc. Cuối cùng, cô cũng không cần phải chịu đựng hai tiếng đồng hồ cùng xem phim với anh ta. Mặt khác, cô cầm trong tay hai chiếc vé xem phim chẳng biết phải làm sao, suy đi nghĩ lại cô quyết định đổi thành suất chiếu thứ bảy tuần sau. Có lẽ lúc gặp mặt hôm đó cặp vé này còn có thể dùng được.
Đây là thói quen suy nghĩ của người lạc quan, lúc xem mặt lần này, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến lần sau.
Bởi vì cuộc gặp mặt tuần này đột nhiên xảy ra biến cố, lại không muốn về nhà bị mẹ ném bom oanh tạc. Diệp Phàm quyết định đến thư viện tăng ca, tiếp tục công việc lấy mã sách nhập vào máy tính mà tuần trước cô vẫn chưa hoàn thành.
Trời nóng bất thường, nên trong thư viện mở máy lạnh. Do cuối tuần, tầng ba của thư viện có lớp học hứng thú[2], cho nên phòng đọc của lầu một này cũng không nhiều người lắm. Lúc Diệp Phàm đến thư viện thì cả căn phòng làm việc rộng lớn này chỉ có một mình bạn đồng nghiệp tiểu Lâm chịu trách nhiệm. Thấy Diệp Phàm, cô có chút vui vẻ.
[2] Lớp học hứng thú (Interest classes): Là lớp học dành cho lứa tuổi nhi đồng, là một loại hình thức học ngoại khóa nhằm nâng cao việc tiếp thu tri thức, khả năng, sở trường, bồi dưỡng sở thích năng khiếu…
“Diệp tử, sao bạn lại tới đây? Mình còn đang định gọi điện thoại cho bạn đây!”
“Sao thế, có việc gì à?” Diệp Phàm để túi sang một bên, chuẩn bị mở máy tính.
Đã thấy tiểu Lâm cầm trong tay một cái túi giấy, thần bí chạy đến chỗ cô, cười trộm nói: “Vừa rồi có một soái ca đến tìm bạn, còn nhờ mình chuyển cái này cho bạn… Hai người có quan hệ gì thế? Không phải là bạn trai chứ? Mình thấy anh ta rất tốt, nhưng sao lại có con trai nhỉ?...”
Tiểu Lâm tại đây nói bô bô một tràng dài, Diệp Phàm có chút không hiểu, mơ hồ. Cái gì soái ca? Cái gì con trai? Cô mù mịt nhận chiếc túi giấy trong tay tiểu Lâm. Cô lấy đồ ra xem, đập vào mắt trước tiên chính là một chiếc thiệp nhỏ đính bên ngoài hộp quà.
Trên mặt giấy màu xanh lam nhạt, là những dòng chữ bằng mực đen của bút máy: “Cô Diệp: Chuyện lần trước thật xin lỗi cô. Đây là món quà đền bù nho nhỏ, mong cô nhận cho. Chúc cô luôn vui vẻ.” Ký tên là “Đoàn Diệc Phong”.
Vài dòng ngắn ngủi, lập tức khiến Diệp Phàm nghĩ ngay đến người kia. Người đàn ông có nét chữ giống với tính cách của anh, mạnh mẽ hữu lực nhưng cũng không quá cứng nhắc. Người lúc nào cũng để cho người đối diện cảm thấy một loại ôn hòa trầm ổn. Hóa ra tên anh ta là Đoàn Diệc Phong? Dễ nghe hơn Đoàn Chính Thuần nhiều.
“Vị Đoàn tiên sinh và con trai này lần trước không cẩn thận làm hư đồ của mình, cho nên mới đến biếu quà xin lỗi. Bạn đừng có suy nghĩ vớ vẩn! Mình xin bạn suy nghĩ thuần khiết chút đi!” Cầm tấm thiệp Đoàn Diệc Phong viết cho cô, Diệp Phàm vừa lo lắng thập phần gào to trước mặt tiểu Lâm, mặt khác trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà anh đã cẩn thận dán tấm thiệp bên ngoài hộp. Bằng không với tính tình lỗ mãng của bản thân, cô sẽ hùng hổ mở chiếc hộp ra trước mặt đồng nghiệp. Thấy bên trong là đôi tất da chân, không chừng thế nào cũng bị người ta xầm xì bàn tán sau lưng.
“Gì hả? Vậy mà mình còn tưởng có trò vui chứ!” Tiểu Lâm có vẻ hơi thất vọng, “Ta đây thấy anh ta còn đang ngồi ngoài kia lâu như vậy, còn tưởng đâu là đang đợi bạn chứ…”
“Anh ta vẫn còn ở đây?” Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi, cùng với con của anh ta. Hai cha con bọn họ đã ngồi ở phòng đọc mấy tiếng rồi.” Tiểu Lâm bĩu môi, chỉ chỗ cho Diệp Phàm biết.
Khi Diệp Phàm đi đến trước cửa phòng đọc, thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Cậu bé đang cúi đầu đọc sách, Đoàn Diệc Phong an vị trước mặt cậu, tay chống cằm, im lặng nhìn con trai đọc sách.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, rọi lên trên khóe môi cong cong mỉm cười của anh, thoáng cái đã chạm vào trái tim của Diệp Phàm.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi. Cây hợp hoan bên ngoài cửa sổ đang đâm chồi nảy lộc. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, lốm đốm trắng chạy nhảy trên mặt đất. Tiếng cười đùa của trẻ con truyền vào trong phòng đọc. Cơn gió bên ngoài cửa sổ len lỏi vào trong, cuộn lên một góc trang sách…
Có đôi khi, con người chỉ vì một chi tiết nhỏ xíu mà tim đập rộn ràng.
Bạn sẽ chú ý đến những chi tiết mà bình thường không để mắt đến. Trong mắt của bạn sẽ tràn ngập nụ cười của anh, ánh mắt chuyên chú của anh, cái chớp mắt của anh, độ cong của hàng lông mày khi anh nhướng lên… Chỉ quên một thứ duy nhất, đó chính là hô hấp của chính mình.
Cậu bé là người đầu tiên phát hiện Diệp Phàm đang đứng ở cửa, vẫy tay với cô.
“Ba ơi, là cô ấy kìa!”
Đoàn Diệc Phong quay đầu, mỉm cười với Diệp Phàm. Anh lại quay đầu, bảo con trai tiếp tục đọc sách. Sau đó, anh đứng dậy khỏi ghế, đi về phía Diệp Phàm.
Nhìn người đàn ông cao lớn đang từng bước tiến gần đến mình, Diệp Phàm bỗng cảm thấy có chút mê muội. Cô chôn chân tại chỗ, không mảy may động đậy.
“Cô Diệp, tôi vừa mới đi tìm cô. Người trong văn phòng nói hôm nay cô nghỉ. Tôi còn tưởng hôm nay không gặp được cô.”
“Tôi… Tôi có chút chuyện… Trở lại đây một lát… rồi đi…” Diệp Phàm phát hiện bản thân bắt đầu nói năng lộn xộn, trái tim một mực đập thình thịch. Mặt cô rất nóng, ngay cả mang tai cũng phát nhiệt.
“Cô đã nhận được đồ chưa?” Lúc anh nói có một đặc điểm, đó là ánh mắt từ đầu đến cuối đều rất chăm chú dừng trên người đối phương.
Cử chỉ lịch sự nhưng lại khiến Diệp Phàm cảm thấy mình hít thở không thông, vội vàng quay đầu sang một bên, ánh mắt chạy tán loạn: “Nhận…nhận được rồi…”
“Cô Diệp, mặt cô rất đỏ, có phải khó chịu ở đâu không?”
Chết rồi! Đã bị nhìn ra! “Trời… trời rất nóng, tôi đi ngoài đường khá lâu, cho nên có hơi.. có hơi bị cảm nắng!” Lời vừa dứt, Diệp Phàm đã muốn tự tát vào mồm một phát. Mới đầu tháng tư, sao mà bị cảm nắng được? Xin tìm một cái cớ tốt hơn một chút được không hả?
Quả nhiên, đối phương bỗng nhiên trầm mặc.
Nhất định là đã bị nhìn thấu rồi. Diệp Phàm thấy bên tai như có tiếng trống đang gõ tùng tùng tùng vậy, tựa như sẽ nhắm mắt rồi ngất xỉu đến nơi vậy. Cô một mặt thầm tự chửi bản thân khẩn trương cái rắm, một mặt lại đè nén không được tim đập mạnh, mặt đỏ chót.
Rốt cục, Đoàn Diệc Phong mở miệng nói: “Cô Diệp, tôi thấy cô thật sự không ổn lắm. Tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện.”
Hả? Diệp Phàm nhất thời suy nghĩ không kịp.
Vào lúc này, Đoàn Diệc Phong đã ngoắc gọi con trai sang đây, “Tiểu Dự, cô bị ốm. Chúng ta phải đưa cô đi bệnh viện. Con theo cô đến trước cửa đợi ba. Ba đi lấy xe, có được không?”
“Được ạ!” Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, long trọng qua kéo một tay của Diệp Phàm, ngẩng đầu nói nghiêm túc: “Cô ơi, con dìu cô, không nên ngã nha.”
“…” Cái này, Diệp Phàm nghĩ bản thân thật sự muốn ngã xuống cho rồi.
Hết chương 4