Chương 51

Chất độc mà Vân Hương lén uống chắc chắn do nàng ta lấy trộm từ chỗ tôi. Thuốc độc mà tôi pha chế có hạn, nhưng đều phát tác rất nhanh. Chỉ cần chất độc phát tác là người uống sẽ chết, chẳng phải chịu đớn gì cả, cho nên trên gương mặt Vân Hương vẫn còn vương vất một nụ cười, giống như đứa trẻ đã thực hiện được tâm nguyện của mình.

Còn tôi thì lòng dạ rối như tơ vò, bình thuốc trong túi rơi xuống đất, từ đầu tới cuối chẳng có tác dụng gì.

Vân Hương đột nhiên ngừng co giật, cả người mềm nhũn trong lòng tôi.

“Không! Vân Hương! Không!” Tôi ôm chặt lấy nàng ta, ra sức lay gọi. “Hãy cố gắng lên! Ta sẽ đưa ngươi trở về!”

Tôi dùng hết sức để ôm nàng ta dậy nhưng trận ốm vừa rồi vừa mới khỏi khiến chân tay tôi không còn chút sức lực nên chẳng thể đỡ nổi nàng ta.

Tống Tử Kính còn đang đứng ngây ngốc ở một bên.

Tôi liền gào lên với y: “Huynh còn đứng ngẩn ra đấy làm gì?”

Y bị chấn động mạnh, liền bước lên trước một bước.

Vân Hương lại nôn ra một ngụm máu đen, sau đó không còn cử động nữa.

Toàn thân tôi mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất, nước mắt giống như những hạt châu bị đứt khỏi chuỗi, thi nhau rơi xuống.

“Ngươi đang làm cái gì vậy? Tại sao lại làm như vậy?”

Nàng ta chỉ cười, nhìn Tống Tử Kính đứng bên cạnh như một bức tượng gỗ, hạnh phúc và mãn nguyện, giống như mọi tâm nguyện đã trở thành hiện thực

Tống Tử Kính loạng choạng lùi một bước, trên gương mặt tràn ngập vẻ kinh hãi và hoảng hốt, đau đớn và hối hận.

Vân Hương vẫn cười, cứ cười mãi như thế. Tôi lại bắt mạch cho nàng ta một lần nữa, lần này là một sự yên tĩnh đến rợn người.

“Không!!!” Tôi gào khóc trong đau đớn, toàn thân run rẩy.

Tiêu Huyên gọi tên tôi nhưng tôi không quan tâm. Chàng đành ôm Lục Dĩnh Chi đi ra khỏi lều.

Còn tôi thì ôm người bạn đã chết, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả thế giới bỗng nhiên không còn tồn tại.

Cô gái này rất tốt bụng, thiện lương, vô tội, thân bất do kỷ, phải vùng vẫy đấu tranh để sinh tồn trên thế giới này, nhưng đến cuối cùng có ai hiểu được nàng ta, có ai có thể thật sự giúp đỡ nàng ta?

Đến cuối cùng, mặc dù nàng ta mỉm cười mà chết, nhưng lại là chết mà không nhắm mắt.

“Vân Hương…”

Trịnh Văn Hạo giống như một con sư tử bị mất mất trái tim lao vào trong lều, nhìn thấy Vân Hương trên tay tôi thì muốn đi tới, nhưng không biết tại sao lại đứng yên ở chỗ cũ, không có cách nào động đậy.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Thiếu niên đã mất hồn.

Cậu ta là một người tốt, chỉ là đến chậm một bước, sai cả đời.

Trịnh Văn Hạo lắc đầu.

Tôi cười lạnh. “Nàng ta đã được giải thoát, ngươi lắc đầu cái gì?”

Cả người Trịnh Văn Hạo lung lay sắp đổ.

Tôi lại cúi đầu, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe miệng Vân Hương, sau đó vuốt mắt cho nàng ta.

“A đầu này rất chân thành tốt bụng. Hà tất phải thế? Có ta ở đây, không ai có thể động vào ngươi.”

Trịnh Văn Hạo kêu lên một tiếng đau khổ, thảm thiết, giống như một con thú bị thương.

“Cũng tốt.” Tôi nói. “Sẽ không còn ai có thể làm hại nàng ta nữa.”

Trịnh Văn Hạo gào lên một tiếng, trên mặt đầy nước mắt. Cậu ta lau mặt rồi quay đầu lao ra ngoài.

Tống Tử Kính từ đầu tới cuối chỉ đứng yên ở một góc trong lều, chẳng khác nào người đá.

Vốn luôn coi Vân Hương là mật thám, là một a đầu ngưỡng mộ mình, nhưng lại không biết rằng đoạn tình cảm mình hết lòng trân trọng năm đó lại có nội tình như vậy.

Tống Tử Kính ơi Tống Tử Kính, thông minh trí tuệ, biết nhìn xa trông rộng, sáng suốt bình tĩnh như vậy, cuối cùng lại để cho thiên kiến hại cả cuộc đời, huynh có hối hận không?

Trong lòng tôi là một mảng cô tịch, thê lương. Tôi nói: “Ta muốn đưa nàng ta đi.”

Tống Tử Kính dường như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mê, mắt mở trừng trừng mà không nói câu nào.

Tôi tự ý gọi hai binh sĩ vào đưa Vân Hương về nhà.

Trở Lại Thập Niên 60 Quân Tẩu Toàn Năng

Nàng ta đã lấy cái chết để tạ tội, vậy thì phải được nhập thổ vi an1. Tôi và Đông Nhi thay cho nàng ta một bộ váy áo có màu sắc tươi tắn, rồi rửa mặt chải đầu, trang điểm cho nàng ta. Nàng ta lặng lẽ nằm đó, giống như đang ngủ, gương mặt đã được xoa phấn vẫn ửng hồng, chỉ là đôi bàn tay đã lạnh ngắt, nhợt nhạt.

Đám người Lệ Vân cũng tới, đứng ở bên cạnh nhìn mà không biết phải làm sao, cũng không biết phải nói gì.

Rốt cuộc Vân Hương vẫn là mật thám, rốt cuộc vẫn hại chết bao nhiêu người. Quan hệ giữa bọn họ cũng giống như tôi, đều vô cùng sâu sắc, điều này không thể thay đổi được.

Tôi vẫn khóc mãi mà không sao nín được, đến khi nhập liệm cho Vân Hương mới có thể ngừng rơi nước mắt. Nhưng trong lòng tôi vẫn vô cùng đau đớn, dù đã cố gắng kiềm chế và không nghĩ đến nữa nhưng vẫn không sao xóa tan đi được.

Vân Hương phải trả giá cho những việc nàng ta làm, vậy những nỗi đau khổ mà nàng ta phải chịu thì ai có thể đền bù cho nàng ta đây?

1. Nhập thổ vi an: Người chết phải được chon cất đàng hoàng thì mới được bình yên.

2.

Tôi ngồi bên cạnh nàng ta, nằm bò bên mép giường, cảm thấy sức lực toàn thân biến đi đâu hết sạch, ngay cả khả năng suy nghĩ cũng chẳng còn.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu gào thất thanh của đám con gái. Đồng Nhi hoảng hốt chạy vào, nói: “Tiểu thư, là vương gia phái người đến bao vây viện của chúng ta, còn ra lệnh đuổi những người tạp vụ ra ngoài.”

Tôi ngĩ ngợi một hồi rồi chậm rãi dứng dậy, phủi phủi váy.

“Bao vây viện của chúng ta?”

Đồng Nhi lo lắng, bất an nói: “Là vì chuyện vương gia bị ám sát. Chuyện này là do đồng đảng của Vân Hương làm, tiểu thư lại là chủ tử của Vân Hương, nên ngay cả tiểu thư bọn họ cũng hoài nghi.”

Tôi hỏi: “Có bao nhiêu người đến đây? Ai là người dẫn binh đến?”

“Là Việt thị vệ.”

Tôi đẩy cửa đi ra. Bên ngoài quả thật hàn quang lóe sáng, giáp trụ trùng trùng, lửa sáng bừng bừng, các binh sĩ bao vay cái viện nhỏ của chúng tôi chặt chẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được.

Việt Phong dẫn đầu thuộc hạ Yến quân, cùng với một đội đã gươm đã tuốt vỏ, nỏ lên dây ở bên ngoài, hai bên giằng co ở cửa.

“Trần trung tướng.” Giọng nói của Việt Phong vô cùng nghiêm khắc. “Mạt tướng phụng mệnh của vương gia đi điều tra và niêm phong nơi ở của thích khách, đồng thời phải bắt giữ những người liên quan đợi thẩm vấn. Trần trung tướng mà ngăn cản mạt tướng làm việc này thì chính là chống lại mệnh lệnh của vương gia.”

Đối phương cũng hùng hồn nói: “Việt thị vệ, tại hạ cũng là phụng mệnh của Lục nguyên soái đến đây để bắt đồng đảng của thích khác. Nếu Việt thị vệ không giao người ra, chẳng lẽ là muốn bao che cho giặc hay sao?”

Khẩu khí thật hiểm độc!

Việt Phong vẫn ung dung đáp: “Chỗ mạt tướng đây chỉ có kẻ tình nghi chứ không có đồng đảng của thích khách. Xin thứ lỗi cho mạt tướng không thể giao người mà Trần trung tướng cần.”

Đối phương bị từ chối thì lửa giận bốc lên cao ba trượng. “Tại hạ cần dẫn thầy thuốc Tạ Mẫn, cũng chính là đồng đảng của thích khách đi.”

Việt Phong thong thả hỏi: “Ồ! Hai giờ trước vương gia bị ám sát, các người không có mặt ở đấy, cũng chưa từng thẩm vấn người nào mà đã biết ai là đồng đảng của thích khách rồi? Lẽ nào Lục nguyên soái đã điều tra từ lâu?”

Vị Trần trung tướng đó bị chặn họng, á khẩu không biết phải nói gì.

Nếu Lục nguyên soái chưa điều tra, vậy thì không có tư cách bắt tôi đi, nếu đã điều tra thì tại sao lại không bảo vệ được vương gia, mà lại để vương gia bị ám sát.

Bất luận ông ta trả lời thế nào cũng đều bị hớ.

Việt Phong cười lạnh, vẫy tay một cái, thủ hạ lập tức bao vây tiểu viện của tôi.

“Tại hạ phụng mệnh vương gia điều tra chuyện thích khách lần này, bao vây nơi ở của người bị tình nghi. Bất cứ người nào nếu chưa được cho phép thì không được ra vào. Những người tạp vụ… “Giọng nói của y nặng nề thêm vài phần. “…không được đến gần tiểu viện trong phạm vi hai trượng.”

“Ngươi…” Trần trung tướng tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Thuộc hạ của ông ta lo sợ ông ta sẽ gây ra những hành vi quá khích nên vội vàng kéo ông ta lại, nói thầm vào tai ông ta mấy câu gì đó.

Khó khăn lắm ông ta mới bình tĩnh lại được, mặc dù rất không cam tâm nhưng lý do mà Việt Phong nói ra rất hợp lý, thái độ lại kiên quyết nên ông ta cũng chẳng biết làm thế nào. Cuối cùng ông ta đành phải dẫn đám quân của Lục gia rời đi trong sự tức tối.

Việt Phong quay người lại, nhìn thấy tôi thì lập tức hành lễ.

Tôi cảm thấy rất không thoải mái, vội vàng đáp lễ lại. “Việt thị vệ không cần phải khách khí như vậy.”

Nhưng y lại rất nghiêm túc nói: “Tình thế cấp bách nên không thể không khiến cô nương ở lại nơi này. Mong cô nương đừng oán hận vương gia, vương gia cũng là bất đắc dĩ nên mới phải đưa ra hạ sách này.”

Tôi bĩu môi. “Đương nhiên, đương nhiên!”

Lục gia.

Lục Dĩnh Chi bị thương ở lưng, tôi đã tận mắt nhìn thấy, vết thương khá nặng. Chắc chắn lần này Lục gia sẽ không chịu để yên.

Vân Hương đã chết, dùng người chết thì vô dụng. Nhưng tôi vẫn còn sống. Hơn nữa, tôi còn ngăn trở con đường đến với ngôi vị hoàng hậu của Lục Dĩnh Chi.

Lục gia phải tổn hao bao nhiêu công sức để đối phó với tôi, chỉ e đã xác định tôi là Tạ Chiêu Hoa, là người của Tạ gia rồi.

truyện Đam Mỹ

Một khi chuyện đã liên lụy đến cả một gia tộc thì ảnh hưởng của nó chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.

Tôi túc trực bên linh sàng của Vân Hương. Đế giữ gìn di thể của nàng ta mà trong phòng không đốt lửa. Chúng tôi không thể đi ra ngoài, đành tìm nến trắng, sau đó tự cắt tiền giấy. Cắt một lúc, đốt một lúc, trong làn tro bụi bay lên, từng chút hồi ức lại hiện về.

Vân Hương đã tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy, nhưng cuộc đời của nàng ta lại nhỏ bé như vậy. Từ một nô tỳ lặng lẽ, vô danh, bất cứ lúc nào cũng phải đi theo một cô tiểu thư ngốc, rồi gặp tôi, tôi đưa nàng ta rời khỏi Tạ gia, đưa nàng ta ra ngoài thế giới rộng lớn, cho nàng ta cơ hội tiếp cận với người nàng ta yêu mến. Sự tồn tại của nàng ta luôn rất nhỏ bé và yếu ớt, dù nàng ta có lên tiếng nói chuyện thì cũng không có ai chú ý đến. Đến bây giờ tôi vẫn không dám tin những chuyện này là do nàng ta gây ra.

Cho dù là tôi, chẳng qua cũng chỉ coi nàng ta là một cô em gái yếu đuối cần được chăm sóc. Mấy năm liền sớm chiều luôn ở bên nhau, tôi có nhận ra nỗi khó xử của nàng ta không?

Nếu tôi đủ quan tâm đến nàng ta, làm vài việc gì đó vì nàng ta, chẳng hạn như tìm cách cứu mẹ nàng ta, chẳng hạn như giúp nàng ta nói thật với Tiêu Huyên, chẳng hạn như… Vậy thì kết cục đau thương của ngày hôm nay sẽ không xảy ra, tôi sẽ không mất đi người bạn tốt nhất.

Trái tim tôi vô cùng đau đớn, xót xa, hối hận, tự trách… tất cả xen lẫn vói nhau rồi bùng cháy, hóa thành những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Vừa đau đớn vì Vân Hương, lại vừa vì những thủ đoạn chính trị cay nghiệt, hà khắc của Tiêu Huyên khiến tim tôi giá lạnh.

Cứ như thế đến tận lúc nửa đêm, bên ngoài đột nhiên có tiếng động khẽ.

Đồng Nhi đi thăm dò rồi quay lại nói với tôi: “Trong cung có biến, Việt thị vệ nhận được lệnh, lập tức lên ngựa đi rồi.”

Đêm hôm khuya khoắt thế này, đã xảy ra chuyện gì chứ?

Phải đến tận ba ngày sau tôi mới biết, đêm hôm đó Trịnh Văn Hạo không nói cho ai biết, đã tự ý điều động một đội quân lính tinh anh của Trịnh gia, lén đột nhập vào kinh sư để ám sát Triệu Khiêm.

Chuyến đi này cực kì nguy hiểm, chín phần chết một phần sống, hoàn toàn dựa vào một tấm bản đồ Triệu gia mà Vân Hương đã lặng lẽ cho y mà tìm được đến tận sào huyệt của bọn họ, đích thân chặt đầu Triệu Khiêm mang về.

Triệu Khiêm chết, kinh thành đại loạn.

Hôm nay trời vừa sáng, Tiêu Huyên đã dẫn đầu đại quân áp sát đến dưới cổng thành. Đang chuẩn bị hạ lệnh phá cổng thành thì cổng thành lại từ từ chuyển động rồi được mở ra từ bên trong.

Đó là lão thái giám của cấm thành với mái đầu bạc trắng, đang làm đại tổng quản cấm cung bên cạnh hoàng thượng, khi Yến vương còn nhỏ vẫn thường bầu bạn và chơi cùng, Lý Thuận Xương.

Lý công công giàn giụa nước mắt, run rẩy quỳ gối trước ngựa của Tiêu Huyên. Ông ta dẫn đầu các quan lại, nội thị nghênh đón Yến Vương vào kinh để cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.

Tôi vân bị Lục gia giam lỏng ở nơi đóng quân ngoài thành, không người hỏi thăm, mà cũng không biết chút tin tức gì ở thế giới bên ngoài. Đồng Nhi là người Tiêu Huyên phái đến bên cạnh tôi, bọn họ đối xử với nàng ta cũng rất hà khắc, không nể mặt mũi chút nào. Mấy người Lệ Vân mấy lần muốn vào gặp tôi nhưng đều bị ngăn lại. Sau đó có đượt điều động quan viên, bọn họ không thể không đi theo đội thầy thuốc đến nơi khác.

Tôi lặng lẽ quanh quẩn trong cái sân nhỏ. Trời ngày càng lạnh, Tiêu Huyên vào kinh được năm ngày thì trời đổ tuyết. Trong viện vắng vẻ, yên tĩnh, tuyết rơi chồng chất, chỉ qua một đêm mà quang cảnh đã đổi khác. Tôi đứng trong sân, hồi tưởng lại cảnh nghịch tuyết ở Tạ gia hai năm về trước. Khi đó, tôi thực sự vô ưu vô lo, còn cho rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có thể trở về thế giới của mình. Ở đó có bố mẹ, bạn bè, còn có người đàn ông tôi thầm yêu mến. Bây giờ tôi đứng đây, vắng vẻ, hiu quạnh, không người giúp đỡ, người mà tôi từng cho rằng là chị em mãi mãi thì đã nằm lạnh lẽo, người đàn ông mà tôi từng cho rằng chỉ thuộc về mình, thực ra chỉ có thể cho tôi một hiện thực có hạn.

Thế giới này thay đổi quá nhanh, tôi có chút không thích ứng được.

Đồng Nhi đi lấy cơm về, mặt dài thườn thượt.

“Đúng là vô lý! Có kiểu ức hϊếp người khác như thế này sao!” Nàng ta tức tối nói.

“Sao thế?”

“Tiểu thư nhìn chỗ cơm này đi! Việt thị vệ đi khỏi, bọn họ ngày càng quá đáng. Nô tỳ thấy chúng ta chưa cần đợi bị Lục gia hại chết thì đã bị người của vương gia làm cho chết đói trước rồi.”

Hai bát thức ăn chay, mấy miếng bã đậu, một bát canh suông đã nguội.

“Trời lạnh thế này, không cho chúng ta giãi bày đã nhốt chúng ta ở đây, còn cho chúng ta ăn mấy thứ đồ ăn này nữa… Sao vương gia lại phái loại người đó đến chứ?!”

“Thôi được rồi!” Tôi cười, nhận lấy chỗ thức ăn. “Trước đây khi đi đánh trận, các binh sĩ có khi còn chẳng được ăn những thứ ngon như thế này ấy chứ!”

“Nhưng…”

“Ta cũng không hài lòng, chỉ là người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu? Chúng ta bây giờ đang bị coi là đồng bọn có thể không cúi đầu? Chúng ta bây giờ đang bị coi là đồng bọn của mật thám, không bị nhốt vào đại lao đã là tốt lắm rồi.”

Đồng Nhi tức giận đến mức mặt đỏ bừng. “Vương gia cũng thật là… Nói nhốt là nhốt, bao nhiêu ngày rồi mà cũng không đến hỏi thăm lấy một câu. Cho dù có là thẩm vấn phạm nhân cũng phải đưa đến công đường chứ!”

Đôi đũa đang gắp rau của tôi đột nhiên ngừng lại, thấp giọng nói: “Đàn ông, luôn có những chuyện quan trọng hơn cần lo.”

Chuyện lúc đầu phái người đến bảo vệ tôi đã khiến mối quan hệ giữa Tiêu Huyên và Lục gia trở nên căng thẳng, nếu tôi lại vội vàng xóa bỏ sự oan ức, bất công của tôi thì chỉ khiến cho mối quan hệ giữa hai bên giống như “có tuyết lại thêm sương.” Cách tốt nhất là gác lại những chuyện này đã, đợi khi tình hình lắng xuống, mọi chuyện kết thúc chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì.

“Có thông tin gì của Lục tiểu thư không?” Tôi hỏi.

Đông Nhi nói: “Nô tỳ nghe binh sĩ canh gác chúng ta nói Lục Dĩnh Chi đã giữ được tính mạng, nhưng vì bệnh cũ trong người nên những ngày này vẫn ốm đau nằm trên giường.”

Bên ngoài đột nhiên vang lên những âm thanh hỗn loạn, có người đang lớn tiếng quát tháo gì đó, sau đó cửa bị đạp mạnh ra.

Chúng tôi chạy ra xem, thấy Trịnh Văn Hạo mặt mũi trắng bệch loạng choạng đi vào.

Tôi đã đợi cậu ta sáu ngày, nghe nói cậu ta bị thương rất nặng, có thể thấy được là cậu ta đã không dễ dàng đến được đây.

Trịnh Văn Hạo bước từng bước đến. “Vân Hương… ở đâu?”

Tôi thở dài một tiếng, cùng Đồng Nhi đỡ cậu ta vào phòng.

Mặc dù đã dùng biện pháp chống phân hủy, nhưng trong phòng vẫn có một thứ mùi khó chịu. Hai mắt Trịnh Văn Hạo đỏ hoe, cả người run rẩy, quỳ xuống trước giường, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chỉ ôm đầu khóc.

Tôi nói: “Ta hy vọng cậu có thể chôn cất cho Vân Hương. Còn nữa, mẹ của Vân Hương...”

“Mẹ nàng ấy…” Trịnh Văn Hạo ngẩng đầu, nói. “Mẹ nàng ấy đã qua đời từ hơn nửa năm trước rồi…Nghe nói vì bị bệnh lao.”

Đã qua đời rồi?

Tôi chán chường ngồi sụp xuống bên cạnh, hồi lâu sau mới nói: “Cũng tốt… Như thế hai mẹ con nàng ta sẽ được đoàn tụ dưới suối vàng.”

Trịnh Văn Hạo vuốt mặt rồi đứng dậy. “Tôi muốn đưa nàng ấy đi. Mẫn cô nương, cô nương cũng cứ đi đi.”

Tôi lắc đầu. “Thôi, ta vẫn nên nghe vương gia phân phó thì hơn.”

Cậu ta nghe tôi nói như vậy thì lại tức giận. “Chẳng phải tỷ phu cũng đang để cho lão già họ Lục đó uy hϊếp sao! Lão ta ỷ vào việc nắm binh quyền trong tay, lại ủng hộ thủ lĩnh lên ngôi để lập đại công, chính là muốn khống chế tỷ phu. Ông ta nằm mơ đi!”

“Ủng hộ thủ lĩnh lên ngôi? Bây giờ ở ngoài kia rốt cuộc như thế nào rồi?”

Trịnh Văn Hạo nói: “Tỷ phu vào cung gặp hoàng thượng lần cuối. Trước mặt các đại thần, truyền ngôi vị cho tỷ phu. Mẫn cô nương, bây giờ, tỷ phu đang chuẩn bị cho đại tang và chuyện đăng cơ, bận đến mức không ngẩng đầu lên được, lão tặc Lục Hoài Dân vội vàng nhân cơ hội này để lộng quyền, củng cố thế lực. Tỷ phu biết hết tất cả nhưng nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp gì.”

Tôi yếu ớt nói: “Chàng phải đăng cơ làm hoàng đế mới được.”

Mặc dù từ lâu đã biết sẽ có ngày hôm nay, cũng thường xuyên nói đến những chuyện này, nhưng thực sự là khi người vốn ở ngay bên cạnh mình sau chớp mắt đã trở thành hoàng đế, đứng trên muôn vạn người, mới phát hiện ra rằng khoảng cách có thể trở nên xa xôi như vậy chỉ trong một đêm.

Trịnh Văn Hạo tức tối nói: “Lục tiểu tư lúc thì phát sốt lúc thì yếu ớt, ngày nào cũng phải xảy ra chuyện gì đó, lão già họ Lục thích nhất là trước mặt mọi người rơi nước mắt nước mũi với tỷ phu, nói phu nhân chẳng may chết sớm, chỉ có mỗi đứa con gái, còn nói là bằng lòng hiến cả gia tài, chỉ mong tỷ phu chăm sóc tốt cho Lục Dĩnh Chi. Tỷ phu vì nể mặt, muốn từ chối mà không được.”

Đồng Nhi ho một tiếng, Trịnh Văn Hạo lập tức ngậm miệng.

Tôi không kìm được cười lạnh, nói: “Lão già họ Lục đó chỉ nói mà không dám làm, cũng chẳng có chuyện lão ta hiến toàn bộ gia tài của mình đâu.”

Trịnh Văn Hạo tức giận nói: “Đương nhiên lão ta chỉ nói vậy thôi! Không có binh quyền, cha con nhà họ Lục cũng chẳng là cái thá gì cả, thì làm gì có cái để uy hϊếp tỷ phu?”

Binh quyền.

Tôi không lên tiếng nói gì nữa.

Đông quân trăm vạn hùng binh, chỉ cần một phần ba trong sô đó trung thành với Lục gia là đã có thể một lần nữa lật đổ mảnh giang sơn này rồi. Bắc Liêu khoanh tay đứng nhìn là vì cho rằng Tiêu Huyên bất bại chứ không phải là để cho tôi chút mặt mũi vì đã cứu thái hậu của bọn họ. Nếu thấy ở đây hai hổ đánh nhau, con què con bị thương thì tôi dám đánh cược hai lạng bạc là ngay ngày kia bọn họ sẽ xua quân đi xâm lược phía nam ngay lặp tức.

Trịnh Văn Hạo bế Vân Hương dậy, sải những bước dài đi ra ngoài. Không biết Việt Phong đã quay trở lại từ lúc nào, nhìn thấy dáng vẻ này của Văn Hạo thì chỉ nghĩ ngợi trong chốc lát rồi cuối cùng vẫn vẫy tay bảo đám binh sĩ lui ra để cho cậu ta rời đi.

Tôi nhìn theo bóng cậu ta càng lúc càng xa dần, trong lòng lặng lẽ nói lời từ biệt với Vân Hương.

Việt Phong hộ tống chúng tôi vào phòng. Trong phòng không có lò sưởi, chỉ có một ngọn đèn dầu, mâm cơm để trên bàn vẫn chưa được thu dọn.

Tôi buông thõng tay. “Ở đây không có trà nên không thể mời huynh được.”

Kết quả là Việt Phong nghiêm mặt lại, quay người bước ra ngoài. Không đến mức thế chứ, chẳng phải chỉ là một cốc trà thôi sao!

“Chuyện này là thế nào?” Ở bên ngoài, Việt Phong lớn tiếng quát tháo. “Tại sao ngay đến lò lửa cũng không có? Lại còn đưa cái thứ cơm gì vào đó thế hả?’

“Việt thị vệ, là bọn thuộc hạ không phục. Nữ nhân đó đã hại chết bao nhiêu huynh đệ của chúng tôi, lẽ nào còn có thể ở đây ăn sung mặc sướиɠ?”

“Hoang đường!” Việt Phong phẫn nộ. “Tất cả những lời đó chỉ là tin đồn vớ vẩn, suy đoán lung tung!”

“Nhưng bên ngoài đều nói như vậy…”

“Các ngươi là binh sĩ cùa hoàng thượng, người khác nói như thế nào, sao các ngươi có thể tin ngay được?”

Tôi nghe thấy những lời đó mà sững sờ. Hoàng thượng?

Cũng phải, nước không thể một ngày không có vua. Tiên hoàng đã tạ thế, Tiêu Huyên đương nhiên sẽ lập tức xưng đế. Gọi chàng là hoàng thượng cũng chẳng có gì sai.

Đám hạ nhân ở bên ngoài cãi lại: “Nhưng nếu cô ta không phải là kẻ tình nghi thì sao vương gia lại giam lỏng cô ta ở đây?”

Tôi nghe một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được đi ra, hỏi: “Mấy người ở ngoài này đang nói gì thế?”

Mấy binh sĩ đó nghe thấy tôi hỏi liền ngậm miệng không nói gì nữa.

Tôi hỏi lại: “Có phải tướng sĩ toàn quân đều cho rẳng ta cũng là mật thám, kêu gào phải trừng trị ta?”

Việt Phong vô cùng bối rối, cân nhắc từng từ từng chữ, nói: “Quả thực ở bên ngoài có rất nhiều … lời đồn không hay về cô nương. Xin cô nương đừng lo lắng, nếu chỉ là tin đồn thì sau một thời gian nữa tự nhiên sẽ biến mất thôi.”

Tôi không kìm được cười khổ. Chỉ là những tin đồn vô ý thì sẽ biến mất, còn cố ý tung tin để vu khống, hãm hại thì không dễ dàng biến mất như thế.

Việt Phong tái mặt nói: “Chẳng qua là bịa đặt sinh sự kiếm chuyện lôi thôi, cô nương không cần để ý. Suốt thời gian qua cô nương cứu kẻ sắp chết, giúp người bị thương, mọi người đều nhìn thấy cả.”

Phía dưới có mấy binh sĩ hình như đã từng nhận được sự giúp đỡ của tôi lặp tức gật đầu.

Tôi chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ bé, dồn hết tâm trí để tung tin vu khống, hãm hại tôi, có cần thiết không?