Ăn cơm tối xong, tắm giặt thay quần áo, rồi hai người lại nằm tựa bên nhau trên chiếc giường nói chuyện riêng tư.
Qua ô cửa sổ mở rộng, có thể nhìn thấy bầu trời mùa hạ đầy sao. Vũ trụ mênh mông, thế giới có biết bao điều thần bí.
Tạ Hoài Mân rúc vào hõm cổ Tiêu Huyên, cọ cọ như một chú mèo con, rồi tìm một tư thế thoải mái nhất để nằm.
“A Huyên, lúc ban ngày, ta thực sự rất tức giận. Ba năm không nhận được bức thư nào của chàng, ta quả là đã dao động, cũng vô cùng tuyệt vọng.”
Tiêu Huyên ôm nàng càng chặt hơn. “Không sao. Khi trở về ta sẽ phế chức quan của Tống Tử Kính, cho hắn đi trông coi hoàng lăng.”
Tạ Hoài Mân cười khanh khách hai tiếng, rồi lại dắn mặt vào l*иg ngực chàng.
“A Huyên, xin lỗi chàng.”
“Câu này, ba năm trước nàng đã nói rồi.”
“Sự tùy hứng của ta đã khiến chàng phải chịu thêm rất nhiều áp lực.”
“Bây giờ mọi chuyện đều đã tốt rồi, không phải sao?”
“Ừ. Ta đã không còn là một Tạ Hoài Mân nhát gan như trước nữa. A Huyên, ta đã quyết định rồi, ta sẽ về cùng chàng. Cho dù có gặp mưa to gió lớn thế nào, ta cũng sẽ cùng chàng đối mặt, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tay chàng nữa.”
Tay Tiêu Huyên chợt run rẩy. Chàng cúi đầu nâng mặt Tạ Hoài Mân lên, hôn xuống môi nàng.
Cặp mắt to, trong veo của Tạ Hoài Mân chăm chú nhìn chàng. Gương mặt vừa bị kích động ửng hồng làm say lòng người, đôi môi ướŧ áŧ mà mềm mại, khẽ cong lên thật dịu dàng.
“Tạ Hoài Mân vốn là tên của ta.” Tạ Hoài Mân nhẹ nhàng nói. “Hôm đó, Tạ Chiêu Hoa bị đám trẻ con bắt nạt, trượt chân ngã xuống nước, ta đã đi vào cơ thể cô bé ấy như thế đó.”
Tiêu Huyên sững sờ một lát, rồi lại ôm nàng chặt hơn, lắng nghe câu chuyện của nàng.
“Ta vốn cho rằng, ta sống ở thế giới này một thời gian rất nhanh sẽ được trở về nhà. Nhưng hết ngày này đến ngày khác trôi qua, sau đó lại gặp chàng. Một khoảng thời gian sau đó, họ nói với ta rằng ta không thể trở về được nữa. Lúc đó ta rất đau lòng, rất nhớ nhà. Nhưng sau này, chính ta cũng không muốn đi nữa.”
Tiêu Huyên càng ôm nàng chặt hơn.
Tạ Hoài Mân nói: “Ta biết ta kể chuyện này thật hoang đường, chàng có tin ta không?”
Tiêu Huyên cười, nói: “Ta không quan tâm nàng từ đâu tới, ta chỉ cần biết nàng có đi nữa không?”
Tạ Hoài Mân vùi mặt vào lòng chàng. “Không đi nữa. Lần này ta thực sự không đi nữa.”
Tiêu Huyên ôm nàng, thở phào nhẹ nhõm. “Đừng khiến ta lo lắng nữa.”
“Được.” Tạ Hoài Mân nằm trong chăn đáp một tiếng.
“Nàng đồng ý cũng thật nhẹ nhàng quá đấy. Biết nàng sắp sáu năm rồi, có ngày nào nàng không khiến ta buồn phiền đâu.”
Tạ Hoài Mân cười ha ha. “Còn nhớ hồi đầu chàng lúc nào cũng là trèo tường vào nhà, bây giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười.”
Tiêu Huyên cúi xuống hôn lên tóc nàng. “Nhưng ta cảm thấy nàng lúc đó rất dễ khiến người ta động lòng.”
“Ta cũng cảm thấy chàng vô cùng anh tuấn tiêu sái.”
“Nương tử này!” Tiêu Huyên kéo dài giọng. “Không phải lúc đó nàng đã nhìn trúng ta rồi đấy chứ? Chẳng trách lúc đó nàng lại dễ dàng đồng ý bỏ trốn với ta như vậy.”
Tạ Hoài Mân không nể nang nhắc nhở: “Ta nói, trên danh nghĩa, là ta bỏ trốn cùng Tống Tử Kính nhé!”
Tiêu Huyên lý sự: “Nàng muốn sau khi về ta sẽ phái Tống Tử Kính đến nam phiên đào rau dại có phải không?”
Tạ Hoài Mân ôm bụng cười to.
Tiêu Huyên nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, trong lòng lại chộn rộn, vừa ôm hôn nàng vừa đưa tay cởi vạt áo của nàng.
Tạ Hoài Mân thôi không cười nữa, mặt đỏ bừng đẩy chàng ra. Nhưng tay nàng không hề dùng lực, đương nhiên không thể đẩy được người nào đó ra.
“Sao chàng… lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này thế?” Giọng nàng càng lúc càng nhỏ.
“Ta là một người đàn ông bình thường, nàng lại là nương tử của ta. Ta và nương tử của mình thân mật thì có phạm vào vương pháp nào sao?” Tiêu Huyên vừa nói xong thì cũng đã cởi xong quần áo ngủ của người đang ôm trong lòng, vứt ra ngoài màn, rồi lại cởϊ qυầи áo của mình. “Thật là… Ba năm, nàng hại ta đợi ba năm trời. Nàng không phải nam nhân nên không biết quãng thời gian đó ta khổ sở thế nào đâu…”
“Đừng nói nữa…” Cả người Tạ Hoài Mân đã đỏ như con tôm luộc. Không còn quần áo, nàng chỉ biết cố co người ở trong lòng Tiêu Huyên.
“Này, chẳng phải chàng nói chàng bị ta đạp hỏng rồi sao?”
Vũ Thần Chúa Tể
“Chưa hỏng.” Tiêu Huyên nở nụ cười xấu xa, áp sát tới. “Không tin nàng có thể thử xem!”
Người ta luôn nói tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi lần từ biệt này kéo dài những hơn ba năm, không biết hai người đó còn dính lấy nhau đến bao giờ nữa?
Trình Tiếu Sinh đang gặm bánh ngọt thơm mùi sữa do các đầu bếp trong cung đình làm ra, rồi lại uống sữa đậu nành, mắt nhìn mặt trời đang treo cao ở bên ngoài. Y đột nhiên có chút cảm thán.
Mặc dù Tạ Hoài Mân sau này sẽ bị phu quân của nàng đưa đi, mình đương nhiên cũng được yên tĩnh, nhàn nhã hơn nhiều, chỉ có điều bình thường nàng suốt ngày lải nhải, lảm nhảm rằng mình già rồi cũng không sai. Đúng là mình phải tìm một cô nương để thành gia lập thất thôi.
Nghĩ vậy, Tiểu Trình đại phu não lúc nào cũng suy nghĩ đơn giản liền quay đầu hỏi cung nữ đang rót sữa đậu nành cho mình rằng: “Cô nương, cô đã thành thân chưa? Cô thích nam tử như thế nào?”
Theo phản xạ, cung nữ làm đổ cả bình sữa đậu nành lên người Tiểu Trình đại phu.
Khi Tiểu Trình vừa nhảy lên vừa kêu gào thảm thiết thì Ngân Hoàn đang dẫn cung nữ mang đồ rửa mặt đến phòng bên cạnh.
Đợi một lúc rất lâu, bên trong điện mới có tiếng người nói, nhưng lại không ai gọi người vào.
Một Tạ Hoài Mân lúc nào cũng làm việc và nghỉ ngơi điều độ, lúc này tỉnh dậy, khẽ cử động cơ thể đau ê ẩm, mới phát hiện bây giờ mình đang bị ôm chặt như một cái gối ôm.
Được ôm ấp như thế này quả là rất ấm áp, nhưng nàng mót quá rồi.
“Này, buông ta ra, ta phải dậy.”
Tiêu Huyên mơ màng, ngược lại còn bá đạo áp cả người nàng xuống dưới thân mình.
“Đừng làm loạn nữa, tối qua… muộn như vậy… Khó khăn lắm hôm nay mới có một ngày không phải lên triều sớm, ngủ thêm một lát nữa đi.”
Tạ Hoài Mân bị ép đến không thở được, chỉ biết cố gắng dùng hết sức lực để đẩy chàng ra.
“Lợn chết cũng không nặng bằng chàng. Ta nói cho chàng biết, tốt xấu gì chàng cũng nên dịch ra một chút!”
“Không muốn.” Lúc này hoàng đế Đông Tề giống như một đứa trẻ độc chiếm món đồ chơi, nhất định không chịu buông ra. “Nàng cho ta ngủ thêm một lát, chỉ một lát thôi, sau đó chúng ta lại… Á!”
Tiêu Huyên ôm lấy tai, nhảy bật dậy. Tạ Hoài Mân thu lại cây kim bạc, vội vàng nhảy xuống giường, mặc quần áo rồi chạy ra ngoài giải quyết nhu cầu.
Đến khi xong xuôi mọi việc, nàng lại trở về bên giường, thấy Tiêu Huyên vẫn đang ôm chăn, mặt ai oán nhìn nàng.
“Nương tử này, nàng ra ngoài ba năm, sao lại trở nên bạo lực như vậy!? Nàng cứ như vậy khiến ta rất lo lắng về cuộc sống hôn nhân của chúng ta sau này đấy nhé!”
“Phu quân yên tâm!” Tạ Hoài Mân cười híp mắt, sờ sờ cằm Tiêu Huyên. “Chỉ cần chàng ngoan ngoãn giữ vững đạo làm chồng thì bản cung tự nhiên sẽ yêu thương chàng thôi.”
“Thật không?”
“Quân không nói đùa.”
Tiêu Huyên nhe răng cười, nhanh chóng đưa tay ra kéo Tạ Hoài Mân lên giường, sau đó lật người đè lên trên.
“Lời hứa của nương nương đáng giá ngàn vàng, trẫm đương nhiên cũng phải thực hiện tốt đạo làm chồng, hầu hạ nương nương thật chu đáo mới được.”
Nói xong, tay đã lần vào trong áo của Tạ Hoài Mân.
Tạ Hoài Mân đỏ bừng mặt, không biết phải trốn tránh thế nào, miệng nỉ non: “Biến… biếи ŧɦái! Cũng không để xem bây giờ là giờ nào rồi.”
Tiêu Huyên vừa đáp vừa hôn nàng: “Giờ lành.”
Cứ lăn qua lăn lại như vậy, đến gần trưa hai người mới thực sự rời giường, chỉnh đốn lại quần áo rồi đi ăn trưa.
Tinh thần của Tiêu Huyên có vẻ rất tốt, vừa ăn canh gà vừa nói với Tạ Hoài Mân: “Nếu ta đã đến rồi mà nàng cứ ở trong hoàng thành của Ly Quốc cũng không tiện. Hôm nay nàng hãy thu dọn một chút rồi theo ta chuyển ra công quán của Đông Tề nhé!”
Tạ Hoài Mân không kháng nghị, nhưng lại nghĩ đến một chuyện quan trọng khác. “Hôm qua chàng đã gặp Ly đế chưa?”
“Mới nhìn thấy từ xa. Trông dáng người cũng được đấy.” Giọng nói của Tiêu Huyên toàn mùi giấm chua.
Tạ Hoài Mân chẳng thèm để ý đến chàng, chỉ truy hỏi: “Vậy chàng đã khấu đầu với y chưa?”
“Sao có thể?” Tiêu Huyên “hừ” một tiếng. “Ta còn chưa gặp mặt, đương nhiên không cần phải hành lễ với y.”
“Vậy chuyện Ly Quốc cầu cứu chúng ta, chàng có dự định gì?”
Trong đầu Tiêu Huyên vụt qua một suy nghĩ. “Chuyện đó mà y cũng nói với nàng rồi ư? Muốn nàng nói giúp mấy câu phải không?”
“Đúng vậy.” Tạ Hoài Mân thở dài. “Cũng do vận mệnh của Ly Quốc không tốt, dịch bệnh còn chưa chấm dứt hẳn thì đã gặp phải chiến loạn. Nghe nói bây giờ ở phía nam đã vô cùng nguy cấp rồi, ngược lại Ly đế vẫn rất bình tĩnh, nhẫn nhịn. Tần Quốc có mưu đồ đã lâu, khí thế lại hung mãnh, cực kỳ bất lợi đối với Ly Quốc.”
“Nàng ấy mà…” Tiêu Huyên vuốt ve má Tạ Hoài Mân. “Lòng dạ nàng quá tốt.”
“Chàng nói gì vậy? Chàng không định cứu người ta sao?”
truyện Đam Mỹ
“Ta cũng không đến mức thấy chết mà không cứu. Suy cho cùng thì dã tâm của Tần Quốc quá lớn, chắc chắn không chỉ có một mục tiêu là Ly Quốc, chỉ là, hai nước Tề, Ly không có biên giới, bình thường cũng ít khi qua lại, nay bỗng dưng lại đi giúp bọn họ, dù thế nào cũng phải có một chút lợi ích mới được.”
“Lợi ích gì?” Tạ Hoài Mân hỏi. “Muốn có đất thì lại xa quá, muốn tiền thì lại tầm thường quá. Không thể giúp người làm vui được sao? Dù sao thì người ta cũng không thực sự cần binh sĩ Đại Tề chúng ta đi đánh trận, chẳng qua chỉ là giả vờ để uy hϊếp, đe dọa quân Tần mà thôi. Chuyện vây Ngụy cứu Triệu thế này chẳng có gì to tát lắm, vậy mà chàng lại tính toán chi li như vậy. Ta thấy Ly đế mặc dù mặt lạnh nhưng lại có tấm lòng rất tốt. Ta ở đây được người ta chăm sóc rất nhiều…”
“Nương tử này!” Tiêu Huyên cười, nhéo mũi Tạ Hoài Mân. “Y có tấm lòng tốt? Y có tấm lòng rất tốt mà vẫn dùng thuốc để ép nàng phải bán mạng làm việc cho y đến nỗi để bị phát độc? Ta không biết ba năm nay, rốt cuộc muội đã làm thế nào vậy? Ngốc nghếch, đơn giản thế này mà vẫn không bị người ta lừa đi mất.”
Tạ Hoài Mân đẩy tay chàng ra. “Ta ư? Ta là đại phu, không phải chính trị gia, không cần có tâm địa gian xảo như các chàng. Chàng chỉ cần nói cho ta biết, rốt cuộc chàng có giúp hay không?”
“Nàng muốn ta giúp?”
“Ta không nói như vậy nhé!” Tạ Hoài Mân cười cười. “Ta đã quyết định rồi, chuyện đại sự quốc gia, ta sẽ không nhiều lời. Ta cũng không có đầu óc chính trị. Người ấy mà, chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi, những chuyện khác, không nên quản nhiều như vậy.”
“Ta biết rồi.” Tiêu Huyên nói. “Nàng cứ yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Ăn xong bữa trưa, Tiêu Huyên tạm thời rời đi. Không bao lâu sau, Ngân Hoàn dẫn cung nữ tới thỉnh an Tạ Hoài Mân, hỏi: “Phu nhân phải chuyển ra công quán?”
Tạ Hoài Mân vừa nghĩ hiệu suất làm việc của Tiêu Huyên đúng là rất cao, vừa đáp: “Tề Quốc đã phái sứ giả đến đón, ta cũng không tiện ở lại trong hoàng thành thêm nữa. Chỉ là ta không nỡ rời xa các người, sau này sẽ không có ai đánh mạt chược với ta nữa.”
Cung nữ thượng y vừa hầu hạ Tạ Hoài Mân thay y phục vừa cười, nói: “Phu nhân là người tôn quý, còn sợ không có ai cùng người đánh bài ư? Tề đế sủng ái người như vậy, để Tề đế chơi cùng người thì còn tốt hơn vạn lần những người khác ấy chứ!”
Đêm qua Tiêu Huyên ngủ lại đây, hai người đùa cợt tạo ra âm thanh lớn như vậy, những cung nữ này biết cũng chẳng có gì kỳ lạ. Tạ Hoài Mân hơi đỏ mặt, nhưng cũng không giải thích.
Khi đến đây, nàng chỉ là một thường dân, vật tùy thân có hạn. Sau này, những đồ vật khác đều là chế độ trong hoàng cung Ly Quốc, nàng dùng tiếp cũng chẳng có gì không thỏa đáng, cho nên sau khi thu dọn xong mới phát hiện ra hành lí của nàng ít đến đáng thương.
Nhìn những đồ vật đơn giản trước mắt mình, nàng không khỏi thở dài. “Từ dân thường đến hoàng hậu, khác biệt lớn như vậy, sau này không biết có thể quen được không đây.”
Tiểu Trình nói: “Cuộc sống là do chính mình quyết định. Muội là chủ hậu cung, muội muốn có một cuộc sống như thế nào, ai dám ngăn cản muội? Chỉ có điều, muội sẽ sống trong cung điện mà lại sinh hoạt theo kiểu của thường dân ư?”
“Đó không phải sinh hoạt, mà là một hoạt động nghệ thuật, huynh có hiểu không hả?” Tạ Hoài Mân trợn mắt. “Áo gấm hoa lệ ở trong nhà cỏ, huynh cho rằng muội là Bao Tích Nhược đấy à? Haizz, muội chỉ cảm thán, thời thiếu nữ muội chỉ muốn cùng lắm là cưới một người chồng kiếm được nhiều tiền một tí, nào ngờ được là cũng có một ngày mình lại là quốc mẫu.”
Tạ Hoài Mân của năm đó, có thể lấy được Trương Tử Việt là đã thỏa mãn lắm rồi.
“Ba năm trước muội đã là quốc mẫu rồi à?” Tiểu Trình hỏi.
“Chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.” Tạ Hoài Mân nhún nhún vai. “Sau này về rồi, cụ thể phải làm thế nào thì phải học lại từ đầu.”
“Chỉ cần muội muốn thì sẽ học được thôi. Hơn nữa nữ nhân sinh ra đã giỏi những chuyện này.”
Tạ Hoài Mân nói với Ngân Hoàn: “Còn phải nhờ cô nương thông báo giúp một tiếng. Bây giờ ta phải đi rồi, muốn tạ ơn bệ hạ của quý quốc đã có lòng chăm sóc ta những ngày qua.”
Ngân Hoàn vội vã rời đi.
Tiểu Trình nhìn trái ngó phải thấy không có người mới tiến lại gần, nói: “Sư muội, ta cho muội một thứ.”
“Thứ gì?” Lại còn ra vẻ thần bí thế này nữa.
Tiểu Trình nhét một cái túi gấm vào tay Tạ Hoài Mân. “Phải cất thật kĩ đấy. Đây là phương thuốc bí truyền mà trước đây sư phụ chỉ truyền cho nam chứ không truyền cho nữ. Sư phụ thương ta hơn, cái này đại sư huynh cũng không có đâu.”
“Phương thuốc bí truyền gì?” Tạ Hoài Mân tò mò.
Tiểu Trình cười hi hi, nói: “Phương thuốc bí truyền để sinh con trai đó.”
Mặt Tạ Hoài Mân giật giật. Tiểu Trình cho rằng nàng lại sắp rống lên như sư tử Hà Đông nên vội vàng lùi lại hai bước. Không ngờ Tạ Hoài Mân lại cầm túi gấm suy nghĩ một lát rồi cất nó vào trong tay áo.
“Mặc dù sinh con trai hay con gái cũng giống nhau nhưng làm người thì phải biết cúi đầu trước hoàn cảnh.” Giọng nói của Tạ Hoài Mân mặc dù có chút cô liêu tịch mịch song lại không mất đi sự tự nhiên khoáng đạt. “Chàng đã dùng trái tim chân thành để chờ đợi ta, vậy thì ta cũng phải dùng trái tim chân thành để báo đáp lại. Phải phấn đấu để sinh con trai nối dõi chứ nhỉ! Haizz, nhưng tại sao ông trời không để cho đàn ông sinh con chứ!”
“Phu nhân!” Ngân Hoàn đã quay trở lại. “Bệ hạ cho mời phu nhân!”
Tạ Hoài Mân chỉnh lại y phục rồi cùng Trình Tiếu Sinh đi theo Ngân Hoàn.
Hoa viên bên ngoài hoàng cung của Ly Quốc, xưa nay đây vốn là nơi các vị triều thần nghỉ trưa. Hôm nay lại đúng là ngày các vị quan viên được nghỉ nên trong hoa viên vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp để bày yến tiệc tiễn Tạ hậu.
Tạ Hoài Mân đến đó mới phát hiện có yến tiệc. Nói là yến tiệc nhưng thực ra giống tiệc trà chiều hơn, trên bàn bày toàn là điểm tâm.
Nhìn thấy nữ tử mặc váy mùa hè mỏng màu xanh lục đang đi tới, Vũ Văn Dịch vốn đang ngồi vội đứng dậy.
Tình hình chiến sự dạo gần đây vô cùng căng thẳng, đã nhiều ngày nay y không gặp nàng. Thời khắc này nhìn thấy bóng hình giống như hoa sen mùa hạ, trong lòng y chợt cảm thấy có chút không kiềm chế được.
Tạ Hoài Mân mới được trùng phùng với phu quân, lúc này trên gương mặt nàng ngập tràn ánh xuân, tinh thần sảng khoái, nếu không phải trông nàng vẫn còn hơi gầy thì thực sự chẳng có ai nhận ra đây vẫn là một người bệnh.
Tiêu Huyên đương nhiên không có mặt ở đây, nhưng lại có mấy vị quan viên Đông Tề ở bên cạnh. Mấy người đó, Tạ Hoài Mân chỉ nhận ra một, hai người. Bọn họ nhìn thấy nàng thì bước lên trước, dập đầu bái lạy. Nàng rất ít khi nhận đại lễ như vậy nên vội vàng mời bọn họ đứng dậy.
Vũ Văn Dịch mặc bộ trường sam màu xanh tím than, y phục màu trầm càng khiến gương mặt y tăng thêm vài phần nghiêm túc. Tạ Hoài Mân vốn đã quen với bộ dạng lạnh lùng, không cảm xúc của y, lúc này cũng không khỏi thầm lẩm bẩm, đây rốt cuộc là tiệc tiễn mình hay là Hồng Môn Yến (1) cũng không biết nữa!
(1) Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yên được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thực tế lại rất nguy hiểm.
Vũ Văn Dịch nói: “Mấy ngày nay không gặp phu nhân, không biết phu nhân có được mạnh khỏe không?”
Tạ Hoài Mân khéo léo đáp: “Được bệ hạ chiếu cố, thần thϊếp cũng đã khỏe hơn nhiều rồi. Nhưng lại gây ra cho ngài không ít phiền toái.”
“Phu nhân quá khách khí rồi! Trẫm là chủ nhân, đương nhiên phải tận tâm chiêu đãi khách quý. Chỉ là không ngờ phu nhân lại phải đi sớm thế này.”
“Thần thϊếp quấy rầy ngài lâu như vậy, đã cảm thấy rất áy náy rồi. Bây giờ sứ giả đã đến, thần thϊếp đương nhiên phải đi. Thần thϊếp thân là quốc mẫu của Đông Tề, ra ngoài lâu quá, thực là không hợp với quy củ, khiến ngài phải chê cười rồi.”
Vũ Văn Dịch có chút sững sờ, vội nói: “Phu nhân có tấm lòng khoáng đạt, có dũng có mưu, khi ở Đại Ly chúng ta còn hành y cứu người. Có những phẩm chất này mới xứng là kiểu mẫu trong số các nữ nhân.”
“Bệ hạ quá khen rồi!” Tạ Hoài Mân che miệng cười khẽ. “Thần thϊếp biết mình một mình chu du tứ xứ, những nam tử bình thường chắc chắn không thể chấp nhận nổi. Nhưng bệ hạ lại có thể tán thưởng thần thϊếp, lòng dạ này thực rộng rãi, khoáng đạt giống như bệ hạ nhà thần thϊếp vậy.”
Ngón tay Vũ Văn Dịch lại giống như thường ngày, gõ gõ lên mép bàn theo thói quen.
Tài hoa xuất chúng, tấm lòng lương thiện, tính cách hiền hòa…
Một nhân tài như thế này, tại sao không thể để y sử dụng?
Những lời nói khách khí cũng không thể kéo dài quá lâu. Tạ Hoài Mân là người không thể chịu đựng việc cứ phải lên giọng kiểu con nhà quyền quý, uống trà được một lúc thì nàng đã để lộ vẻ buồn chán.
Vũ Văn Dịch không nỡ giữ nàng ở lại thêm, đành đứng dậy tiễn khách.
Tạ Hoài Mân dẫn các vị quan viên Đông Tề cáo từ, rời khỏi hoa viên, nàng cũng không ngồi kiệu mà cứ đi chầm chậm men theo con đường bên cạnh hoàng cung.
Vị quan viên tuổi trung niên đang dẫn đầu là người khôn khéo, lão luyện, thấy cung nhân đã lùi lại ở đằng xa liền bước lên trước mấy bước.
“Có phải nương nương có chuyện gì muốn hỏi thần?”
“Bệ hạ đâu?”
“Bệ hạ đang đợi nương nương ở công quán.”
“Nói chuyện quốc sự thế nào, không có mâu thuẫn chứ?”
“Nương nương yên tâm, thần được bệ hạ ngầm chuyển lời, sáng nay đã nói chuyện với Ly đế rồi.” Vị quan đó đã có dự liệu từ trước. “Mấy năm nay nương nương đã phải chịu khổ, bây giờ chỉ cần về cung hưởng phúc là được.”
“Ngài làm việc là ta yên tâm rồi.” Tạ Hoài Mân cười, khen một câu. “Ta đã rời đi lâu quá rồi, không biết mọi chuyện trong nhà có được tốt cả không?”
“Nương nương yên tâm, Tạ công và phu nhân đều rất khỏe mạnh, Tạ đại nhân chấp chưởng lễ bộ, Tạ tiểu công tử cũng được bệ hạ yêu mến. Tổ tiên thần tích đức, tháng trước được Tạ lão phu nhân đồng ý, cho phép khuyển tử cùng Tạ đại tiểu tư định thân. Đợi sau khi nương nương hồi cung, thần sẽ dẫn khuyển tử đến thỉnh an người.”
Tạ Hoài Mân ngẩn người một lát mới nhớ ra đứa cháu ngoại Tạ Linh Quyên của mình năm nay cũng đã mười sau, mười bảy tuổi, cũng đến tuổi gả chồng rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Khi nàng xuyên ngược thời gian tới đây, cô bé đó mới chỉ là một đứa tiểu nha đầu mang đến cho nàng bao nhiêu phiền não, khổ sở, chớp mắt một cái đã thành vợ người ta rồi.
Tạ Hoài Mân nhớ lại từng chút, từng chút những chuyện đã xảy ra khi nàng ở thế giới này, trong lòng không khỏi cảm thán.
Ở thế giới đó, không biết bố mẹ nàng thế nào rồi. Cô gái đã xuyên vào cơ thể nàng có tốt không, có hiếu thuận với bố mẹ không? Cuộc sống hôn nhân của Trương Tử Việt thế nào rồi? Có lẽ con anh cũng đã ba, bốn tuổi, không biết cu cậu lớn lên có giống bố không…
Nàng cũng chưa từng gặp lại vị đại tiên khi đó đã chỉ đường cho nàng, không biết hôm nay anh ta đang đi chỉ đường cho linh hồn ở đâu?
Thế vận hội Bắc Kinh đã được tổ chức chưa? Đã giành được bao nhiêu huy chương vàng rồi?
Câu chuyện năm đó nàng theo dõi trên mạng, đến giờ chắc cũng kết thúc rồi nhỉ, không biết có được xuất bản không?
Cuốn tiểu thuyết dài kỳ Tử thần đã đến đâu rồi? Phong thái của Bạch Tai đại nhân có còn như trước không?
…
“Nương nương!” Vị quan viên gọi Tạ Hoài Mân đang suy nghĩ đến thất thần. “Không còn sớm nữa, chúng ta rời khỏi đây đến công quán thôi.”
“Ừ.” Tạ Hoài Mân gật gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua những cung điện nguy nga, tráng lệ trong hoàng cung Ly Quốc đang vô cùng nổi bật dưới bầu trời mùa hạ xanh thăm thẳm.
Cửa cung được mở ra, chiếc xe ngựa dưới sự điều khiển của đội kỵ binh tinh nhuệ chậm rãi rời đi, càng lúc càng xa, đến khi hoàn toàn biến mất.
Vũ Văn Dịch nhìn về phía đội quân ở nơi xa xôi ấy, hỏi: “Nàng ta còn nói gì?”
Ngân Hoàn cúi đầu, nói: “Phu nhân nói bệ hạ suy nghĩ quá nhiều, tích tụ trong người quá lâu, tuổi tác cũng ngày càng lớn, e là sẽ đổ bệnh. Phu nhân đưa cho nô tỳ một phương thuốc dưỡng sinh, mời bệ hạ xem qua.”
Vũ Văn Dịch nhận lấy thư, mở ra xem. Chỉ có một câu đơn giản với nét chữ đẹp đẽ, ngay ngắn: “Mỗi ngày cười ba lần, giúp kéo dài tuổi thọ.”
Khóe miệng Vũ Văn Dịch không khỏi khẽ cong lên. “Tạ Chiêu Hoa… Chúng ta… sẽ còn gặp lại.”