Buổi chiều, trên mặt hồ mát rượi, trong không khí thoang thoảng hương thơm thanh mát của lá sen. Tạ Hoài Mân vừa mới uống trà nóng, làm hai má đỏ ửng lên, khóe mắt lại mang theo sự quyến rũ, xinh đẹp, khiến cho Tiêu Huyên cảm thấy buổi chiều nay càng lúc càng nóng.
Chàng siết chặt cánh tay, cúi xuống.
“Này!” Tạ Hoài Mân cười, đẩy chàng ra. “Chàng làm thế này gọi là thông da^ʍ giữa ban ngày đấy! Sẽ làm phong hóa đạo đức.”
“Mặc kệ phong hóa hay không phong hóa.” Tiêu Huyên cười nham hiểm, lại áp sát vào người nàng. “Ta càng dâʍ đãиɠ, nàng càng thích.”
“Bệ… bệ hạ!” Giọng nói thấp thỏm của Vinh Khôn đã phá vỡ bầu không khí có chút “dâʍ đãиɠ” trong thuyền. “Bệ hạ tha tội! Hoàng quý phi tuyệt thực, yêu cầu được gặp bệ hạ.”
“Tuyệt thực?” Tiêu Huyên buông Tạ Hoài Mân ra. “Nàng ta lại có thể dùng tới chiêu này?”
“Vâng… Lục nương nương nói, nếu không gặp được bệ hạ thì thà rằng chết đói. Vậy…”
Tiêu Huyên nhíu chặt hai hàng lông mày. “Ta đi thôi.”
Tạ Hoài Mân chỉnh lại áo quần, đứng dậy. Nàng vừa dùng khăn tay lau miệng vừa nhẹ nhàng nói. “Để ta đi gặp nàng ta, nàng ta có gì muốn nói, cứ nói với ta, cũng giống nhau cả thôi. Hơn nữa, ta cũng có điều muốn hỏi nàng ta.”
Toàn thân Vinh Khôn toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Huyên nhìn Tạ Hoài Mân chăm chú, nàng cũng nở một nụ cười thản nhiên nhìn lại.
Cuối cùng chàng cũng thỏa hiệp. “Được.”
Những chuyện chàng cần nói với Lục Dĩnh Chi thì đã nói cả rồi. Nhưng giữa hai nữ nhân bọn họ vẫn còn đoạn cuối của cuộc tranh chấp cần phải giải quyết.
Nữ tử trong gương vẫn gầy gò, yếu đuối, nhưng đôi mắt lại trong veo có hồn. Tạ Hoài Mân hít sâu một hơi, hồi cung thay y phục chính thức rồi đi tìm tình địch.
Lục Dĩnh Chi bị giam giữ trong trấn phủ ty ngoại đình, mọi người đều cho rằng chuyện này là do Tạ hâu gây ra, nhưng thực ra đó là ý chỉ của Tiêu Huyên. Tiêu Huyên niệm tình cũ, đối xử với Lục Dĩnh Chi cũng rất tốt. Độc môn tiểu viện, ba gian phòng, một a hoàn, và một lão ma để sai việc vặt.
Khi Tạ Hoài Mân nhìn thấy nàng ta, nàng ta đang ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Ngày đó trên điện mới đánh một hiệp, lại không kịp nhìn kĩ nàng ta. Bây giờ nhìn lại, quãng thời gian hơn ba năm trôi qua trong chớp mắt, giờ trông nàng ta đã trưởng thành hơn rất nhiều, càng thêm phần xinh đẹp. Mặc dù bị nhốt ở một nơi nhỏ bé như thế này nhưng khí thế sắc bén giữa hai hàng lông mày vẫn không hề giảm bớt.
Tạ Hoài Mân khẽ ho một tiếng, Lục Dĩnh Chi ngẩng đầu lên.
“Là cô?” Lục Dĩnh Chi đặt cuốn sách xuống rồi đứng dậy. “Sao người đến lại là cô? Bệ hạ đâu?’
Nàng ta nhìn Tạ Hoài Mân thật kĩ. Tạ Hoài Mân cũng dùng ánh mắt đó để nhìn lại nàng ta.
Lục Dĩnh Chi cười châm chọc. “Bệ hạ sẽ không đến, đúng không?”
“Đúng vậy.” Tạ Hoài Mân rất bình thản. “Nghe nói cô có chuyện muốn tìm bệ hạ, nên ta đến gặp cô.”
Lục Dĩnh Chi kiêu ngạo ngẩng đầu. “Người ta muốn gặp là bệ hạ.”
Tạ Hoài Mân cười. “Lục phi, ta đã về rồi, cô cho rằng cô vẫn còn cơ hội gặp người ư?”
Lục Dĩnh Chi trợn trừng mắt, nàng ta chưa bao giờ ngờ được rằng có thể nghe thấy những lời này từ miệng nữ nhân trước mặt.
Tạ Hoài Mân cũng không phải đến để khoe khoang, chẳng có gì hay ho để mà khoe khoang cả, chuyện thắng bại đã được quyết định từ ba năm trước rồi. Hôm nay nàng đến đây chỉ là để vẽ một dấu chấm hết.
“Lục phi, hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn hỏi cô.”
“Hỏi ta vì sao lại muốn gϊếŧ cô?” Lục Dĩnh Chi lạnh lùng hỏi.
Tạ Hoài Mân gật đầu. “Vì sao ba năm trôi qua rồi, cô mới nghĩ đến việc gϊếŧ ta?”
Lục Dĩnh Chi lạnh nhạt nhìn Tạ Hoài Mân chằm chằm, giống như mình mới là hoàng hậu vậy. Tạ Hoài Mân thấy vậy, trong lòng không khỏi có chút tán thưởng, ít có người nào thân bị nhốt rồi mà vẫn giữ được khí thế bức người như thế, dùng lỗ mũi để nhìn người khác.
“Ba năm trước, ta không gϊếŧ cô, đó là vì ta xem thường cô, và cũng đánh giá mình quá cao.” Lục Dĩnh Chi lạnh lùng nói. “Lúc đó ta quá ngây thơ ấu trĩ, thực sự cho rằng phân ly chính là kết thúc, cho rằng thời của ta đã đến. Ta cho rằng ta có thể thay đổi bệ hạ, có thể khiến bệ hạ nhìn ta một lần nữa.”
Tạ Hoài Mân cười, lắc đầu. “Một lần nữa?”
Vẻ mặt Lục Dĩnh Chi lập tức trầm xuống.
Tạ Hoài Mân thở dài một hơi. “Cô cũng đừng tự trách mình quá, chuyện cô thua, là vận mệnh. Ta ra đi, đó chẳng qua chỉ là một lần đánh cược, nếu thắng, thì ta có thể có được chàng, có được tất cả. Nếu thua, là chàng đã quên ta, ta sẽ chẳng là gì cả. Cô đánh cuộc chuyện chính trị, còn ta đánh cược tình cảm. Đời người chẳng qua chỉ như thế.”
Sắc mặt Lục Dĩnh Chi trắng bệch, nàng ta cười ha hả. Đúng vậy, tình yêu. Bệ hạ đối với cô, trước sau đều có tình, cho dù ta có làm tốt thế nào thì bệ hạ vẫn luôn đề phòng ta là người của Lục gia.”
Nàng ta bất giác lùi lại một bước, chỉ vào Tạ Hoài Mân. “Cô có biết không? Ta nói với bệ hạ rằng ta tự xin được phế truất. Cô đoán xem người đã trả lời ta thế nào? Cô đoán xem!”
Ánh mắt Tạ Hoài Mân cụp xuống.
“Người đã sớm sắp xếp cho ta một kết quả.” Lục Dĩnh Chi gào lên, nỗi oán hận và không cam tâm đã kiềm chế bấy lâu lúc này đều trào lên. “Người không hề có ý giữ ta lại, không hề có ý thương hại! Ba năm làm phu thê, hằng ngày người đều cười dịu dàng với ta, nhưng lại chưa từng chạm vào ta. Ta nói ta phải đi, người mở rộng cửa tiễn ta đi. Điều đó chẳng khác nào một cái bạt tai đánh lên mặt ta. Trước nay chưa từng có người đối xử với ta như vậy, chưa từng!”
Đạo Tình
Tạ Hoài Mân mím môi. Vinh Khôn đứng canh giữ ở bên cạnh ngầm ra hiệu cho thị vệ bằng ánh mắt, các thị vệ liền nắm chặt thanh kiếm trong tay để phòng thủ.
Nhưng khả năng kiềm chế của Lục Dĩnh Chi rất tốt, nàng ta thu lại cảm xúc của mình, giọng nói vang lên lạnh lùng chói tai: “Bây giờ ta chẳng còn gì cả. Gia tộc đã bị lụn bại, hào quang đã tắt. Hôn nhân, chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ có một bên tình nguyện.”
Cuối cùng Tạ Hoài Mân cũng lên tiếng: “Cho nên cô muốn gϊếŧ ta, chẳng qua cũng chỉ là gϊếŧ được người nào hay người nấy? Người phải báo thù là chàng, làm cho chàng đau khổ, làm cho chàng hối hận.”
Lục Dĩnh Chi cười lạnh. “Đáng tiếc là cô quá may mắn.”
Lục Dĩnh Chi cắn răng. “Ta không cần sự đồng tình của cô. Ta thua kiếp này, đợi kiếp sau ta sẽ quay lại.”
Tạ Hoài Mân cười. “Kiếp này của cô mới sống được một phần ba, nói chuyện kiếp sau sớm thế làm gì?”
Lục Dĩnh Chi nở một nụ cười thê lương, quay người đi. “Cô đi đi. Sau này muốn chém muốn gϊếŧ thế nào tùy các người định đoạt. Ta không muốn nhìn thấy bệ hạ nữa, cũng không muốn nhìn thấy cô nữa. Các người đừng có tới đây quấy rầy ta nữa.”
Tạ Hoài Mân thở dài một tiếng. “Cô oán hận, là vì cô căn bản không biết rốt cuộc cô muốn cái gì.”
Bóng lưng Lục Dĩnh Chi thoáng chốc cứng ngắc.
“Cô mở miệng ra là nói yêu chàng, nhưng mọi chuyện cô làm đều là để tranh giành với chàng, để phân chia thế lực trong tay chàng cho Lục gia. Cô nói hận ta, nhưng không phải cô hận vì ta chiếm mất Tiêu Huyên, cô chỉ hận cuộc sống của ta so với cô thì thuận lợi, thành công hơn nhiều. Lục Dĩnh Chi, cô là thiên chi kiêu nữ, tài hoa xuất chúng, có suy nghĩ, có quyết đoán, có thủ đoạn, ta thừa nhận, so với ta thì cô giỏi giang, ưu tú hơn rất nhiều, chỉ đáng tiếc là cô mắt cao hơn đầu, không biết thế nào là đủ, cũng không nhìn thấy con đường đúng đắn mình phải đi. Cô muốn có tất cả mọi thứ, cuối cùng thì lại chẳng nắm bắt được thứ gì. Cô không học được cách buông tay, cuối cùng sẽ mất đi tất cả.”
Hai bờ tay của Lục Dĩnh Chi run rẩy dữ dội.
Cuối cùng Tạ Hoài Mân nói: “Lục Dĩnh Chi, cuộc đời cô còn rất dài. Hãy mở to mắt ra để nhìn con đường phải đi trong tương lai, đừng có lại đâm đầu vào ngõ cụt. Sau này chúng ta thực sự sẽ không gặp nhau nữa, cuộc đời của mỗi người sẽ do mỗi người chịu trách nhiệm. Hãy tự thu xếp cho tốt.”
Lục Dĩnh Chi vẫn đứng ở đó, nghe thấy tiếng bước chân Tạ Hoài Mân rời đi, nghe thấy tiếng các nội cung thái giám rời đi theo nàng, thậm chí còn nghe thấy tiếng các nội cung thái giám rời đi theo nàng, thậm chí còn nghe thấy tiếng các thị vệ bí mật canh giữ lúc này cũng đang rời đi.
Cuối cùng, tất cả mọi ngưởi đều rời đi, chỉ còn lại một mình nàng ta.
Trên đỉnh đầu là một mảng trời xanh thẫm, cho dù có cánh chim bay liệng, nhưng nàng ta có còn cái chí khí ấy không?
Mở mắt ra, nàng ta nhìn thấy con đường mình phải đi.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta luôn được phụ thân dạy dỗ, phải tranh giành được những thứ tốt nhất, phải chiếm đoạt được lợi ích lớn nhất cho gia tộc, nhưng những thứ tốt nhất thì chưa chắc đã phù hợp với nàng ta. Nàng ta có được tất cả, lại mất đi tất cả, đó chẳng khác nào một giấc mộng hão huyền.
Hối hận rồi ư?
Nàng ta nở một nụ cười bất lực.
Từ phía sau truyền tới một tiếng động không bình thường.
“Ai?” Nàng ta nhạy bén quay người lại.
Nhìn thấy người vừa đến, nàng ta không khỏi mở to mi mắt. “Ngươi là…”
Tạ Hoài Mân đi về phía Trung cung. Nàng đi rất chậm, vừa đi vừa ngắm nhìn thật kĩ hoàng cung đã có rất nhiều thay đổi. Ngày trước, nàng ít khi đến đây, không biết tòa cung điện này, tòa cung điện kia có tên là gì, cũng không biết dãy hành lang này, dãy hành lang kia sẽ thông đến đâu.
Nhưng cũng không cần vội, từ nay trở đi, nàng có rất nhiều thời gian, nàng sẽ tìm hiểu tất cả mọi thứ.
Về đến Trung cung của hoàng hậu, thấy cách bố trí ở đây đã khác. Những đồ vật sang trọng đã được mang đi, chỉ giữ lại những bức thư họa cổ trang nhã, tinh xảo.
Vinh Khôn ở bên cạnh nói: “Bệ hạ nói bữa tối sẽ cùng nương nương dùng ở Trường Lạc điện, nhân tiện nghe kịch luôn.”
“Ta biết rồi.”
“Nương nương về là tốt rồi.” Vinh Khôn không kìm được nói mấy câu. “Người trở về, cảm giác trong hoàng cung này như được sống lại. Trọng hậu viện của Trung cung, hoàng thượng còn tự tay trồng rất nhiều đào. Trước đây mỗi lần hoa đào nở, chỉ có một mình bệ hạ thưởng hoa, khó tránh khỏi cô đơn, tịch mịch. Sang năm, đã có nương nương cùng bệ hạ thưởng hoa rồi.”
Lúc này Tạ Hoài Mân đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra sân thấy những cây đào xanh mướt. Ánh mắt chợt trở nên ấm áp, khóe miệng khẽ cong thành một nụ cười lưu luyến.
Tiêu Huyên đang phải vùi mình trong đống tấu chương cao ngất.
Tống Tử Kính ngồi ở phía dưới, bên tay cũng là một chồng sổ lớn. Trong tay y còn đang bưng một cốc trà nóng, là cống phẩm mới của năm nay, tao nhã nhấp một ngụm, rồi thong thả nói: “Hoàng thượng không cần vội, phải xem tỉ mỉ từng bàn tấu chương một, nếu đưa ra những quyết định sai lầm là coi như xong đó.”
Tiêu Huyên phẫn nộ nhìn y. “Tháng này ngươi đang làm gì?”
Tống Tử Kính đáp bằng giọng đương nhiên phải thế: “Thần vẫn luôn làm theo ý chí của hoàng thượng, ở nhà đóng cửa suy nghĩ.”
“Bảo người suy nghĩ là ngươi thực sự suy nghĩ à?” Tiêu Huyên tức giận quăng cuốn sổ.
Tống Tử Kính trưng ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. “Mệnh lệnh của hoàng thượng sao có thể không tuân theo? Thần vì trước đây tự tiện quyết định, phạm vào tội lớn, nên mới phải nhận sự trừng phạt của hoàng thượng.”
Tiêu Huyên tức đến mức bóp nát cây bút lông sói cán ngọc.
“Hoàng thượng cần phải quý trọng sức dân.” Tống Tử Kính tiếp tục thuyết giáo. “Một tờ giấy, một cây bút, mặc dù chỉ là vật nhỏ nhưng đều được làm từ mồ hôi của nhân dân lao động.”
Trên trán Tiêu Huyên nổi gân xanh. “Rốt cuộc ngươi học được từ hoàng hậu bao nhiêu trò tinh quái?”
Tống Tử Kính trả lời vô cùng nhiệt huyết: “Tạ hoàng hậu thông minh tài trí, biết nhìn xa trông rộng, khiến thần vô cùng kính nể, tự nhiên sẽ muốn thỉnh giáo thật nhiều.”
truyện sắc
Tạ Hoài Mân từ bên ngoài đi vào, đúng lúc nghe thấy câu cuối cùng này, suýt thì bò lăn ra cười, khiến Vinh Khôn ở bên cạnh hốt hoảng, phải vội vàng chạy tới đỡ nàng. Còn Tiêu Huyên thì trợn trừng mắt.
“Tống tiên sinh cũng ở đây ư?” Nàng vừa cười dịu dàng vừa đi tới. “Mấy năm không gặp, tiên sinh vẫn ổn cả chứ?”
Tống Tử Kính mỉm cười. “Thần tham kiến hoàng hậu, nương nương kim an!”
“Ta rất an, còn huynh? Huynh đã thành gia lập thất chưa?”
Tống Tử Kính thoáng sững sờ, đáp: “Hồi bẩm nương nương, thần chưa…”
“Vẫn chưa ư?” Tạ Hoài Mân rất ân cần nói: “Tuổi tác của tiên sinh không còn nhỏ nữa, bây giờ nên thành gia đi thôi. Huynh đã vừa ý ai chưa?”
Tống Tử Kính liếc Tiêu Huyên một cái. Hoàng đế vẫn vùi đầu vào chồng tấu chương. Y chỉ biết thở dài một tiếng. “Nương nương, tạm thời thần còn chưa nghĩ tới chuyện thành gia lập thất.”
Tạ Hoài Mân mất hứng.
Lúc này Tiêu Huyên mới lên tiếng hỏi nàng: “Đều tốt cả chứ?”
“Tốt lắm.” Tạ Hoài Mân cười. “Đều giải quyết cả rồi.”
Tiêu Huyên rất vui vẻ. “Nàng thích là tốt rồi.”
Tạ Hoài Mân lại nhìn Tống Tử Kính. “Hôm nay đã vất vả rồi, buổi tối Tống tiên sinh ở lại ăn cơm luôn nhé!”
“Được đây!” Tiêu Huyên nói. “Gọi cả Khang Thân vương tới nữa.”
“Giác Minh.” Mắt Tạ Hoài Mân chợt lóe sáng.
Tiêu Huyên cười nói: “Ta đã nói bây giờ thằng bé tên là Tiêu Túc rồi mà.”
“Mặc kệ tên là gì! Mấy năm nay thật nhớ thằng bé quá, không biết đã cao đến thế nào rồi. “Tạ Hoài Mân vỗ vỗ tay. “Được rồi, nam nhân các chàng cứ nói chuyện tiếp đi, ta đến ngự thiện phòng xem thế nào.”
Đợi đến khi bóng lưng nàng đã biến mất hẳn sau cánh cửa, Tiêu Huyên mới nói với Tống Tử Kính: “Dương phi đã dâng tấu chương xin về nhà mẹ đẻ. Trẫm đã phê chuẩn rồi.”
Tống Tử Kính nhíu hai hàng lông mày. “Hoàng thượng cảm thấy thỏa đáng là được rồi.”
Tiêu Huyên nói: “Dương phi vốn thông minh, từ lâu đã hiểu rõ tâm tư của trẫm. Trẫm có dự định sau khoảng nửa năm nữa, sẽ tìm cho nàng ta một đức lang quân như ý, tổ chức lễ xuất giá theo nghi thức của công chúa. Mấy phi tử khác nếu nguyện ý thì cũng sẽ làm như vậy.”
Tống Tử Kính gật đầu. “Hoàng hậu có nói gì không?”
Tiêu Huyên cười, nói: “Nàng ư? Nàng đã tinh ranh hơn ba năm trước rất nhiều. Ngươi đừng có coi thường nàng.”
“Thần không dám.” Tống Tử Kính nói.
Tiêu Huyên nói: “Ta cũng coi như hiểu rõ, làm phu thê, có những lúc phải học cách giả câm giả điếc. Ta và nàng có thể đi đến kết cục của ngày hôm nay quả thực rất khó khăn. Con đường sau này còn dài, không biết sẽ có bao nhiêu khó khăn nữa cần khắc phục. Nàng vì không muốn làm ta khó xử mà đã chọn làm kẻ ác. Ta đâu phải không biết thời biết thế, làm một vị quân vương mê muội độc sủng Tạ hậu? Qua ngày giỗ của thái hậu, Dương phi tự dâng biểu thỉnh cầu được nhập đạo quán tu hành, những người khác, cũng cho bọn họ cùng đi đi. Nếu không muốn, hà tất phải nhốt trong l*иg tre?”
Tống Tử Kính đứng dậy hành lễ: “Hoàng thượng thánh minh!”
Tiêu Huyên cười, thở dài, lại giở một quyển tấu chương, trong lòng thầm nghĩ: “Giờ này sang năm sẽ có con trai rồi nhỉ? Hay là con gái?” Nghĩ như vậy khiến việc đọc bản tấu chương này cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Tối hôm đó, Tạ Hoài Mân không chỉ gặp được Khánh vương gia Tiêu Túc đã trở thành một cậu thiếu niên, mà còn được gặp lão quái vật Tuệ Không đại sư chẳng có gì thay đổi.
Một vị quốc tăng vừa uống rượu vừa ăn thịt. “Mệnh của nương nương rât tốt, từ lâu lão nạp đã nhìn ra rồi mà, mọi chuyện đều có thể gặp dữ hóa lành, hơn nữa còn nhận ra với tướng mệnh này của nương nương, tương lai nhất định sẽ nhiều con nhiều cháu, thật có phúc.”
Tiêu Huyên vô cùng vui vẻ. “Đại sư ngài xem xem, sẽ có mấy đứa con?”
Tạ Hoài Mân lạnh giọng nói: “Chàng muốn có mấy đứa thì sẽ có bấy nhiêu đứa. Tổ chức một giải world cup cung không thành vấn đề.”
Tiêu Huyên nghiêm chỉnh nói: “Nuôi dưỡng một nhân tài ưu tú còn tốt hơn gấp trăm lần so với việc sinh mười kẻ tầm thường. Vẫn là hoàng hậu biết nghĩ đến đại cục.”
Tạ Hoài Mân nghe thấy vậy thì vô cùng mãn nguyện, quay sang cười, gắp thịt kho cho Tiêu Túc, rồi lại hỏi thăm tình hình học hành của cậu bé.
Đêm đó Tiêu Huyên uống ngà ngà say, lúc tắm gọi còn không ngừng hát. Tạ Hoài Mân cũng không biết tại sao chàng lại vui vẻ như thế, giống như mới trúng xổ số vậy.
Lúc lên giường, Tiêu Huyên vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Ngày mai lên triều, ta sẽ nói với các đại thần rằng hoàng hậu bị bệnh đã khỏi. Ta muốn bù đắp cho nàng một điển lễ phong hậu.”
“Đừng! Đừng!” Tạ Hoài Mân nói, không nhận tấm chân tình của chàng.
Tiêu Huyên không vui. “Tại sao?”
“Bộ trang phục đó nặng đến mấy chục cân, quy tắc nghi thức thì nhiều đến mức dọa chết người, giày vò ta cả ngày trời, phạm nhân bị thẩm vấn cũng chẳng phải đau khổ đến như vậy.” Tạ Hoài Mân rất coi thường. “Nếu chàng thực sự cảm thấy thiếu một nghi thức thì hai chúng ta làm lễ bái thiên địa là được rồi. Bớt đi mấy cái nghi thức còn lại để tiết kiệm tiền sống qua ngày mới là việc làm đúng đắn.”
Tiêu Huyên chui vào trong chăn. “Nàng làm tổn thương lòng tự trọng của ta rồi.”
“Ý tốt của chàng thϊếp xin nhận ở trong lòng là đủ rồi.” Tạ Hoài Mân cười hi hi, chồm người qua. “Tiêu nương nương nghe lời, nào nào, cười với trẫm một cái!”
Tiêu Huyên vùi đầu vào trong chăn không thèm để ý đến nàng.
“Tức giận thật rồi?” Tạ Hoài Mân áp sát vào, kéo kéo tai chàng, lại gãi gãi vào eo khiến chàng phải nhột. “Không đến mức thế chứ? Này…”
Tiêu Huyên dứt khoát quay người, kéo theo chăn đắp cho hai người.
“Không trừng trị nàng thì nàng không biết thế nào là phu quyền.”
Tiếng hô kinh ngạc xen lẫn tiếng cười vang lên, tấm màn dày nặng được buông xuống, che giấu cảnh xuân dạt dào ở bên trong.
Vinh Khôn nở nụ cười, rồi dẫn đám cung nhân lui ra ngoài.
Đã quá nửa đêm, công cuộc hoan lạc đã tạm nghỉ. Nơi thâm cung yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng hít thở của nhau.
Sức khỏe của Tạ Hoài Mân còn chưa hoàn toàn hồi phục, lúc này nàng đã ngủ say trong lòng Tiêu Huyên. Tiêu Huyên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhưng lại chưa ngủ. Chàng rất nhạy bén nghe thấy từ phía tây nam truyền đến những tiếng ồn ào huyên náo rất nhỏ.
Chàng cúi đầu nhìn xuống người ở trong lòng, cau mày, cẩn thận đặt nàng xuống gối rồi kéo chăn đắp lại cho nàng. Nàng ngủ rất ngon, hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường, chỉ khẽ trở mình một cái rồi tiếp tục chìm vào giấc mộng.
Tiêu Huyên nở nụ cười dịu dàng, vuốt tóc nàng rồi xuống khỏi giường.
Vinh Khôn đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Tiêu Huyên đi ra, liền vội vàng tiến lên, quỳ xuống.
“Có chuyện gì?”
Vinh Khôn toát mồ hôi lạnh đầy đầu, sợ đến mức run lên bần bật.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tiêu Huyên không nhịn được quát lên.
Vinh Khôn nói: “Hoàng thượng bớt giận. Là tòa viện… viện nơi Lục phi … Lục phi sống bị cháy rồi.”
Trong mắt Tiêu Huyên lóe lên tia sắc bén, sải những bước dài đi ra ngoài. Vinh Khôn vội vàng ôm theo chiếc áo choàng bằng lụa bạc, phủ lên người chàng.
Tòa viện nhỏ ở ngoại đình đã được các thị vệ cầm đuốc đứng vây quanh, ánh lửa chiếu sáng rực. Lửa trong viện đã được dập tắt, nhưng mấy gian phòng dường như sắp sập xuống đến nơi, khắp nơi đều là ngói cháy đen sì và đồ đạc rơi ngổn ngang.
“Người đâu?”
Vị thống lĩnh cấm quân đáp: “Chúng thần phát hiện một xác chết nữ nhân đã bị cháy đen, có chút giống Lục phi, nhưng không thiếu ai cả, chỉ có Lục phi là mất tích.”
Lúc này Tiêu Huyên cũng đã nhìn thấy thi thể đó. Thi thể đang được người ta mang ra, bị cháy đến mức chỉ có thể nhận ra đại khái hình người.
Lão ma ma và a hoàn hầu hạ Lục Dĩnh Chi đang quỳ ở bên cạnh, sợ đến mức cả người run cầm cập, trên gương mặt bám đầy tro bụi đang giàn giụa nước mắt.
“Làm sao lại bị cháy?”
Lão ma run rẩy nói: “Lò dùng để hâm thức ăn khuya không cẩn thận bị đổ. Khi đó đặt bên cạnh giường, nên lửa đã bén lên màn. Lúc đó nuong nương đang ở trên giường nghỉ ngơi….”
Tiêu Huyên quét ánh mắt về phía bọn họ, không nói gì nữa.
Vinh Khôn hỏi: “Hoàng thượng, Lục phi…”
“Cứ an…” Tiêu Huyên nghĩ ngợi. “An táng theo nghi lễ dành cho quý phi.”
Các quan viên lễ bộ vâng mệnh.
Tiêu Huyên cười lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Tống Tử Kính đang ở bên ngoài đợi chàng. Hai người đi đến gần nhau, Tiêu Huyên nhẹ giọng nói: “Không ngờ là đã để cô ta đi trước một bước.”
“Lục gia tuy đã suy tàn, nhưng có mấy vị tử sĩ đã tẩu thoát. Bọn họ quay lại cứu cô ta đi, điều đó cũng không năm ngoài dự liệu.” Tống Tử Kính thấp giọng nói. “Có cần đuổi theo không?”
Tiêu Huyên trầm mặc một lát.
“Thôi.” Chàng thở dài một hơi. “Để cho cô ta đi, ngươi giám sát cô ta thật kĩ là được.”
Nữ nhân đó có dung nhan lạnh lùng mà diễm lệ, còn cất giấu một sự chờ đợi yếu ớt, chờ đợi chàng sẽ nhượng bộ trước. Quen biết bốn năm, thực ra hai bên vẫn chưa từng nhìn rõ đối phương. Vĩnh viễn âm thầm phân cao thấp, vĩnh viễn không chịu thỏa hiệp.
Nữ tử giống như nàng ta, thả đi, không biết là phúc hay họa nữa!
Nhưng hy vọng đất trời rộng lớn ngoài kia có thể khiến cho nàng ta được mở rộng tầm mắt.
Tiêu Huyên về đến tẩm cung, Tạ Hoài Mân vẫn đang ngủ, vẻ bình thản, ngây thơ của nàng khiến người khác cảm thấy tâm tình khoan khoái, dễ chịu.
Tiêu Huyên dịu dàng mỉm cười, cởi giày leo lên giường, lại ôm nàng vào lòng.
Tạ Hoài Mân ngái ngủ, nằm trong lòng chàng hít một hơi thật sâu.
“Nửa đêm rồi chàng còn còn chạy đi đến nơi hoang dã nào thế? Người toàn mùi gì vậy?”
Tiêu Huyên không đáp, chỉ trìu mến hôn lên trán nàng một cái.