Chương 48

Một người có tính khí cao ngạo như chàng, có lúc nào phải chịu đựng sự ức hϊếp như thế này. Lục Hoài Dân đối xử với chàng như thế nào, tôi không biết, nhưng một vương gia chỉ huy cả nghìn quân bị tôi chỉ vào mũi mắng mỏ cũng đủ khiến người ta phải kinh hãi rồi.

Chỉ là đi khám cho một bệnh nhân thôi mà. Tôi thở dài.

Lục Dĩnh Chi đã ngủ rồi, nhưng vẫn còn sốt nhẹ. Khuê phòng được bài trí tao nhã mà sang trọng, màn bằng sa đỏ buông thấp, hương cỏ huân thoang thoảng, gương mặt Lục tiểu thư trong giấc ngủ ửng hồng, thật là một bức tranh tươi đẹp.

Tôi nói với Lục phu nhân: “Mạch của tiểu thư rất ổn định, sẽ không sao đâu. Ngủ một giấc dậy sẽ tốt hơn thôi. Mấy ngày tới hãy cho tiểu thư ăn uống những thức thanh đạm một chút.”

Lục phu nhân còn rất trẻ, là mẹ kế của Lục Dĩnh Chi. Nghe tôi nói vậy, bà ta có vẻ yên tâm hơn, còn không ngừng nói lời cảm tạ tôi.

Tôi khẽ đi ra ngoài.

Trong sân có người. Là một người cao lớn cường tráng, hai bên tóc mai đã chuyển sang màu hoa râm, dáng vẻ anh tuấn bất phàm. Đó chính là Lục lão gia.

Lục Hoài Dân đứng quay lưng về phía tôi, đang lau kiếm, vô cùng tỉ mỉ, chuyên chú, giống như đang lau một vật báu hiếm có trên đời.

Ông ta lẩm bẩm: “Người ta luôn có những vật được coi như bảo bối. Có người thích viết chữ vẽ tranh, có người thích rượu ngon, còn bảo bối trong lòng lão phu chính là con gái. Thanh bảo kiếm này đã theo lão phu ra trận gϊếŧ địch hai mươi năm nay, chính là quà cưới của mẹ Dĩnh Chi. Ta đã lập lời thề, hễ có người nào to gan dám làm Dĩnh Chi bị tổn thương thì nhất định sẽ lấy máu của hắn nhuộm thanh bảo kiếm này để đền bù.”

Tôi đứng cách năm mét sau lưng ông ta, cảm thấy rõ ràng trên người ông ta đang tỏa ra sát khí bừng bừng, trong bóng tối, thanh kiếm đó tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo tột cùng khiến tôi không kìm được nổi da gà.

Tôi cắn răng bặm môi, lặng lẽ hành lễ với Lục Hoài Dân rồi cứ thế rời đi.

Tôi đi rất nhanh, đoàn sau còn đi như chạy. Tôi dùng chân đá cửa rồi chẳng cần Vân Hương và Đồng Nhi ra đón, cứ thể chui thẳng vào trong chăn.

Tôi cắn chặt hai hàm răng, cơ thể mỏi nhừ, nước mắt đua nhau rơi xuống. Trong lòng tôi rất khó chịu, giống như bị một bàn tay to lớn siết chặt đến mức nghẹt thở. Tôi ra sức vùng vẫy trong bóng tối và trong cơn quay cuồng. Không biết tận bao lâu sau, có người đến ôm tôi từ trong chăn ra, gắng sức lắc mạnh, hét gọi tên tôi. Sau đó có một luồng hơi ấm từ miệng đi vào trong ngực tôi, làm các kinh mạch của tôi được thông suốt.

Tôi thở hổn hẻn, rất nhanh sau đó cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Một bàn tay đỡ người tôi thông khai vận khí, sau đó dần dần ôm tôi thật chặt, để cả người tôi tựa sát vào lòng. Cả hai chúng tôi đều đang run rẩy, nhưng chẳng ai lên tiếng nói gì. Một đôi môi nhẹ nhàng hôn lên tóc, lên trán, lên chóp mũi tôi… Tôi vùi mặt trong lòng người đó hít thở thật sâu.

Rất lâu sau, Tiêu Huyên hỏi: “Nàng đã đỡ hơn chút nào chưa? Bây giờ nàng cảm thấy thế nào rồi?”

“Ta không sao, chỉ vì chạy nhanh quá thôi.” Tôi đáp.

“Vương gia!” Việt Phong ở bên ngoài gọi.

Tôi chợt kéo Tiêu Huyên theo phản xạ, cảm thấy lúc này mình mà buông tay, chàng sẽ đi và không trở lại nữa.

Tiêu Huyên chợt sững người, lập tức ôm chặt lấy tôi, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, ta không đi, ta sẽ ở đây với nàng.”

Tôi vùi mặt vào lòng chàng, hít hà mùi hương nhẹ nhàng ấm áp tỏa ra từ người chàng.

“Ông ta… Lục Hoài Dân đã nói gì với nàng?”

Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, chàng cũng dịu dàng mà tha thiết nhìn lại tôi. Trông chàng dạo này gầy hơn, cũng đen hơn, trong mắt còn có tia máu…

Tôi lắc lắc đầu. “Ông ta chẳng nói gì cả.”

“Thật không?” Tiêu Huyên có chút không yên tâm.

“Đương nhiên là không có chuyện gì rồi.” Tôi nhìn chàng, cố gắng nở nụ cười.

Tiêu Huyên nghi hoặc nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng cũng dần dần yên tâm hơn. Chàng ôm tôi, kề má lêи đỉиɦ đầu tôi.

“Vương gia!” Việt Phong lại gọi lần nữa.

Tiêu Huyên nhíu mày, ôm tôi càng chặt hơn nữa.

Tôi không còn cách nào khác, đành đẩy tay chàng ra. “Chàng đi làm việc của chàng đi!”

“Nàng sẽ không sao chứ?”

“Ta có thể làm sao chứ!” Tôi khẽ cười. “Chàng đi làm việc đi, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút nhé!”

Tiêu Huyên yên tâm, đưa tay khẽ vuốt tóc tôi, cúi xuống hôn một cái thật sâu lên trán tôi “Nàng nghỉ sớm đi!”

Tôi mỉm cười, nhìn bóng lưng cao ráo, mạnh mẽ kiên cường của chàng khuất sau cánh cửa, mang đến một cơn gió nhẹ. Sau đó, tôi từ từ nằm xuống giường, hai mắt cay sè, cảm thấy dường như có một ngọn lửa đâm vào mắt, bất giác đưa tay lên ôm mặt.

Lục Dĩnh Chi vốn chỉ là do ăn uống nên bị đau bụng, nghỉ ngơi vài ngày là cô ta đã có thể chạy lung tung khắp nơi.

Vân Hương nói, cô nàng Lục Dĩnh Chi đó cậy có mối quan hệ của phụ thân, mấy ngày vừa rồi đều bám riết ở bên cạnh Tiêu Huyên, ra ra vào vào, chẳng có gì phải kiêng kỵ.

Thiên Quan Tứ Phúc

Đồng Nhi lại càng tức giận, nói: “Người ta còn nói cô ta có thể giúp vương gia bày mưu tính kế, lại khen cô ta giống thần tiên này nọ! Giúp người kiểu như thế này, tiểu thư nhà chúng ta mà hết lòng hết sức thì bọn họ chỉ có mà mù mắt.”

“Thôi được rồi.” Tôi ngáp dài một cái rồi tiếp tục nghiền thuốc. “Bọn họ nói thì mặc kệ bọn bọ, các người đừng có đi hóng chuyện là được.”

Lục Dĩnh Chi không phải là loại nữ nhân lúc nào cũng õng a õng ẹo như những nữ nhân mà chúng tôi thường gặp trước đây, cô ta chính là kiểu nữ tướng soái, tuổi nhỏ tài cao, thông minh lanh lợi, tinh thông mười tám ban võ nghệ các kiểu… Điều quan trọng nhất là cô ta có một ông bố có thế lực hùng hậu.

Tình yêu vốn là thứ không phải cứ muốn nhưng là nhường được, tôi cũng muốn tranh giành với cô ta, nhưng tôi có vốn liếng gì không? Hơn nữa Tống Tử Kính nói đúng, không có Lục tiểu thư thì sẽ có Trương tiểu thư, Vương tiểu thư gì gì đó, cái mà tôi phải đối mặt là cả một tầng lớp.

Điều này chẳng khác nào châu chấu đá xe, trứng chọi với đá, tôi thực sự không có cái bản lĩnh to bằng trời đó.

Bây giờ, dù có ai đó nói với tôi rằng bản thân Lục Dĩnh Chi không muốn thành thân với Tiêu Huyên, tôi sẽ tự cắt đầu làm ghế cho người đó ngồi.

Tiêu Huyên dù có tránh né chuyện hôn sự thì Lục Dĩnh Chi cũng sẽ chủ động tiến tới, đi đến đâu cũng tung ra những tin đồn. Mà những tin đồn được truyền đi một nghìn lần thì rốt cuộc cũng sẽ trở thành sự thật, gạo rồi cũng sẽ thành cơm mà thôi.

Nếu cô ta không muốn thành thân với Tiêu Huyên thì việc gì cô ta phải tốn công tốn sức như thế chứ?

Vân Hương và các thủ hạ của tôi trong phòng thuốc có chung một mối thù, vì thế nên kết thành đồng minh, đại khái là để cổ vũ ý chí chiến đầu của tôi mà ngày nào bọn họ cũng báo cáo những hành động mới nhất của Lục Dĩnh Chi cho tôi biết, rất có dáng vẻ của những paparazzi tiêu chuẩn.

Lục tiểu thư theo vương gia đi luyện binh, nói chuyện với các tiểu tướng khiến vương gia rất tán thưởng, rồi thì Lục tiểu thư làm một bài thơ ca ngợi các binh sĩ dũng cảm gϊếŧ địch, vương gia lập tức khen hay, rồi thì Lục tiểu thư tiến cử cho vương gia rất nhiều thanh niên anh tuấn, còn tài trí hơn người khiến vương gia vui mừng quá đỗi, không thể nào tả xiết, rồi thì Lục tiểu thư dài, Lục tiểu thư ngắn…

Lục Dĩnh Chi đúng là một người thông minh tháo vát. Lúc trước Liễu Minh Châu cũng quấy nhiễu Tiêu Huyên, khóc lóc tỉ tê những ngày hạnh phúc, bị Tiêu Huyên tránh như tránh tà. Còn Lục Dĩnh Chi biết rất rõ những sở thích của Tiêu Huyên, về võ thì có thể múa thương trên lưng ngựa, về văn thì có thể ngâm thơ, làm câu đối… Xinh đẹp giỏi giang, từ gương mặt đến hình thể đều nổi bật, đó mới là người có thể tôn lên phong thái của Tiêu Huyên.

Tôi thờ ơ quan sát, Tiêu Huyên, ta đợi xem lần này chàng định làm thế nào!

Nhờ có những tin đồn này mà đám nữ nhân trong phòng thuốc của tôi bỗng trở nên sôi nổi, hoạt bát hẳn lên, có thể gϊếŧ thời gian rảnh rỗi trước khi làm việc. Còn tôi thân bất do kỷ, phải làm một người nhanh nhẹn, cảm giác này thật chẳng dễ chịu chút nào.

Phải nói trước rằng tôi vốn là một kẻ tiểu nhân, mình không vui thì tuyệt đối cũng không cho người khác được sướиɠ, thế là liền phân phó: phải phòng bị, sửa chữa nhà cửa trước khi có mưa, thuốc trị thương dự trữ trong kho phải đạt được gấp bốn lần lúc đầu, khiến dân tình khóc thét kêu gào, kêu khổ thấu đến tận trời xanh, đám nữ nhân trong phòng thuốc của tôi bị làm việc cực nhọc, vất vả trong phòng thuốc, cuối cùng cũng không còn sức lực để nói linh tinh này nọ nữa.

Tôi vui mừng hớn hở đi kiểm tra phòng thuốc, thăm hỏi nhân dân lao động: Các đồng chí đã vất vả rồi, nỗi thống khổ nà của chúng ta ngày hôm nay sẽ đổi lại việc tương lai các binh sĩ có thể về nhà đoàn viên với người thân, việc làm này vĩ đại như thế đấy. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, hãy mang những loại thuốc tốt nhất tới cho những người mà chúng ta yêu thương nhất!

Dân tình lại kêu la oai oái.

Tôi ở lại phòng thuốc ăn cơm tối xong mới về nhà, thấy tiểu giai nhân thanh tú đang ngồi vá quần áo dưới đèn.

“Y phục của ai đây?” Tôi hỏi Vân Hương. “Không phải là của Trịnh Văn Hạo đấy chứ!”

Hai gò má của Vân Hương chợt dỏ bừng, gật gật đầu.

Tôi cười. “Chẳng phải muội không thích cậu ta sao? Sao lúc nào cũng thấy muội nếu không phải giúp cậu ta khâu quần áo thì lại là giúp cậu ta may giày thế?”

Vân Hương cắn cắn môi dưới, nói: “Hắn cứ quấy rầy làm muội chẳng biết phải làm thế nào. Hơn nữa, bên cạnh hắn chẳng có ai có thể làm mấy việc may vá này giúp hắn cả.”

Tôi ngả người ra giường vẻ lười biếng. “Dạo này muội ngày càng gần gũi cậu ta rồi đấy.”

Mặt Vân Hương đỏ bừng. “Tiểu thư đừng nói linh tinh.”

Tôi cười. “Nói thì đã sao! Ta bị người khác nói, chẳng lẽ không được nói lại người ta!”

“Muội không nói tiểu thư.” Vân Hương vội vàng thanh minh. “Bọn họ ở ngoài nói tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, lúc nào cũng làm ra vẻ thanh cao, muội đều cãi nhau với bọn họ.”

“Ồ!” Tôi ngồi dậy. “Ở ngoài kia người ta nói ta xấu như vậy hả?”

“Còn không phải sao!” Vân Hương tức giận đến mức hai mắt ầng ậc nước. “Tiểu thư làm bao nhiêu chuyện tốt như thế, giúp đỡ bao nhiêu người như thế, cứu được bao nhiêu mạng người như thế, vậy mà bọn họ còn nói tiểu thư như vậy!”

Tôi phải vội vàng vỗ về nàng ta. “Bọn họ? Là các thái thái, tiểu thư sao? Những người được ta cứu đều là các binh sĩ, mấy người đàn bà kia đầu từng được nhận ân huệ của ta, bọn họ có nói nhiều một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà. Chúng ta nghe tai phải, ra tai trái là được rồi, đừng có để trong lòng.”

Vân Hương thở hổn hển, ném bộ quần áo đang cầm trong tay xuống, đứng dậy. “Muội không phục. Muội luôn ở bên cạnh tiểu thư từ hồi còn ở kinh đô cho đến tận bây giờ, tiểu thư vất vả như thế nào, phải chịu bao nhiêu đau khổ, bị bao nhiêu nỗi ấm ức… muội đều nhìn thấy hết cả. Dù sao tiểu thư cũng đường đường là Tạ…”

Tôi vội vàng bịt miệng nàng ta. “Tiểu thư ngốc của ta ơi, khắp nơi ngoài kia người ta nghe thấy giọng muội rồi.”

Vân Hương không cam tâm, cuối cùng khóc òa lên.

Tôi dở khóc dở cười. “Ta thảm đến mức ấy sao? Vậy mà ta lại không biết đấy, hai năm qua, sự nghiệp, đàn ông đều có cả. Chuyện này thì có cách gì? Lục Dĩnh Chi quá lợi hại, cô ta có một ông bố có thể lên trời xuống biển đấy.”

Vân Hương nghe tôi nói vậy lại tức giận. “Vương gia cũng không chịu giúp tiểu thư.”

“Chàng ư?” Tôi cười khổ. “Chàng bây giờ thân mình còn chưa lo xong ấy chứ! Lục lão gia là kiểu gừng càng già càng cay, chắc chắn không phải loại người dễ đối phó.”

Vân Hương oán hận nói: “Tiểu thư, tiểu thư bị ức hϊếp nhiều quá!”

truyện ngôn tình full

“Còn không phải sao!” Tôi nằm trên giường, tự cười chế giễu.

“Vương gia có thể vì tiểu thư mà từ bỏ giang sơn không?” Vân Hương đột nhiên hỏi.

Tôi sững người, sau đó liền cười lăn bò trên giường, cười đến mức chảy nước mắt. Cô nương này đúng là ngây thơ, đáng yêu mà.

Nhưng sau một trận cười đã đời, thứ còn lại chỉ là sự vắng vẻ, thê lương.

Mà trong khi đám nữ nhân đang cực kì vui vẻ khi được chìm đắm trong những tin đồn nhảm nhí thì cuối cùng chiến dịch cũng bùng phát trước thời hạn.

Tôi áp tải số thuốc mới chuẩn bị xong đến nhà kho, nhìn thấy các binh sĩ trong quân doanh đều đã sẵn sàng ra trận, vì cái gì?

“Đây là thói quen sao?”

“Không phải.” Binh sĩ đáp. “Ba trăm nghìn quân Triệu đã áp sát rồi.”

Quân Triệu đã giãy chết, trong những giây phút cuối cùng còn muốn đánh đòn phủ đầu để kiềm chế đối phương, tìm kiếm một tia hy vọng về việc giành thắng lợi cuối cùng.

Hay là vì nguyên nhân nào khác?

Tôi đi gặp Tiêu Huyên. Khi còn ở mấy tầng cửa bên ngoài, có một binh sĩ lạ mặt ngăn tôi lại, hỏi tôi là ai.

Tôi là ai? Vấn đề này phải trả lời thế nào đây?

Còn nữa, mấy tầng gác này có từ lúc nào vậy?

Binh sĩ nói: “Lục nguyên soái hạ lệnh phải chỉnh đốn lại việc cảnh giới, đặt thêm trạm gác ở các nơi, tăng cường đi tuần tra…”

“Được được được.” Tôi ngắt lời hắn ta. “Ta muốn gặp vương gia, mong tiểu ca vào thông báo giúp.”

“Sao vương gia có thể là người mà ai muốn gặp là gặp được chứ? Đầu tiên là phải viết thϊếp báo danh, sau đó sẽ thông báo cho cô nương biết thời gian có thể gặp.” Binh sĩ vênh mặt nói với tôi.

Tôi vừa tức vừa buồn cười. “Vậy ngươi đi gọi Việt Phong ra đây, ta sẽ nói với cậu ta.”

“Việt thị vệ? Đó cũng là người không thể tùy tiện gặp được.” Binh sĩ đó nhìn tôi vẻ khinh bỉ. “Ta nói cho cô nương nghe, cô không có việc gì thì đi về đi. Nếu vương gia tiếp tất cả mọi người thì chẳng phải sẽ mệt chết sao?”

Cuôi cùng thì tôi cũng cảm thấy có chút không vui. Gã Tiêu Huyên này rốt cuộc đang làm cái trò gì thế không biết!

Đang lúc quay người thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vọng tới: “Mẫn cô nương xin dừng bước!”

Lục Dĩnh Chi?

Lục tiểu thư mặc một bộ quân trang dành cho nữ, bước về phía tôi với phong thái hiên ngang mạnh mẽ, trên gương mặt xinh đẹp là một nụ cười rất động lòng người.

“Mẫn cô nương đừng để bụng, binh sĩ này có mắt như mù nên không nhận ra cô nương.”

Nhưng binh sĩ này hiển nhiên nhận ra cô ta, lập tức nghiêm cẩn cúi chào. “Lục tiểu thư!”

Tôi nhìn màn tấu hài này, khó khăn lắm mới có thể nở nụ cười.

Lục Dĩnh Chi tỏ vẻ thân thiết nói với tôi: “Cô nương muốn gặp vương gia ư? Vương gia đang ngủ trưa, hay là cô nương đợi nửa tiếng nữa lại đến, hoặc ta sẽ giúp cô nương chuyển lời tới vương gia?”

Những lời nói lưu loát, trôi chảy thế này, có lẽ cô ta nghiễm nhiên coi mình đã mang một nửa trọng trách là nữ chủ nhân của nơi này vậy.

Trong l*иg ngực tôi dường như bị một hòn đá đè nặng.

“Không cần đâu.” Tôi cúi đầu để không phải nhìn gương mặt tươi cười của cô ta. “Ta chỉ muốn hỏi một vài chuyện, trận đánh này là như thế nào vậy?”

“Ồ! Chuyện này à!” Lục Dĩnh Chi nói. “Mẫn cô nương quan tâm đến vương gia, tấm lòng này thật là hiếm tháy, chỉ là chuyện quân cơ đại sự, bọn ta không thể tùy tiện nói với người ngoài. Cho nên, mong cô nương thông cảm và bỏ quá cho…”

Tôi không kìm được phải nhíu mày. Người ngoài?

Gương mặt tươi cười của Lục Dĩnh Chi trông thật chướng mắt. Mặc dù cô ta đã cố hết sức để che giấu nhưng vẫn không giấu giếm nổi ánh mắt dương dương đắc ý.

Tôi mặt không cảm xúc, quay người rời đi.

“Mẫn cô nương, vương gia mời cô vào!” Giọng nói của Việt Phong vang lên đúng lúc.

Tôi quay lại, Lục Dĩnh Chi vẫn mỉm cười như cũ, trên mặt ngập tràn vẻ đơn thuần, vô tội.

Tiêu Huyên ở trong thư phòng, trang phục chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, đang tập trung xem bản đồ. Đã sáu, bảy ngày nay tôi không gặp chàng, hôm nay mới gặp, lại thấy chàng gầy hơn vài phần, nhưng cả người vẫn toát ra một vẻ sắc sảo giống như bảo kiếm đã tuốt khỏi vỏ, chẳng khác nào một con mãnh thú đang mai phục trong đêm đen, đến cuối cùng cũng tung ra một đòn phản kích.

Cuối cùng chiến dịch cũng bắt đầu rồi ư?

Khi tôi đang ngây ngốc nhìn, Tiêu Huyên đã ngẩng đầu, nhìn tôi cười. “Nàng nhìn cái gì mà ngơ ngẩn ca người thế? Này!”

Mặt tôi bỗng đỏ ửng, nói lắp: “Cái đó… Sắp đánh nhau rồi ư?”

Tiêu Huyên nghiêm túc gật gật đầu. “Mật thám mà ta phái đi giờ vẫn có tin tức. Chưa biết hoàng thượng như thế nào rồi.”

À!

“Hoàng thượng không ổn ư?”

Vẻ mặt chàng vẫn tĩnh lặng như nước, khóe môi khẽ nhếch lên. Mỗi khi chàng lo lắng, căng thẳng thì đều có bộ dạng như thế này.

“Cuộc chiến này đã đến ngay trước mắt.” Tiêu Huyên nói. “Chúng ta đã nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay, cái mà ta lo lắng là…”

“Bọn họ khống chế hoàng đế để ra lệnh cho chư hầu?” Tôi hỏi.

“Nhưng lại không ra lệnh nổi.” Tiêu Huyên cười lạnh. “Mặc dù bên cạnh hoàng đế có người trung thành hộ chủ, nhưng Triệu gia luôn tận dụng tất cả mọi cơ sở, khó mà đề phòng được. Chỉ e là cuối cùng lại khiến ngọc đá cùng tan. Nhưng nàng đến rất đúng lúc.” Chàng lại nói. “Ta sớm đã phái cận vệ bí mật vào kinh thành để bảo vệ hoàng thượng, người ở bên đó đã trình lên cho ta những ghi chép về mạch tượng của hoàng thượng trong thời gian gần đây. Nàng đến xem xem rồi nghĩ cách giúp ta.”

Tôi cầm lấy một xấp giấy dày, giở từng tờ, từng tờ xem thật kĩ. Hoàng thượng có bệnh cao huyết áp, các bệnh ở động mạch vành, cả cơ thể đang rối loạn đủ các vấn đề. Theo tôi thấy, hoàng thượng về cơ bản sẽ không sống được bao lâu nữa.

“Thế nào?” Tiêu Huyên lo lắng nhìn tôi.

“Ta sẽ kê đơn thuốc.” Tôi nói. “Nhưng nói thực, tình hình của hoàng thượng không tốt.”

Tiêu Huyên cắn răng bặm môi, trong mắt dường như đang có một cơn cuồng phong dữ dội, và cũng có cả sự lo lắng sâu sắc.

“Tiêu Huyên…”

Tôi không kiềm chế được, liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của chàng. “Chàng đừng lo lắng, ta sẽ cố hết sức, nhất định sẽ giúp hoàng thượng có thể chống đỡ với bệnh tật, có được không?”

Tiêu Huyên buông nắm đấm ra, nắm lấy tay tôi. Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của chàng đang truyền sang cho mình qua cái nắm tay đó.

Tiêu Huyên lấy lại bình tĩnh, nói: “Lần này ra trận, Lục Dĩnh Chi sẽ đi cùng ta.”

Tôi cứng đờ người, không nói gì cả

“Ta không tán thành việc một nữ tử ra chiến trường, nhưng cha cô ta lại kiên quyết muốn đưa cô ta đi cùng, ta cũng không biết làm thế nào nữa.” Tiêu Huyên khẽ “hừm” một tiếng. “Cô ta có Lục gia bảo vệ, còn ta lại lo lắng cho nàng.”

“Ta sẽ ở hậu phương mà.” Tôi nói.

“Cuộc chiến này, liên quan đến thành bại.”

Tôi mỉm cười. “Chắc chắn chàng sẽ thắng.”

“Ngộ nhỡ…”

Tôi ngắt lời chàng: “Đó cũng chỉ là ngộ nhỡ mà thôi. Lão hòa thượng từng nói ta có số vượng phu, có ta ở bên, chàng sẽ không thua đâu.”

“Lão hòa thượng từng nói như vậy sao?” Tiêu Huyên hỏi vẻ nghi hoặc.

Tiêu Huyên cười, đột nhiên đưa tay ôm lấy tôi, đặt cả nửa thân hình cao lớn của chàng lên vai tôi, đầu cũng gục hẳn xuống. Nặng thật đấy!

“Tiểu Hoa!” Giọng nói của chàng buồn bã truyền đến. “Ta thực sự rất mệt.”

Trong lòng tôi chợt cảm thấy xót xa, chỉ biết an ủi: “Mọi thứ sẽ nhanh chóng trôi qua thôi. Đợi đến khi đánh đến kinh thành thì tất cả sẽ tốt thôi.”

Tiêu Huyên chỉ “hừm” một tiếng, không nói gì, hiển nhiên là không đồng ý với câu nói của tôi.

Cũng phải, đánh chiếm được giang sơn, còn phải cai trị giang sơn nữa, chắc chắn chẳng dễ dàng gì.

Tôi thở dài, cũng không biết phải nói gì nữa. Con đường này là do chàng chọn, tôi sẽ cố hết sức để đi cùng chàng, chỉ có thể như vậy mà thôi.

Lúc rời khỏi thư phòng, tôi lại gặp phải Lục Dĩnh Chi. Không biết cô ta đã đứng bên ngoài bao lâu, chỉ biết rằng cốc trà trong tay cô ta đã không còn nóng nữa.

Nhìn thấy tôi, cô ta nhanh chóng giấu đi sự lo lắng trong ánh mắt, trên mặt lại treo một nụ cười khách sáo.

Tôi không khôn khéo được như cô ta, chỉ gật gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.