Chương 54

Tôi cũng không nhớ mình đã làm thế nào để quay lại chiếc xe ngựa của Tạ gia, cũng không nhớ Tạ phu nhân đã nói gì với tôi. Chỉ nhớ chiếc hộp trong tay đã được tôi ôm chặt trong lòng.

Sau khi tang lễ kết thúc, chúng tôi về Tạ phủ. Tôi lấy cớ là không khỏe nên không muốn ăn cơm, vội vàng đi về phòng mình.

Đến lúc đó, tôi mới bỏ chiếc hộp mà mình đã ôm cả ngày xuống.

“Bảo bối gì vậy?”

Giọng nói của Tiêu Huyên đột nhiên vang lên làm tôi giật bắn mình.

“Hoàng thượng, vạn tuế gia! Ngài đã làm hoàng thượng rồi, có thể chú ý đến hình tượng một chút mà đừng leo tường nữa không? Viện phủ của Tạ gia có tổng cộng năm cái cửa, còn chưa đủ để cho ngài đi hay sao?”

Tiêu Huyên đã thay sang một bộ quần áo bình thường, bây giờ bách tính trong toàn thành đang để tang tiên đế, bộ quần áo màu trắng này mặc dù đẹp đẽ, tinh xảo nhưng cũng không quá nổi bật.

Chàng cười hi hi kéo tôi lại gần. “Ta bị đói cả ngày hôm nay rồi, đến chỗ nàng để xin ít thức ăn.”

Tôi đẩy tay chàng ra, chàng cũng chẳng giận, dang tay dang chân nằm lên giường của tôi, thở dài một tiếng. “Thiên hạ rộng lớn như vậy mà chỉ có ở chỗ này của nàng mới được thả lỏng một chút.”

Tôi cười nhìn chàng, cảm thấy cảnh tượng này rất giống với dáng vẻ của chàng khi còn đóng giả làm Tạ Chiêu Anh. Khi đó, hai chúng tôi vô cùng thân thiết, không bị gò bó, mỗi ngày đều tự nhiên, vui vẻ.

Chàng lật người, vẫn lười biếng nằm trên giường. “Nghe nói nàng đã xem bệnh cho Lục Dĩnh Chi, thế nào rồi?”

Lại là cô ta. Tôi không vui, nói: “Nàng ta rất khỏe, hoàn toàn có thể sống đến khi được bế chắt, chàng không cần lo lắng nữa.”

“Nàng đừng như thế.” Tiêu Huyên nói. “Nàng ta bị thương cũng là vì cứu mạng ta.”

“Ta cũng từng cứu mạng chàng đấy nhé!” Tôi cãi lại.

Tiêu Huyên nhún vai vẻ vô tội. “Vì thế cho nên ta mới lấy thân báo đáp.”

Câu nói “đối tượng yêu cầu bạn lấy thân báo đáp nhiều như cá diếc qua sông, tôi còn không biết được chia cho mấy lạng thịt” cắm ở cổ họng tôi, nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi vẫn không nói ra.

Nếu nói ra câu này, chắc chắn sẽ khiến cho chàng bực bội, đến lúc lại không tránh khỏi tranh cãi, cuối cùng cả hai cùng bị thua thiệt, rồi phải tạm biệt nhau trong sự buồn bực. Trong thời gian này, mỗi lần chúng tôi gặp nhau đều đấu khẩu, tình cảm sâu sắc đến mấy cũng có mức độ, không chịu được bị tổn thương hết lần này đến lần khác.

Tiêu Huyên nói: “Bên Y cục đã cho người đến báo, y phục của nàng đã may xong rồi, ngày mai vào cung xem sao.”

“Y phục gì?” Tôi mơ hồ.

“A đầu ngốc!” Tiêu Huyên cười. “Đương nhiên là phượng bào.”

“A!” Tôi cảm thán. “Nhanh thật đấy.”

Tiêu Huyên nắm tay tôi. “Ta lại cảm thấy thời gian trôi quá chậm.”

Đồng Nhi mang cơm tối vào, ba người chúng tôi cùng ngồi ăn, cảnh tượng này giống như quay trở lại hai năm về trước, chỉ là người từng ngồi ở vị trí của Đồng Nhi là Vân Hương mà thôi.

Nghe Tiêu Huyên nói, sức khỏe của Trịnh lão tướng quân không tốt, có lẽ thời gian không còn nhiều. Tiểu Trịnh thì có thể tin cậy được, là một tướng tài, nhưng sự cơ trí, linh hoạt cũng như thẳng thắn, chính trực thì có thừa, chỉ thiếu sự xảo quyệt, âm hiểm, cho cậu ta đi gìn giữ lãnh thổ thì được, chứ giữ cậu ta lại trong triều đình thì lại là làm hại cậu ta. Cục diện bây giờ, hiển nhiên là Lục gia một mình đảm đương một phía.

Tiêu Huyên an ủi tôi. “Đừng lo, còn có Tạ gia nhà nàng nữa cơ mà.”

“Tạ gia nhà ta?” Tôi không hiểu. Trong nhà, đại ca là một thanh niên khỏe mạnh, nhưng cũng là một thư sinh hiền lành.

“Ta đã bàn bạc với thái phó rồi. Trong số các đường biểu huynh của nàng, phàm là những người trẻ tuổi có học vấn, ta đều sẽ cố gắng hết sức để cất nhắc lên. Nàng có mấy đường huynh có tư chất xuất chúng, là những nhân tài có thể đào tạo được.” Tiêu Huyên rất tự tin. “Đương nhiên cũng không thể đẩy Tạ gia ra đứng dưới đầu thương mũi kiếm của Lục gia được. Các thế gia vọng tộc ở Giang Nam, các bộ ở Tây Bắc, ta đều phải cất nhắc lên rất nhiều. Trước đây nàng và ta đã từng thảo luận về việc thay đổi chế độ khoa cử, lựa chọn người tài ở nhiều phương diện, xây dựng trường học, mở rộng giáo dục cơ sở…”

Chàng vô cùng hào hứng, thao thao bất tuyệt về kế hoạch trị quốc trong tương lai, xóa tan những áp lực, sự kìm nén trong rất nhiều ngày qua. Tôi rất nhớ vẻ mặt mày hớn hở này của chàng, nhớ nụ cười hào hứng, tự do tự tại của chàng. Hai mắt chàng sáng rỡ, kết hợp với gương mặt khôi ngô tuấn tú, thêm vẻ uy nghi, thực là rất có khí chất đế vương.

Càng nói càng hưng phấn, Tiêu Huyên đứng hẳn lên, đi đi lại lại trong phòng. Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, giống như lúc ban ngày cùng mọi người đứng dưới bậc thang để ngước lên nhìn vị đế vương tương lai.

Cao lớn, uy vũ, sáng chói. So với chàng thì tôi thật nhỏ bé và tầm thường. Tôi không tinh thông thơ từ, tôi cũng không hiểu biết về lịch sử, tôi càng không biết gì về quyền mưu sách lược… cho nên tôi thực sự không cảm thấy kỳ lạ về vẻ buồn bực và coi thường trong mắt Lục Dĩnh Chi khi nhìn tôi.

Cuộc sống là vô số những lựa chọn liên quan đến nhau, mỗi lựa chọn đều liên quan tới cuộc sống trong tương lai. Hiện tại, cái đang bày ra trước mặt tôi chính là lựa chọn của tôi đối với hôn nhân, mà thời gian “nộp bài” đã gấp gáp lắm rồi, trong khi tôi vẫn vô cùng hỗn loạn, không biết phải làm thế nào.

Cứ nghĩ như vậy, trên lưng tôi bỗng tuôn đầy mồ hôi lạnh, còn Tiêu Huyên vẫn đang đắm chìm trong kế hoạch trị quốc trong tương lai của mình, không hề chú ý đến sự thay đổi của tôi.

Ngày hôm sau tôi được mời vào cung thử y phục, kết quả thứ chờ đợi tôi là một sự kinh ngạc. Ở đó, ngoài các cung nhân còn có mấy phu nhân có thân phận cao quý khác.

Người có thân phận cao nhất là nhị tỷ của Tiêu Huyên, chẳng bao lâu nữa sẽ được thăng lên làm Vĩnh Ninh công chúa trưởng công chúa.

Vĩnh Ninh công chúa vẫn có gương mặt đẹp đẽ, mỹ lệ mà nghiêm túc như xưa, đầu luôn ngẩng cao vẻ kiêu ngạo, lễ độ, ưu nhã, điềm tĩnh đúng phong thái của tầng lớp quý tộc. Vong phu của nàng ta chính là bác cả của Lục Dĩnh Chi nên tôi không cảm thấy kỳ lạ khi nàng ta cho tôi nhìn thấy mặt.

Đằng sau Vĩnh Ninh công chúa có mấy mệnh phụ phu nhân, còn có hai thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, bọn họ đều là nữ quyến của các trọng thần.

Vĩnh Ninh công chúa phân phó cho hai nữ tử xinh đẹp kia: “Mau đi chào hỏi Tạ tiểu thư. Sau này, Tạ tiểu thư sẽ quản lý và chỉ bảo cho các ngươi nhiều hơn.”

Tôi mở trừng hai mắt, trước đây thực không biết còn có chuyện này nữa cơ đấy.

Vĩnh Ninh công chúa giải thích: “Đây là Chúc Thành quận chúa cháu gái ta, người còn lại là thiên kim của Dương Trung Thừa gia.”

Các tiểu cô nương thuần khiết, mỹ lệ, ngẩng gương mặt còn mềm mại hơn những đóa hoa lên, mang theo những khao khát với cuộc sống, đồng thời cũng muốn lấy lòng tôi, quỳ xuống dưới chân tôi.

Tôi nhìn bọn họ, nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bẩm nương nương!” Hai tiểu cô nương cất giọng ngọt ngào như mật. “Dân nữ mười lăm tuổi”, “Dân nữ mười sáu tuổi.”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Tôi dở khóc dở cười. Học sinh lớp mười, ăn vặt, xem hoạt hình, thầm thương trộm nhớ mấy bạn nam lớp bên, vậy mà ở đây đã phải xuất giá hầu hạ đàn ông.

Vĩnh Ninh công chúa nói tiếp: “Tạ tiểu thư hồi kinh chưa lâu, chắc chắn chưa từng gặp các khuê nữ trong kinh thành. Hôm khác ta sẽ tổ chức tiệc trà để giới thiệu cho mọi người quen biết nhau.”

Tôi nhìn hai đứa trẻ này, lại nhìn Vĩnh Ninh công chúa đang vênh váo kiêu ngạo, nụ cười giống như một miếng cao dán trên gương mặt.

Vĩnh Ninh công chúa thấy việc ra oai phủ đầu đã đạt được hiệu quả, liền cười mãn nguyện, gật gật đầu. “Vậy để hai đứa trẻ này giúp ngươi thay y phục, để cho chúng cũng được lây lan một chút hỷ khí.”

Phượng bào của hoàng hậu lộng lẫy, phức tạp hơn quần áo bình thường rất nhiều, những sợi vàng sợi bạc thêu thành những họa tiết tinh tế, đẹp đẽ, các hoa văn được tô điểm bằng trân châu đá quý, vạt váy dài thướt tha, còn có cả mũ phượng nặng đến mức dường như có thể làm gãy cổ tôi.

Tôi giống như một bức tượng gỗ bị các cung nữ điều khiển. Mặc bộ trang phục khiến tôi không thể nào đi lại, quay đầu được thế này, đứng trước gương, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ hoàn toàn khác đến nực cười. Không biết cô ta là ai, chứ chắc chắn không phải là tôi.

Tôi cảm thấy rất khó thở, cố gắng mở to hai mắt.

Những lời Vĩnh Ninh công chúa nói vô cùng tế nhị, khéo léo. “Quả thật là con người ta phải có y phục để tô điểm. Đây mới là khí phách của một hoàng hậu.”

Cái gọi là khí phách của hoàng hậu này của tôi chính là dáng vẻ mặt mũi tím ngắt, ra sức kéo cổ áo.

Tiểu thư của Dương gia hoảng hốt. “Tạ tiểu thư khoan đã, làm thế sẽ xé rách mất…”

Có tiếng lách cách vang lên, những chiếc cúc bằng trân châu rơi ào ào xuống.

Tôi thở hổn hển nhìn xuống, thầm kêu thảm rồi, vội vàng cúi xuống nhặt. Nhưng không ngờ chiếc váy lại quá dài, tôi vừa mới bước đi đã giẫm phải vạt váy, trọng tâm không vững, cả người liền thuận theo lực hút của trái đất ngã nhào xuống.

Các cung nữ khác cũng xúm vào nhặt trân châu, tôi nhanh tay nhanh mắt bám vào một cung nữ đang đứng vững, nhưng bộ quần áo này quá nặng, quán tính của cơ thể lại quá lớn, thế là, cô cung nữ mỏng manh, yếu ớt đó cũng bị tôi kéo ngã theo.

Hai chúng tôi kéo nhau ngã ào xuống, đυ.ng phải bức bình phong thạch anh ở bên cạnh. Bức bình phong đẹp đẽ, tinh xảo đổ ầm một tiếng, đυ.ng vào cái giá bày các loại đồ chơi cổ vô cùng quý báu. Bên cạnh cái giá còn đặt lư hương và giá nến với cây nến đang cháy dở…

Chỉ nghe thấy một tràng những tiếng ầm ầm ào ào bùm bụp, tôi chật vật bò dậy, phát hiện mình đang đứng trong một mớ hỗn độn toàn những thứ đắt tiền.

Các cung nữ, thái giám ai nấy đều mặt cắt không còn giọt máu, đứng ngây ra như phỗng. Các công chúa quý phi thì càng chết lặng, chỉ biết giương mắt đờ đẫn nhìn.

Tôi bối rối cười cười, bọn họ hoảng sợ đến mức người run lên cầm cập.

“Ta thực sự… rất xin lỗi…” Tôi đi tới, muốn an ủi bọn họ một chút, kết quả là lại giẫm phải đám trân châu dưới đất, vì quá trơn nên giữa những tiếng hô thất thanh của đám người đứng xung quanh, tôi ngã một cú ngoạn mục, chổng cả bốn vó lên trời, chiếc mũ phượng cuối cùng cũng rời khỏi đầu, rơi bụp một cái xuống đất, rồi lăn lông lốc đi rất xa.

Tôi ngã đau đến mức nổ đom đóm mắt, mông nở thành bốn cánh, làm cho đám cung nhân hồn xiêu phách lạc, vội vàng chạy tới đỡ tôi dậy.

“Ở đây làm sao vậy?” Giọng nói kinh ngạc của Tiêu Huyên đột nhiên vang lên.

Cuối cùng tôi cũng tìm ra cách giải quyết, liền đưa tay lên định cởϊ áσ.

Mắt Tiêu Huyên như sắp rớt ra ngoài, quay đầu gầm lên với đám thị vệ ở phía sau: “Tất cả mau ra đợi ở bên ngoài!” Sau đó dường như chỉ một bước đã phóng tới trước mặt tôi, vung tay lấy áo choàng khoác lên người tôi.

Tiểu thư của Dương gia nhặt mũ phượng mang đến. “Tạ tiểu thư, người làm rơi cái này.”

Tiêu Huyên quay lại nhìn cô ta. Cô ta e ấp cúi đầu, quay người chạy đến bên cạnh mẫu thân.

Tôi cầm cái mũ vừa to vừa nặng, cảm thấy mình đúng là đồ ngốc.

Vĩnh Ninh công chúa đi tới, vẻ mặt kỳ quái, nhìn tôi rồi nói với Tiêu Huyên: “Hoàng thượng đừng nóng vội, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”

“Sao nhị tỷ lại ở đây?”

“Mấy vị phu nhân này đang ngồi nói chuyện phiếm ở chỗ ta, nói đến Tạ tiểu thư thì ai nấy đều tò mò nên rất muốn gặp một lần.”

Chuyện này mà cũng có thể thấy được sao? Đúng là được mở rộng tầm mắt nhé!

Tiêu Huyên quét mắt sang phía mấy vị phu nhân đó, ánh mắt dừng lại ở hai tiểu cô nương trong chớp mắt nhưng không lên tiếng nói gì.

Cuối cùng Vĩnh Ninh công chúa cũng cảm thấy có chút xấu hổ, liền tìm một cái cớ rồi dẫn đám phụ nữ ở đây rời đi.

Lúc này, Tiêu Huyên mới hỏi tôi: “Nàng đang làm cái gì vậy?”

“Nhị tỷ của chàng dẫn hai cô vợ tương lai của chàng đến tham kiến, đánh cho ta một đòn phủ đầu.”

“Ta không hỏi chuyện đó.” Tiêu Huyên cau mày. “Ta đang nói tới y phục của nàng.”

Tôi rất oan ức. “Đây không phải lỗi của ta, mà là tại y phục! Chàng xem, đây là những thứ gì chứ, làm ta không thở nổi nữa.”

Tiêu Huyên dở khóc dở cười, giúp tôi thay quần áo. “Bộ y phục này vốn đã như vậy, nàng cố chịu đựng một chút là được rồi.”

“Ồ!” Tôi giễu cợt. “Ta không muốn làm hoàng hậu đầu tiên của Đông Tề còn chưa được sắc phong đã bị y phục đè cho đến ngộp thở mà chết đâu.”

“Nói linh tinh!” Tiêu Huyên rất mê tín. “Những lời nói không may mắn thế này nàng đừng có nói lung tung.”

Tôi cười lạnh, lẩm bẩm: “Không may mắn! Hình như làm hoàng hậu là một chuyện rất may mắn?”

Tiêu Huyên chẳng biết phải làm thế nào. “Sắp làm hoàng hậu rồi mà cứ như trẻ con.”

“Ta vốn chưa đủ chín chắn, trưởng thành. Lục Dĩnh Chi thì đủ rồi đấy, sao chàng không sắc phong cho nàng ta!”

“Sao nàng lại nhắc đến vấn đề này rồi.” Tiêu Huyên cũng không vui. “Người ta yêu là nàng, người phải nổi máu ghen phải là nàng ta mới đúng.”

“Ghen?” Lửa giận đã bốc lên tận đỉnh đầu tôi. “Ta đây không phải đang ghen! Ta chỉ đang phẫn nộ.”

truyện trọng sinh

Tiêu Huyên cất cao giọng: “Tiểu Hoa, rốt cuộc dạo này chúng ta bị làm sao vậy? Sao vẫn chưa cãi vã xong?”

“Chàng hỏi ta làm sao? Lẽ nào chàng không biết chúng ta đang bị làm sao?”

“Tiểu Hoa, rốt cuộc nàng còn muốn gì nữa?”

Sự nhẫn nại của tôi cuối cùng cũng cạn kiệt. “Ta muốn gì ư? Ta muốn có một người toàn tâm toàn ý với ta.”

“Lẽ nào ta không như vậy ư?” Tiêu Huyên xoa xoa huyệt thái dương. “Lẽ nào ta phải moi tim cho nàng xem thì nàng mới yên tâm.”

Tôi xót xa. “Ta biết, ta biết.”

“Nàng biết, vậy tại sao lúc nào nàng cũng không vui?” Thực ra Tiêu Huyên vốn không biết.

Tôi nói thẳng: “Ta không muốn chia sẻ chàng với nữ nhân khác! Ta ghét Lục Dĩnh Chi, ghét nụ cười của cô ta, ghét những lời cô ta nói. Ta càng ghét mỗi lần miệng chàng nói ra tên của cô ta.”

Tiêu Huyên kinh ngạc, nửa ngày sau không nói được lời nào. “Nàng ta không thể vượt qua nàng, nàng mới là mẫu nghi thiên hạ…”

“Đủ rồi…” Tôi bịt tai, vừa giậm chân vừa hét lên. “Ta ghét nhất, ghét nhất là nghe thấy câu này. Ta ghét chàng không hỏi ta câu nào đã tự ý quyết định mọi chuyện. Ta ghét chàng cho rằng mình đã sắp xếp những điều tốt nhất cho ta. Ta ghét cái gọi là mẫu nghi thiên hạ chết tiệt này. Ta càng ghét nhìn thấy dáng vẻ của chàng khi tự cho rằng đã ban cho ta ân điển lớn nhất. Ta yêu chàng là chuyện của ta, ta không bảo chàng phải báo đáp ta bằng cách này.”

Sắc mặt Tiêu Huyên trở nên tái nhợt. “Tạ Chiêu Hoa…”

“Đúng! Ta họ Tạ! Ta là người của Tạ gia. Tạ gia chẳng qua chỉ là một quân cờ trong bàn cờ chính trị của chàng. Nhưng ta là một người sống, ta sẽ không cho phép người khác thao túng cuộc đời ta.”

Tiêu Huyên túm lấy tôi, hơi thở nặng nề. “Ta nói rồi, nàng không phải quân cờ, nàng là nữ nhân ta yêu.”

Tôi cười thê lương. “Nếu chàng yêu ta, chàng có nỡ lòng ném ta vào ván cờ không?”

Tiêu Huyên hoảng hốt, buông tay ra.

Tôi được giải thoát, liền cười khổ, nói: “Ta biết lúc đầu, những tin đồn liên quan đến ta đều do Lục gia truyền ra, Lục Hoài Dân đã xúi giục dư luận trong toàn thành, mượn cơ hội này để áp đảo Tạ gia. Chàng và các đại thần đã đạt được thỏa thuận rằng, bọn họ sẽ giúp đỡ để con gái Tạ gia lên ngôi hoàng hậu, còn chàng sẽ nạp con gái nhà họ vào hậu cung. Phải có ba thế lực thì triều đình mới được cân đối, chính sách của chàng mới được ổn định. Còn ta chỉ là một nữ nhân bình thường, không biết quyền mưu, cũng không đủ độc ác, càng không có dã tâm. Ta ở trong hậu cung này, cho dù có chàng che chở, cũng chưa chắc sẽ thích ứng được cuộc sống ở đây. Ta rất sợ! Chàng có biết không? Ta sợ rằng đến một ngày nào đó ta sẽ hận chàng, ta càng sợ rằng đến một ngày nào đó chàng sẽ hận ta. Ta muốn gìn giữ những điều tốt đẹp nhất giữa hai ta, không muốn để nó bị hiện thực làm cho hao mòn mất.”

Tiêu Huyên vội vàng nói: “Lẽ nào ta làm như vậy là sai rồi sao?”

“Không.” Tôi nói. “Ta không hề nói rằng chàng đã làm sai. Ta chỉ không thể tiếp nhận con đường mà chàng muốn ta đi. Làm hoàng hậu, trách nhiệm quá lớn, ta sẽ chỉ làm cho chàng bị áp lực thêm, sẽ kéo theo chàng làm cái đuôi để giải quyết mội việc. Ta không muốn vì nhân danh tình yêu mà chúng ta phải giày vò nhau như thế này.”

“Tiểu Hoa!” Tiêu Huyên giữ chặt người tôi, lắc mạnh. “Lẽ nào nàng cam tâm quỳ gối trước Lục Dĩnh Chi? Ta nói cho nàng biết, chỉ cần ta còn sống sẽ không để chuyện này xảy ra, nàng hãy nhớ lấy điều này cho ta.”

Mũi tôi cay cay, mắt cũng nóng lên.

Đúng, tôi biết. Lục Dĩnh Chi làm hoàng hậu, thế lực của Lục gia sẽ càng bành trướng. Ai làm hoàng hậu cũng được, chỉ cần không phải là Lục Dĩnh Chi.

Tôi hít một hơi thật sâu nói: “Ta không muốn làm hoàng hậu, ta cũng sẽ không quỳ gối trước Lục Dĩnh Chi hay bất cứ một nữ nhân nào khác. Ta nói rồi, ta không thích hợp với chiếc mũ phượng này.” Tôi nhét chiếc mũ phượng nặng trịch vào tay chàng. “Nếu chàng muốn ta còn nhớ đến đoạn tình cảm chân thành, thuần khiết này…”

Sắc mặ Tiêu Huyên trắng bệt, trán toát đầy mồ hôi lạnh. Chàng chỉ rít được một từ qua kẽ răng. “Không…”

Nhưng có những lời, đến một ngày nào đó cũng phải nói thẳng ra.

“Chàng từng nói, chàng chỉ hy vọng ta có thể sống một cuộc sống vui vẻ, nhàn nhã, tự do tự tại. Nhưng nếu sống ở đây…” Tôi chỉ xuống dưới chân. “Ta vĩnh viễn không thể vui vẻ, nhàn nhã, tự do tự tại được. Chàng bằng lòng nhìn thấy hậu quả như vậy sao?”

Tiêu Huyên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dường như muốn đâm xuyên qua người tôi, cả người run rẩy. “Đừng nói nữa…”

Tôi lắc đầy, cười nhạt, thứ đã chất chồng trong mắt cuối cùng cũng cuồn cuộn rơi ra. “Đến lúc rồi.”

“Đừng nói nữa!” Tiêu Huyên hét lớn một tiếng, tiếng hét đầy nội lực làm cả hoàng cung rung chuyển.

Tôi đứng trước mặt chàng, đưa tay vuốt ve gương mặt đau khổ đến méo mó của chàng. “Thực sự phải có một kết thúc rồi…”

“Xin nàng… xin nàng đừng nói nữa!” Tiêu Huyên khẩn cầu, nắm chặt lấy tay tôi, vùi mặt vào đó. Gương mặt chàng lạnh ngắt, nhưng tôi lại cảm thấy dường như có một ngọn lửa đốt cháy lòng bàn tay tôi. Tim tôi đau như bị ai cứa, hơi thở dường như cũng muốn dừng lại.

Tôi yêu người đàn ông này, người đàn ông này cũng yêu tôi. Chúng tôi đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau, cũng trải qua bao nhiêu gian khổ mới đi đến được ngày hôm nay, những thứ mà chúng tôi cố gắng duy trì sắp không bảo vệ được nữa, thì tất cả những bi thương và vui vẻ đều sẽ hóa thành quá khứ. Tôi cảm thấy rất đau, giống như máu thịt trên người mình bị cắt đi từng chút, từng chút. Nhưng nếu như nhất định phải trải qua sự chia ly đau đớn này, thì so với đợi sau này bị người khác kéo ra, tôi thà tự tay cắt đứt còn hơn.

Tôi cởi những thứ trang sức còn sót lại trên người xuống, đưa cho chàng. Chàng không nhận, những hạt châu rơi rào rào xuống đất, giống như hai trái tim đang bị vỡ nát.

Tôi nói: “Tiêu Huyên, ta chỉ có thể đi cùng chàng đến đây thôi!”

Tôi rời khỏi hoàng cung.

Trời cao, mây trắng, mặt đất mênh mông, tuyết đã được quét sạch. Tôi hít một hơi thật sâu. Bầu không khí trong ngày đông giá rét trong trẻo nhưng lạnh lẽo làm phổi tôi đau nhói như bị kim châm, đầu óc thì choáng váng mê muội.

Những ngày sau này, tôi phải làm thế nào đây?

“Tạ tiểu thư?”

Tôi quay đầu lại, thấy gương mặt đầy vẻ kinh ngạc của Lục Dĩnh Chi xuất hiện đằng sau tấm rèm cửa sổ xe ngựa.

“Sao cô lại đi về? Hạ nhân của nhà cô đâu?”

Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, những sự ganh ghét, đố kỵ, còn có cả một chút ngưỡng mộ ngày trước, lúc này đều đã tan thành mây khói.

Tôi bước đi, nhưng cô ta lại giữ tôi lại. Nếu giữa chúng tôi có ganh đua, tranh giành thì rốt cuộc ai mới là người chiến thắng đây?

Tôi cười với cô ta, bình tĩnh nói: “Cô biết con đường cô đi sau này sẽ vô cùng nguy hiểm và cô đơn, cô vẫn sẽ kiên trì sao?”

Lục Dĩnh Chi có chút sững sờ, nhưng lập tức phản ứng lại được. Cô ta cười, nói: “Tạ tiểu thư, phụ thân ta không ép ta, ta thích hoàng thượng, cho nên mới lựa chọn làm thế này. Hoàng thượng là một nam nhi anh hùng, cũng là một bậc đế vương thiên cổ, cho nên ta tất phải mạnh mẽ mới có đủ tư cách đứng bên cạnh người.”

Không phải vậy chứ?

“Đúng vậy, cô đã chứng minh được năng lực của mình.”

Lục Dĩnh Chi cười, lắc đầu. “Lời này do cô nói ra, đúng là một sự châm biếm. Đúng vậy, người khác nhìn ra, thân phận cao quý, phong quang vô hạn. Hoàng thượng sủng ái cô, bảo vệ cô chu toàn, cho cô được thảnh thơi ngồi trong cái phòng thuốc nhỏ yên tĩnh đó mà chẳng cần biết bên ngoài xảy ra chuyện gì mà vẫn còn oán hận hoàng thượng lạnh nhạt với cô. Cô phải biết rằng, để có được cuộc sống thoải mái đó đều là nhờ có ta che chở trước mặt cô. Con cháu quý tộc của Đại Tề có được bao nhiêu? Có nhà ai mà không muốn con gái mình được hoàng thượng coi trọng. Phong quang của ta, sự an nhàn của cô, đều do ta phải chịu đựng bao nhiêu sự đả kích mới đánh đổi được.”

Tôi không nhịn được, phản bác: “Ta đâu có nhờ cô phải che chở trước mặt ta!”

Trên gương mặt Lục Dĩnh Chi lập tức có chút giận dữ.

Ha, cô cướp người đàn ông của tôi, lại còn hy vọng tôi cảm thấy áy náy, đây là tư duy hoang đường gì vậy?

Tôi cười, nói: “Mặc dù ta không có một người cha nắm binh quyền trong tay, nhưng ta cũng không phải một nữ nhân yếu đuối, rơi một cái là vỡ. Kinh đô, Tây Dao, Xích Thủy, Liêu Quốc, cuối cùng lại đến đây, thời gian hai năm đó, không phải cứ ở trong phòng sao thuốc, cáu bẩn cằn nhằn là có thể vượt qua được.”

Lục Dĩnh Chi nở một nụ cười giả dối. “Tạ cô nương phải khổ sở như vậy ư? Nhẫn một chút trời yên biển lặng. Hoàng thượng là người hay hoài niệm, cho nên với Tần Phỉ Hoa đã vì người mà phải thành thân với người khác, người vẫn đến biệt viện để chăm sóc. Dù tương lai có bao nhiêu người mới, hoàng thượng đối với cô chắc chắn sẽ không giống như đối với bọn họ.”

Tần Phỉ Hoa? Cô ta và tôi, khi nhắc đến cái tên này đều cảm thấy bất an.

Tôi không mua nợ của cô ta. “Ngồi ở hậu cung chờ sủng hạnh của nam nhân, ta không thấp hèn đến như vậy.”

Sắc mặt Lục Dĩnh Chi chợt tái xanh. “Nếu chế giễu ta mà có thể khiến cô nhẹ nhõm hơn, thì cô cứ tự nhiên.”

“Không thể khiến cô vui vẻ rồi, Lục tiểu thư!” Tôi nói. “Huống chi, một mình ta rời đi, nhưng còn cả vạn người khác nữa. Sự phiền não của cô cần gì cứ phải do ta tạo ra!?”

Lẽ ra phải bùng phát từ lâu rồi mới phải. Duy trì được sự lạnh lùng và khách khí trên gương mặt là do rèn luyện, nhưng cái gì mà nhịn lâu quá cũng không tốt. Làm người tội gì cứ phải tự làm khó dễ mình. Nếu có thể lựa chọn, đương nhiên thà rằng để người khác không được thoải mái còn hơn.

Hai chúng tôi, một người ở trên xe, một người ở dưới đất, cứ thế nhìn nhau chằm chằm, mùi thuốc súng càng lúc càng nồng nặc.

Lục Dĩnh Chi nở một nụ cười cứng ngắc. “Đương nhiên ta biết hoàng thượng sẽ có rất nhiều nữ nhân, cô chẳng qua chỉ là một người qua đường, cô không dừng lại,c ò số đông những người khác sẽ dừng lại vì người. Cô cứ đi tự nhiên. Tương lai, khi hậu cung có vô vàn giai lệ, người sẽ nhớ tới cô được bao lâu?”

Tôi cười nhạt. “Tư duy logic của cô có vấn đề. Ta đã đi khỏi đây, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình, chàng nhớ ta hay không thì có liên quan gì đến ta?”

Lục Dĩnh Chi mím chặt môi.

Tôi nói: “Quan điểm về nhân sinh quan, giá trị quan của ta và cô không giống nhau, nói chuyện với cô thật sự rất mệt mỏi.”

Lục Dĩnh Chi nhìn thẳng vào tôi, nói gằn từng từ: “Tạ tiểu thư, cô chấp nhận thua cuộc?”

Tôi cao giọng nói: “Ta không đánh cuộc với cô. Tiêu Huyên không phải là một món lợi để ta và cô đấu đá tranh giành. Mục đích của ta và cô không giống nhau, căn bản không cần thiết phải đánh cuộc.”

Lục Dĩnh Chi nói bằng giọng châm chọc: “Đúng vậy, cái cô muốn là tình yêu.”

Tôi cũng cười. “Ta muốn có tình yêu, và ta đã có được rồi. Còn cái cô muốn là quyền lực và sự vinh hoa, thì thật sự đã tới tay cô chưa?”

Trong thiên hạ còn có bao nhiêu nữ tử con nhà quý tộc muốn xông đến chỗ này để tranh giành cướp giật. Người cũ lui xuống thì người mới lại lên sàn, chẳng bao giờ dừng lại. Cho dù hôm nay bạn có giành được, nhưng bạn có thể kiên trì được bao lâu?

Lục Dĩnh Chi kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: “Có lẽ cô khinh thường, nhưng đây chính là con đường ta chọn.”

Lục tiểu thư kiêu ngạo, mạnh mẽ, hiếu thắng, tự tin quá đà, duy ngã độc tôn. Đây có lẽ là sai lầm lớn nhất của cô ta. Theo đuổi đàn ông, không phải cứ dựa vào những thủ đoạn cứng rắn mà được.

“Hy vọng…” Tôi lựa lời. “Hy vọng cô… không hối hận.”

Lục Dĩnh Chi thản nhiên cười, trong lời nói còn có thâm ý khác: “Tôi cũng hy vọng cô sẽ không hối hận.”

Tôi quay người, từng bước từng bước rời đi. Rời khỏi nơi cung điện rộng rãi, trống trải này, rời khỏi nơi khiến tôi không thể hít thở nổi.

Đúng lúc này, cửa cung ở phía sau đột nhiên ầm ầm mở ra. Tôi quay đầu nhìn lại, thấy một con ngựa cao lớn đang phi ra, rồi cứ thế phi thẳng đến chỗ tôi.

Tôi chợt trở nên ngây ngốc, đờ đẫn, Tiêu Huyên đã như một cơn gió lốc thúc ngựa đến trước mặt tôi, cúi người xuống.

Trước mắt tôi quay cuồng, lưng tôi bị ôm lấy, rồi bị hai bàn tay to lớn nhấc lên lưng ngựa.

Tôi thở dốc vì kinh ngạc.

Tiêu Huyên ôm chặt tôi trong lòng, quát một tiếng, con ngựa Huyền Kỳ cất vó hí dài, phóng vụt đi.

“Chàng định làm gì…” Tôi quay lại, hét lớn.

Tiêu Huyên càng ôm tôi thật chặt, hơi thở gấp gáp và nóng bỏng phảng phất bên má tôi. Những lời chàng nói khi đó, cả đời này tôi không thể nào quên.

Chàng nói bên tai tôi: “Chúng ta cùng bỏ trốn đi!”

Giữa trời đất này, tiếng gió thổi, tiếng người nói… tất cả đều biến mất.

Tất cả những nơi đã đi qua, ánh mặt trời, tuyết trắng… tất cả đều hóa vô hình.

Trong mấy giây ngắn ngủi đó, tôi đã mất toàn bộ tri giác. Sau đó, tôi giống như những bông tuyết giá lạnh dần dần ta chảy dưới ánh nắng rực rỡ, cảm thấy có một luồng không khí ấm áp bao quanh lấy mình, cả cơ thể, linh hồn đều bị người đàn ông này ôm chặt.

Tình cảm như lửa nóng cuộn trào trong l*иg ngực, tôi xúc động đến mức nước mắt thi nhau trào ra. Tôi cảm thấy cuộc đời mình đến lúc này đã đủ mãn nguyện rồi.

Đưa tay ra ôm lấy người đàn ông ấy, vùi đầu vào ngực chàng, nhắm mắt lại, hãy để chàng đưa tôi đi đến nơi chân trời góc bể.