Hát Tình Ca Cho Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bạn có bao giờ tưởng tượng, trên thế giới này có một người đàn ông sẵn lòng viết một bản tình ca cho riêng bạn, còn khe khẽ ngân vang bài hát đó bên tai bạn, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không lìa xa… N …
Xem Thêm

Chương 17
Diệp Phàm không ngờ Đoàn Diệc Phong lại gọi điện thoại cho cô, ngẩn người. Cô cố lấy lại bình tĩnh, nhấn nút nhận cuộc gọi, nơm nớp lo sợ “a lô” một tiếng.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói dễ nghe của Đoàn Diệc Phong: “Tiểu Phàm, em về đến nhà chưa?”

Giọng của anh tựa như có một loại ma lực, hoàn toàn không giống với thái độ hung hăng gây sự của Mạt Thông vừa rồi. Trong nháy mắt đó, Diệp Phàm bỗng cảm thấy tủi thân đầy mình, cũng tìm được một người để cô xả nước trút bầu tâm sự. Nước mắt thoáng cái đã tuôn trào.

“Tiểu Phàm, em làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng Diệp Phàm khóc,Đoàn Diệc Phong cũng ngẩn cả ra. Anh vốn định gọi điện thoại xác định xem cô đã về nhà chưa. Anh chưa từng nghĩ đến việc lúc cô ra khỏi nhà mình vẫn còn vui vẻ, bây giờ lại đang khóc. Trong lòng anh bỗng dưng có mùi vị không diễn đạt nên lời, có chút yêu thương, nhưng cũng có chút không nỡ.

Diệp Phàm khụt khịt mũi, cố gắng để bản thân ngừng khóc nức nở. Những người đi đường đều quay đầu nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, khiến cô chợt rất muốn tìm một bờ vai để dựa vào. Cho dù có một ngày cô có thể sẽ vì nó mà hối hận.

Diệp Phàm lau nước mắt bên khóe mắt, lại nói: “Anh Đoàn, tôi đang ở trên đường, anh có thể tới đón tôi một chút không?”

***

Ngay cả Diệp Phàm cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy với Đoàn Diệc Phong, tựa như một giấc mộng, đến khi tỉnh lại thì bắt đầu có hơi hối hận. Xe của Đoàn Diệc Phong đã chạy đến trước cửa siêu thị. Cửa xe mở ra, Đoàn Diệc Phong một thân mặc quần áo bình thường thoải mái từ trong xe bước xuống, đi đến đây. Câu bé nhỏ ở sau cánh cửa sổ xe, hưng phấn khua bàn tay nhỏ bé chào Diệp Phàm.

Diệp Phàmcăng thẳng, song cũng thở phào mộthơi. Chíít còn có Đoàn Dự ở đây, không đến mức hai người đơn độc ở cùng nhau, vậy thì rấtxấu hổ.

“Để tôi cầm giúp em.” Đoàn Diệc Phong vươn tay lấy túi đựng đồ trong tay Diệp Phàm.

Diệp Phàm lúc này mới ý thức được trong tay mình vẫn còn cầm hai túi băng vệ sinh, chợt cảm thấy rất mất mặt. Hai má cô ửng hồng, bẽn lẽn dịch tay ra đằng sau, giọng nói như tiếng muỗi kêu: “Không cần, tôi tự xách được mà…”

Trong khi vẫn đang nói, túi đồ trong tay cô đã bị Đoàn Diệc Phong cầm đi, hoàn toàn không giống tên Mạt Thông xấu xa vừa rồi. Anh cầm nó rất tự nhiên, giống như làm như vậy là điều hiển nhiên. Diệp Phàm nhìn có chút thất thần, không rõ đến tột cùng là điều gì đã làm người đàn ông này bất luận là vào lúc nào cũng có thể duy trì phong độ ưu nhã như vậy.

Nhận thấy người phía sau vẫn chưa đi theo, Đoàn Diệc Phong dừng bước, quay đầu nhìn cô nói: “Tiểu Phàm, đi thôi.”

“Vâng!” Diệp Phàm phấn chấn trở lại, vội vã đuổi theo.

Còn chưa kịp lên xe, cậu bé quỷ nhỏ kia đã ba chân bốn cẳng từ ghế trước bò ra ghế sau, còn nhìn thẳng Diệp Phàm, dùng khẩu hình miệng nói rằng: mẹ ơi, cố lên!

Diệp Phàm vỗ trán, chợt cảm thấy có chút đau đầu. Cô không khỏi hối hận sự kích động của chính mình. Cô nhớ lại cuộc gặp gỡ kỳ diệu của mình và cha con nhà này, cảm thán duyên phận thật khó tin, trong lòng tràn ngập thấp thỏm cùng bất an.

Nếu như là mấy ngày trước mà nói, cô vẫn chỉ là một tâm trí ngưỡng mộ đối với Đoàn Diệc Phong. Nhưng những lời Mạt Thông vừa nói kia, đã làm cô xác định được tâm ý của mình. Cô thật sự rất thích người đàn ông hơn mình mười tuổi này, thích sự tao nhã của anh, thích tính cách bình tĩnh của anh, thích tác phong trí thức của anh, thích thái độ sống khi đối mặt với tất cả mọi chuyện đều duy trì nụ cười của anh. Giống như những tia sáng dịu dàng, trên người của anh, bất cứ lúc nào đều có không khí ấm áp, ấm áp như gió xuân.

Một người đàn ông tài năng ưu tú như vậy, là một người phụ nữ sao có thể không động lòng chứ? Trong phút chốc, Diệp Phàm chợt cảm thấy bản thân đã nghĩ thông suốt. Thích anh là chuyện bình thường, không thích mới là bất thường đó!

Cô là một cô gái bình thường!

Diệp Phàm im lặng suy nghĩ trong lòng, an ủi chính mình. Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Đoàn Diệc Phong mở cửa xe chờ cô, quay đầu nói: “Trước khi về nhà, có muốn ăn chút đồ ngọt không?”

***

Các nghiên cứu khoa học đã chỉ ra rằng, trong đồ ngọt có chứa một lượng lớn năng lượng, sẽ làm cho cơ thể con người ở trong trạng thái thư giãn và say mê cực độ. Do đó giảm bớt mệt mỏi trong cả tinh thần và thể xác, thả lỏng tâm tình.

Lúc này,ăn một chén đầy chè Dương chi cam lộ[1], Diệp Phàmmới giác ngộ sâu sắc sự vĩ đại của khoa học. Vứt tương lai quái quỷ gì đó, vứt cả hạnh phúc vớ vẩn nào đó đi, những thứ đó chẳng qua là cái cớ mọi người dùng để trốn tránh hiện thực. Lẽ nào phải kết hôn với một người môn đăng hộ đối sống đến chết mới gọi là hạnh phúc sao? Tôi bây giờ thấy cưới chè Dương chi cam lộ cũng rất hạnh phúc à!

[1] Chè Dương chi cam lộ (chè bưởi xoài bột báng): là loại đồ ngọt nổi tiếng của Hồng Kông, nguyên liệu chính chủ yếu là xoài và bưởi.

Về điểm tự mình an ủi và chữa lành vết thương cho chính mình, thì Diệp Phàm có tinh thần A Q[2] mà người thường không thể sánh bằng.

[2] Tinh thần A Q: thắng lợi tinh thần. Nhân vật A Q trong A Q chính truyện của tác giả Lỗ Tấn, luôn tìm kiếm sự chiến thắng về tinh thần, luôn cho rằng mình hơn, mình thắng mặc dù thực tế ngược lại.

Đoàn Diệc Phong cũng cảm thấy rất thú vị. Rành rành cô gái này, nửa phút trước vẫn còn đỏ mặt suy nghĩ, hình như có ủy khuất gì đó rất lớn, nhưng nửa phút sau đã vì mộtchén chè Dương chi cam lộ mà cười híp mắt. Trên khóe môi còn dínhmộtchútnước đường màu trắng sữa, khiến người ta chỉ cần nhìn là thấy, liền cảm nhận được một hương vị trong veo kéo đến phả vào mặt.

“Ba, ba ơi. Lần sau ba và cô lại đưa con đến đây có được không?” Cậu bé đang thưởng thức chén cháo vừng gạo nếp đen còn hơn phân nửa. Lúc này cậu mới sực nhớ đến mình còn phải phụ trách hạnh phúc của cha già mà. Vì vậy, miệng dính đầy hạt đen đen, ngọng nghịu lên tiếng, giọng phát âm không rõ.

Bộ dạng đáng yêu này, Diệp Phàm không khỏi cười phá lên, vội vàng cầm khăn giấy trên bàn lau mặt giúp cậu: “Chỉ nghĩ đến ăn, xem con ăn dính đầy miệng kìa. Coi chừng béo thành heo con…” Diệp Phàm không kiềm được đưa tay bẹo gò má toàn thịt là thịt của cậu bé.

“Con không phải là con gái, không cần giảm béo!” Cậu bé trịnh trọng nói, lại đi múc cháo vừng, cái miệng vừa được lau sạch giờ lại đen một mảng.

“Quỷ nhỏ láu lỉnh.” Diệp Phàm cười, mắng yêu. Cô bỗng thấy trước mặt xuất hiện tờ khăn giấy, ánh mắt nhìn cô của Đoàn Diệc Phong ngậm ý cười, ngón tay chỉ khóe miệng của mình.

Diệp Phàmnhấtthời phản ứng trở lại, vội vàng nhận khăn giấy trong tay anh, lúng ta lúng túng lau sạchsẽquanh miệng. Quá mấtmặtmà! Vừa rồi cô còn cười con trai nhà người ta, xoay người một cái lại đến phiên mình. Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ngậm cười của Đoàn Diệc Phong. Cô đành phải liếc mắt sang bên, làm bộ hung dữ trừng mắt với Đoàn Dự đang che miệng cười trộm. Tiếc là vai hề trong vở kịch của cậu nhóc này vẫn bị chính cô phá vỡ. Cô buộc lòng phải lau miệng mình xong, lại cầm khăn giấy lau mặt giúp cậu bé.

Một lớn một nhỏ nhốn nháo ầm ĩ đều thu vào trong mắt Đoàn Diệc Phong, không khỏi sinh sôi vài phần vui mừng trong lòng. Đã lâu rồi anh không thấy con trai cười đùa vui vẻnhư vậy. Anh hiểu Đoàn Dự, tính cách đứa con trai này thực ra bình thường đều không tỏ ra hướng ngoại được như vậy. Anh nhiều lần giữa đêm vào phòng đắp chăn cho con trai, thấy khóe mắt nó vẫn còn vệt nước mắt mờ mờ. Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, bất luận dành cho nó nhiều thứ hơn nữa, nhưng nó vẫn cần một người mẹ.

Mẹ? Đoàn Diệc Phong bị chính cái từ chợt lóe lên trong đầu mình làm kinh ngạc. Đường nhìn vô tình rơi trên người Diệp Phàm đang chơi đùa vui vẻ với Đoàn Dự, anh sa vào trầm tư.

Cảm giác có ánh mắt vẫn chiếu lên người mình, do ngẩng đầu. Cô bất ngờ phát hiện Đoàn Diệc Phong vẫn đang nhìn cô chăm chú. Biểu tình tựa hồ rất nghiêm túc, ánh mắt có chút không giống khi xưa. Cô sinh nghi ngờ, vội vội vàng vàng lại đưa tay xác nhận khóe miệng mình có còn dính gì nữa hay không. Bộ dạng hoảng loạn cực kỳ giống đứa trẻ luống cuống không biết làm sao.

Đoàn Diệc Phong không nhịn được nở nụ cười: “Tiểu Phàm, ngày một tháng Năm có rảnh không? Tôi định đưa tiểu Dự đến công viên trò chơi.”

Thêm Bình Luận