Ngày hôm sau, tôi và Vân Hương lên xe ngựa của vương phủ, đi theo đội quân rầm rộ rời khỏi thành Tây Dao.
Tôi vốn chỉ định ngồi bẹp một chỗ, nhưng vào khoảnh khắc xe đi ngang qua cổng thành, bỗng nhỏm lên kéo rèm cửa xe, quay lại nhìn phía sau.
Thành Tây Dao phồn hoa tấp nập, chứa đầy những mộng tưởng và tình yêu của tuổi xuân tôi, cũng ghi lại bao mất mát và buồn đau của tôi. Tôi trưởng thành ở đây, cũng tại nơi này chịu đựng thương đau và ly biệt. Hôm nay tôi đi rồi, người đó thì vĩnh viễn nằm lại nơi đây. Câu chuyện của chúng tôi giống như một đóa hoa vừa chớm nở đã héo tàn, vĩnh viễn lưu lại nơi sâu thẳm trái tim tôi.
Thử thách này, rồi tôi sẽ vượt qua phải không? Nhiều năm sau, có thể tôi sẽ quay lại đây, mang theo tâm tình hoài nhớ cố nhân, đến thăm chàng.
Mất đi Trương Tử Việt, tôi như đứa trẻ đánh rơi chiếc kẹo yêu thích; mất đi Tiêu Huyên, tôi cảm thấy cơ thể mình mất đi một phần.
Có tìm lại được không?
Tôi buông rèm xuống, ưu tư thở dài.
Cách thành không bao xa, tôi lại lên cơn sốt, tuy chỉ là sốt nhẹ nhưng toàn thân kiệt quệ, vô cùng mệt mỏi, đầu đau như muốn vỡ tung ra nhưng không thể ngủ nổi, uống thuốc mà cũng không có tác dụng. Thân thể đang bị ý chí thao túng, ý chí muốn dùng thân thể để truyền tải cảm xúc. Trái tim đã không còn, tất cả những đau đớn trước đây trái tim phải gánh chịu, bây giờ chuyển giao hết cho xương thịt.
Tôi sợ làm ảnh hưởng đến chính sự, liền nhắc Vân Hương không được cho Tống Tử Kính biết, lắc lư theo nhịp xe nốt đoạn đường về đến doanh trại, gắng gượng vào trong lều, rồi mềm nhũn người ngã xuống ngủ vùi.
Có thế thôi mà cũng nằm mơ hỗn loạn bao thứ, ầm ĩ, rối ren, cảm thấy đất rung núi chuyển. Khi khó nhọc mở được mắt ra, tôi kinh ngạc thấy Tôn tiên sinh đang đứng trong lều của tôi.
Tôn tiên sinh nhìn thấy tôi tỉnh lại, liền thở phào nhẹ nhõm. “Cô nương sốt liền một ngày hai đêm, làm Vân Hương sợ hết hồn. Tử Kính bận rộn không thể đến thăm, bảo ta đến xem cô nương thế nào.”
Vân Hương dấp một chiếc khăn lạnh lên trán tôi.
Tôi vẫn nửa mê nửa tỉnh, bây giờ là đêm hay ngày? Bên ngoài ồn quá.
Tôn tiên sinh giải thích: “Chiến sự đã nổ ra. Yến vương lấy danh “thanh quân trắc” chỉ huy binh lính. Trận đánh đầu tiên đã báo tiệp.”
Cuối cùng chiến tranh cũng đã nổ.
Nhưng “Yến vương lấy danh “thanh quân trắc” chỉ huy binh lính”, điều này nghĩa là sao? Đã cờ quạt kèn trống làm tang lễ rồi, lại còn lấy danh nghĩa của Tiêu Huyên là sao? Chẳng lẽ bọn họ tìm một người giống hệt để thế thân?
Tôn tiên sinh tránh ánh mắt truy xét của tôi. “Lão không tiện nói. Cô nương cứ nên nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Tôi càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ, bèn quay sang hỏi Vân Hương. Vân Hương cũng mơ hồ. “Tiểu thư, bên ngoài có tin đồn là vương gia chỉ giả chết, để khích Triệu đảng yên tâm ra tay mưu phản…”
Tôi cuống cuồng ngồi dậy.
Giả chết? Hóa ra chỉ chết giả vờ, hay là tìm người cải trang giả chết? Tiêu Huyên chết rồi, tôi tận mắt trông thấy, tận tay chạm vào. Lạnh ngắt, cứng ngắc, không có mạch đập. Tay tôi đặt lên cổ chàng lâu đến vậy, người có thể khống chế nhịp tim lâu như thế sao? Hoặc lúc ấy người nằm đó là giả?
Tôi xuống giường đi ra ngoài, Vân Hương vội vã kéo lại. “Tiểu thư định đi đâu? Bên ngoài đang loạn lắm!”
Tôi mở miệng, cất giọng khàn đặc: “Ta muốn tận mắt nhìn.”
Vân Hương vừa vui mừng vừa sợ. “Tiểu thư nói được rồi!”
Tôi mặc kệ, cứ thế chạy ra ngoài. “Người ở đâu? Ta muốn đi gặp!”
Tôn tiên sinh kịp thời phản ứng, ngăn tôi lại, nói: “Vừa mới thu binh, bên ngoài đang rất loạn!”
Tôi quay đầu nhìn Tôn tiên sinh chăm chú, cứ thế nhìn thẳng vào mắt ông ta, rồi gào lên hỏi: “Rốt cuộc Tiêu Huyên đã chết hay chưa?”
Tôn tiên sinh bối rối né tránh ánh mắt của tôi. “Mẫn cô nương, có nhiều chuyện tôi không nói rõ được.”
Đúng là ông ta không nói rõ nổi. Tôi lách qua ông ta, đẩy Vân Hương ra, vén rèm lên xông ra ngoài. Thị vệ đang canh gác bên ngoài giật mình sợ hãi, lập tức ngăn tôi lại. “Mẫn cô nương, không có mệnh lệnh của Tôn tiên sinh, cô nương và Vân Hương cô nương không được rời khỏi lều.”
Tôn tiên sinh đuổi theo. “Bên ngoài thực sự đang rất loạn!”
Tôi hỏi thị vệ: “Là mệnh lệnh của Tôn tiên sinh hay là của vương gia?”
Thị vệ sững lại, mặt lộ vẻ khó xử.
Cả người tôi ướt đãm mồ hôi, không biết sức lực từ đâu, đẩy y ra rồi chạy.
Thị vệ vội vàng đuổi theo, nhưng quân doanh lúc này quả thật rất loạn, binh sĩ vừa về qua trận sinh tử đứng đầy khắp nơi, niềm vui thắng trận ngập tràn binh trại. Tôi nghe tiếng hoan hô của họ: “Thật tốt quá, vương gia đã quay về!”
“Đánh cho bọn Triệu cẩu một trận thừa sống thiếu chết!”
“May mà vương gia vô sự! Lúc đầu khiến tôi sợ chết khϊếp!”
“Vương gia có thần tiên hộ mệnh, không thể dễ dàng bị bọn Triệu cẩu mưu hại chết!”
“Trận này đánh thật đã đời! Bọn lính Triệu như thể đói ăn ba năm liền vậy…”
Cứ thêm mỗi câu nói vọng đến tai, tôi lại thêm căng thẳng bội phần. Tôi lợi dụng ưu thế vóc người nhỏ bé luồn lách giữa đám người, thị vệ không theo kịp, lại sợ tôi bị thương nên không dám mạnh tay.
Lúc chạy đến trước căn lều to màu trắng của chủ soái, tôi thở dồn dập, phổi nhói đau, máu huyết toàn thân như đang sôi lên.
Thị vệ canh gác ngoài lều nhận ra tôi, tỏ vẻ kinh ngạc. “Mẫn cô nương, cô nương đến đây làm gì? Không phải cô nương vẫn đang ốm sao?”
Tiếng người nói chuyện phía trong lều lúc này bỗng nhiên im bặt.
Không đúng!
Có điều gì đó không đúng!
Tôi, tôi phải đi nhìn, nhìn cho thật kĩ! Kẻ khốn kiếp đó, rốt cuộc là đã chết hay còn sống!
Thị vệ khó xử, nhưng không thể không nhấc thương lên. “Mẫn cô nương, cô nương không thể vào được.”
“Tránh ra!” Tôi gằn giọng nói rõ từng từ.
Tạo Hóa Chi Vương
“Nhưng mà Mẫn cô nương…”
“Để nàng ấy vào.”
Nghe thấy giọng nói đó, tôi như bị sét đánh, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, cơ thể lập tức chao đảo.
Gương mặt ngược sáng có chút mờ ảo, nhưng đôi mắt đầy vẻ dịu dàng, vô cùng ôn nhuận sáng bừng, nhìn tôi đau đáu, khiến nơi cứng rắn nhất trong trái tim tôi cũng bắt đầu mềm mại trở lại.
Tôi gạt tay hị vệ đang giơ ra định đỡ lấy tôi, hít một hơi thật sâu, bước vào trong.
Toàn người là người, các tướng sĩ vẫn mặc áo giáp trên người, trên mặt, trên cơ thể dính đầy những vệt máu khô, gương mặt thô ráp đầy vẻ nghi hoặc nhìn tôi dò xét, sau đó hiểu ý tách ra, nhường đường. Giống như một tháng trước khi tôi quay trở lại Tây Dao vậy, một lối đi được dọn trước mặt tôi, đến chỗ một người, sống hoặc chết.
Người đó từ trên thủ tọa bước xuống, y phục chạm vào nhau phát ra những tiếng xột xoạt nhè nhẹ, bùn lẫn với máu đọng vệt khô trên đó, tóc tai rối bù, mặt đầy phong sương, nhưng đôi mắt sáng quắc như thể đang rực cháy, nghênh ngang tự đắc, hào khí ngất trời.
Là huynh ấy!
Là chàng!
Không cần phải kiểm tra AND, tôi cũng biết đó là chàng!
Người tôi như bị đóng đinh, không thể động đậy, trố mắt nhìn chàng bước lại trước mặt.
Tiêu Huyên cười. “Đừng lo, đó không phải là máu của ta.”
Chàng bảo không phải lo, khẩu khí nhẹ nhàng thoải mái như thể đang kể một câu chuyện không liên quan đến ai.
Chàng khẳng định lại một lần nữa. “Đừng lo, tất cả đều sẽ ổn thôi.
Tôi bỗng lại mỉm cười, nhìn chàng, nhấn mạnh từng từ: “Chàng không chết.”
Tiêu Huyên gật đầu, có vẻ vô cùng đắc ý. “Không giả vờ cho giống thì bọn chúng không chịu động thủ. Hoàng thượng lần này bị ốm nặng, không biết có qua nổi không. Ta không dám mạo hiểm nên nhất định phải ra tay lúc hoàng thượng tại thế.”
Tôi cười càng thêm rạng rỡ. “Chàng không hề chết.”
Tiêu Huyên nhìn tôi âu yếm, mọi người xung quanh đã rón rén lùi ra ngoài, trong lều chỉ còn tôi với chàng, cho nên chàng yên tâm to gàn chìa tay về phía tôi. “Không phải lo lắng nữa. Ta không sao cả. Sao muội ăn mặc phong phanh thế này mà chạy ra ngoài? Có lạnh không…”
Tôi chỉ cười. “Hóa ra chàng không chết.”
Tiêu Huyên cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường. “Tiểu… Mẫn, muội…”
Một cú bạt tai gọn gàng chuẩn xác cắt mất phần sau câu nói của chàng.
Tôi giơ tay, thở hổn hển, dùng lực mạnh đến nỗi lòng bàn tay còn thấy đau, nhưng vào khoảnh khắc đó, con tim lại cảm thấy sung sướиɠ, thoải mái vô cùng.
Tiêu Huyên kinh ngạc, quay mặt lại, trợn tròn mắt.
Bất ngờ phải không? Tôi cắn môi cười nhạt, con thỏ bị dồn ép quá cũng có thể cắn người, xem tôi là cục đất sét có thể tùy tiện nặn sao thì nặn ư?
“Chơi trò giả chết à?”
Tôi xoay người, không thèm quay đầu mà đi thẳng ra khỏi lều. Tiêu Huyên ở đằng sau liên miệng gọi tên tôi.
Bên ngoài người đứng đen đặc, chắc là đợi xem có trò gì hay không, nhìn thấy tôi đi ra thì đều giật mình, tản mát hết.
Tôi như con ruồi bay lạc cầm đại một sợi dây cương rồi trèo lên lưng ngựa, hai đùi kẹp chặt, ngựa liền phi như bay.
“Tiểu Hoa…” Tiêu Huyên gào thét gọi tôi. “Muội đi đâu?”
Tôi cưỡi ngựa chạy một mạch ra khỏi quân doanh, chạy đại về phía trước. Đằng sau có tiếng vó ngựa xa xa vọng đến, quay đầu nhìn, Tiêu Huyên đang cưỡi con Huyền Kỳ đuổi theo.
Huyền Kỳ là vua của loài ngựa, bốn vó phi như bay, con chiến mã bình thường của tôi không thể sánh bằng, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp tôi.
“Tiểu Hoa! Muội dừng ngay lại! Muội nghe ta giải thích đã…”
“Cút đi!” Bao nhiêu giận dữ tích tụ lâu ngày của tôi cuối cùng cũng bùng phát, xả hết lên đầu chàng. “Muốn chết thì chết cho đàng hoàng, đừng làm xác ướp quay về dọa người!”
“Tiểu Hoa…” Tiêu Huyên bất lực. “Muội dừng lại đã, rồi muốn làm gì ta thì làm…”
“Không phải dừng nữa. Ta muốn chàng chết đi, bây giờ chàng có thể chết luôn đi!?”
Tôi vụt dây cương trong tay về phía chàng, Tiêu Huyên vội né, khóc dở mếu dở.
Tôi nhìn gương mặt hớn hở phấn khởi, sinh động đến chết tiệt kia, lửa giận càng sục sôi, như muốn nuốt trọn lấy tôi trong nháy mắt. Tôi vung roi quất mạnh vào mông ngựa, ngựa bị đau càng ra sức phi nhanh, để Tiêu Huyên lại phía sau.
Địa hình phía trước thay đổi, tôi kéo dây cương cho ngựa chạy sang sườn núi phía tây.
Tiêu Huyên bỗng nhiên hét thật to: “Tiểu Hoa! Dừng lại!”
Mắt tôi đã đỏ ngầu, lời của chàng bay tới càng khiến tôi vung dây cương mạnh hơn.
“Tạ Chiêu Hoa! Dừng lại cho ta…” Tiêu Huyên gần như gầm lên.
Tôi nhắm chặt mắt, coi như không nghe thấy, gió quất lên mặt đau rát. Ngựa đã phi tới sườn núi, ngựa của Tiêu Huyên cũng nhanh chóng đuổi kịp, chạy ngang tôi.
“Tiểu Hoa!” Giọng Tiêu Huyên bỗng đầy vẻ hoảng sợ. “Dừng lại… muội…”
Chàng vừa dứt lời, khóe mắt tôi đã nhìn thấy bóng người bay từ lưng ngựa lên không trung, y như đại bàng giương cánh, rồi trong nháy mắt đáp xuống lưng ngựa phía sau tôi, giật lấy dây cương, ghìm cương thật gấp.
Con ngựa đang phi nước đại hí vang lên, đứng khựng lại, tôi không kịp trở tay, bị Tiêu Huyên đẩy khỏi lưng ngựa, cùng lăn tròn trên đất.
Tiêu Huyên theo đà ôm trọn lấy tôi lăn lông lốc theo sườn dốc, tôi choáng váng mặt mày hoàn toàn không hiểu được tình huống ra sao, sau cơn trời đất quay cuồng thì đột ngột dừng lại, là Tiêu Huyên ghìm được cả hai chúng tôi dừng lại.
truyện Đam Mỹ
Tôi thở hổn hển. “Chàng buông…”
Tiêu Huyên ôm siết lấy tôi, ghì chặt, ép vào, đè lên, như muốn cơ thể tôi và chàng hòa làm một.
Tôi đau quá, đến mức toàn thân đều run rẩy.
Tôi mở miệng chửi mắng: “Chàng đi chết, đi chết đi, chết quách đi…”
Tiêu Huyên nghiêng người ép tôi xuống, cúi đầu bịt chặt lấy miệng tôi.
Quả như là núi Thái Sơn đổ xuống người. Tôi bị khí thế hùng hổ của chàng làm cho thần trí bay biến, chỉ cảm thấy hơi thở nóng giãy, cả môi miệng mạnh mẽ hăm hở. Một hụ hôn đầy cuồng nộ như thể muốn cắn xé, ngấu nghiến, nuốt chửng người ta, thêm vào thái độ ngang ngạnh bất cần khiến tôi sợ hãi run rẩy, như một con cừu non dưới móng vuốt sói già. Lửa tình rừng rực từ người chàng tỏa ra như thể dung nham trào lên người tôi, khiến toàn thân tôi bị nung chảy, mềm oặt. Tôi cố sức giãy giụa, kết quả là người bên trên càng hôn càng sâu, càng hôn càng mạnh, quấn chặt lấy lưỡi tôi không rời. Tôi cảm thấy mình như bị một con mãng xà quấn siết.
Đến khi Tiêu Huyên lưu luyến bỏ ra, tôi hoàn toàn kiệt sức nằm dưới đất thở gấp, đầu kêu ong ong, không nói nên lời. Môi đau rát, hình như nếm thấy cả vị máu, đồ chết tiệt. Sức lực vừa xong đã cạn kiệt, tuy tôi vẫn muốn tặng chàng thêm cái tát, nhưng không nhấc nổi tay lên nữa rồi.
Tiêu Huyên cúi đầu nhìn tôi, trong ánh mắt trầm sâu kia phát ra thứ ánh sáng âu yếm và vui sướиɠ. Cơn giận trong lòng tôi lại càng tăng, chỉ muốn siết chặt nắm đấm vung thẳng vào mặt chàng.
Tiêu Huyên giơ tay định đỡ, phút cuối không biết nghĩ gì lại buông, nhận lấy nắm đấm của tôi. Tôi biết sức lực mình trói gà không chặt, đánh chàng cũng chẳng đau nên càng không khách khí, xông lại tay đấm chân đá, hận mình chưa được tu luyện giáng long thập bát chưởng, xuất một chiêu là có thể đánh bay chàng ra ngoài không gian.
Tiêu Huyên không chống cự, má nhanh chóng bị đỏ tấy một mảng. Chàng cười méo mó, cuối cùng cũng không nhịn được, nói: “Ta từng tới nơi này, thêm hai trượng nữa là vực núi. Nàng nhắm mắt nhắm mũi chạy thục mạng như vậy, nhỡ may rơi xuống thì sao?”
Tôi dừng tay, há miệng chửi lớn: “Liên quan quái gì đến chàng! Lúc chàng giả chết sao không nghĩ ta biết phải làm sao? Bây giờ lại quản việc nghĩa khí cái con khỉ gì! Sao chàng không chết thật đi cho xong?”
Tiêu Huyên bị những lời thiếu đứng đắn từ miệng tôi thốt ra làm cho sững lại mất ba giây, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.
“Cười à?” Đơn giản là đổ dầu vào lửa, sau lưng tôi bốc lên hỏa nộ ngút trời, giơ tay búng vào điểm giữa hai mắt chàng.
Tiêu Huyên gào lên ôm lấy mặt, kêu: “Đau!”
“Cũng biết đau cơ à?” Tôi nói bằng giọng cổ quái. “Ta vẫn tưởng chàng là xác ướp cơ đấy. Biết đau là tốt rồi.”
Tiêu Huyên dở khóc dở cười. “Tiểu Hoa, nàng nghe ta nói đã…”
“Không nghe, không nghe, không nghe!” Tôi bịt chặt tai lại, hét lên. “Chàng không chết thì coi như ta chết vậy. Lúc ta thổ ra ngụm huyết đó thì coi như đã chết rồi. Chàng cút đi thật xa mau! Ta không muốn nhìn thấy chàng nữa!”
Tiêu Huyên bước lại, nắm lấy cánh tay tôi. Tôi điên cuồng giãy giụa, há miệng cắn vào bàn tay chàng thật mạnh.
Tiêu Huyên giật mình, nhưng không buông ra.
Tôi cáu tiết, cắn một hồi mới chịu nhả ra, phát hiện miệng toàn vị tanh. Ống tay áo màu đỏ của Tiêu Huyên lấm tấm những vệt màu thẫm.
Tôi giật mình, nhìn kĩ gương mặt rõ ràng đã gầy xanh đi rất nhiều của Tiêu Huyên, lòng chợt quặn thắt, từng giọt nước mắt lăn xuống.
“Sao lại khóc?” Tiêu Huyên hoàn hồn, vội vàng kéo tôi lại. “Không sao đâu, không phải vì nàng cắn đâu! Chỗ đó đã có vết thương sẵn! Không sao cả, đừng khóc nữa! Chỉ là đau ngoài da thôi. Đừng khóc mà!”
Tôi đau đáu nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, biểu cảm sinh động kia, hơi thở nóng hổi tỏa ra kia, cảm giác l*иg ngực được bù đắp đầy ắp, đầy đến mức trào ra qua mắt.
Tôi ghé lại hôn chàng. Tiêu Huyên giật mình, mặt lộ vẻ kinh ngạc không dám tin, nhưng phản ứng lại rất nhanh, chàng kéo tôi vào lòng ôm chặt.
Tôi hôn lên đôi môi mềm mại của chàng, cảm nhận sự hưởng ứng tinh tế nhập tâm của chàng, sóng lòng trào dâng, những cảm xúc dồn nén trước đây chưa được xả hết bị sự động chạm thân mật này làm cho khởi phát, như đốm lửa rơi xuống đống cỏ khô, nhen bùng lên, muốn cắn xé đôi môi chàng thật hoang dại.
Tiêu Huyên kêu lên một tiếng vì đau, túm chặt lấy vai tôi. “Đang yên đang lành sao tự nhiên biến thành con cún vậy?”
Tôi nhìn đôi mày đang chau lại của chàng và đôi môi vẫn còn dấu răng, không kìm được liền bật cười.
Chính tiếng cười này khiến Tiêu Huyên như giải thoát được gánh nặng, quên hết mọi thứ ôm tôi vào lòng, thật chặt.
Chàng nghiến răng nghiến lời, nói khẽ bên tai tôi: “Nàng chưa khỏi hẳn ốm, không được giận dữ, không được vận động quá sức. Nếu không ta sẽ ra tay, nàng sẽ bị đánh đòn.”
Chàng vừa nói đã làm tôi bực. “Ta đang sống tốt tự dưng tức giận làm gì? Chàng nghĩ ta là cái máy tạo hơi nước chắc?”
“Máy tạo hơi nước là gì?” Tiêu vương gia rất ham hiểu biết.
Tôi lườm chàng, ngán ngẩm. “Không thèm quan tâm đến chàng nữa. Đừng ôm ta, nam nữ thụ thụ bất thân, bỏ tay ra!”
“Không!” Tiêu Huyên nhếch môi cười, cố tình ôm chặt tôi, giống như đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi yêu thích.
Tôi giằng co một hồi, lúc này cũng đã mệt, đành để cho chàng ôm.
Nhưng vừa yên tĩnh, cảm xúc lại dâng trào, sống mũi tôi cay cay, nước mắt không kìm được rơi xuống. Sợ hãi, tuyệt vọng, đau khổ, phẫn nộ, cả vui sướиɠ nữa, đúng là trăm thứ cảm xúc lẫn lộn, một lời không nói hết được.
Tiêu Huyên hiểu được cảm xúc trong lòng tôi, không nói năng gì, chỉ ôm tôi thật chặt, tay khe khẽ vỗ vỗ lưng tôi. Khuôn mặt chàng vùi vào cổ tôi, đôi môi chốc chốc lại hôn vào tai tôi.
Từ từ khe khẽ, cơn cảm xúc của tôi lắng xuống, bàn tay Tiêu Huyên siết chặt eo tôi, một khắc tiếp theo đất trời xoay chuyển, lưng tôi dán xuống thảm cỏ, hơi thở của chàng hoàn toàn bao phủ lấy tôi.
Gương mặt chàng ngược sáng có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt thấm đẫm dịu dàng vô cùng sáng và ấm áp nhìn tôi đau đáu không chớp, khiến phần cứng rắn nhất trong trái tim tôi cũng bắt đầu tan chảy.
Tôi giơ tay vuốt ve khuôn mặt chàng, Tiêu Huyên rủ hàng mi, cúi xuống gần tôi, dịu dàng hôn, từ thái dương đến chóp mũi, từ má đến cằm, từ môi đến mắt.
Tôi cười nụ, cảm thấy thật ấm áp và sung sướиɠ, thỉnh thoảng hôn đáp lại, nhưng ánh mắt không rời khỏi gương mặt chàng.
Gần sát nhau như vậy, cuối cùng tôi cũng ngửi thấy mùi máu tanh trên người chàng.
Tôi đẩy chàng ra, vuốt mặt rồi nói giọng mơ hồ: “Để muội xem vết thương cho chàng.”
“Không sao đâu…”
Tôi nghiêm nghị nhìn chàng, chàng đành phải xắn tay áo lên.
Trên cổ tay rắn chắc in hình hai hàng răng, không sâu, nhưng đúng vào chỗ vết thương từ dao chưa được băng bó. Miệng vết thương vốn đã liền lại rách toạc, máu rỉ ra.
“Độc của chàng sao rồi?” Tôi nhớ ra vấn đề quan trọng, bắt mạch cho chàng.
Tiêu Huyên vội trả lời: “Vết thương không sao. Độc rất hiểm, may mà khi ở Xích Thủy, Da Luật Trác đã tặng ta rất nhiều thuốc được luyện từ tuyết liên, sau khi bị thương ta lập tức uống luôn, cho nên độc chưa phát tác.”
Mạch của chàng mạnh và sung sức, rất ổn định, tôi thấy yên lòng.
Hai người đều bình tĩnh lại, cuối cùng đã có thể nghiêm túc nói chuyện với nhau.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Tôi hỏi.
Tiêu Huyên hơi do dự nhưng khi nhận được ánh mắt dứt khoát của tôi, chàng liền đáp: “Lúc đó nàng vẫn đang ở Liêu Quốc, Triệu đảng phái thích khách đến ám sát. Quân Triệu quyết tâm ra đòn mạnh, lần đó tám tên đến cùng lúc, chúng ta ứng phó khó khăn, đến Tử Kính cũng bị thương, ta bị đâm trúng ngực phải, vào phổi.”
Bàn tay tôi đang cầm tay chàng khẽ run lên, chàng vỗ vỗ an ủi, tiếp tục nói: “Sau khi bị thương, ta hôn mê mất mấy ngày, có lúc rất nguy kịch. May mà tất cả đều vượt qua. Tử Kính thay ta toàn quyền xử lý sự vụ, tuyên bố tin tức ra bên ngoài là ta đã chết, nhằm gạt Triệu đảng. Khi tỉnh lại, ta mới hay nàng đã từ Liêu Quốc về, lại biết nàng thổ huyết, nằm liệt giường, ta thật ân hận, chỉ ước được chịu đau thay nàng. Việc Tử Kính làm đều là xem xét tình hình toàn cục, không thể chỉ trích, hy vọng nàng không trách huynh ấy.”
Tôi khẽ thở dài. Sau khi biết chân tướng tôi đã rất phẫn nộ, cảm thấy mình bị lừa dối, nhưng bình tĩnh xem xét lại, họ cũng là bất đắc dĩ phải làm vậy. Vất vả tính toán bao nhiêu năm, không biết bao nhiêu nam nhi người trước ngã xuống để người sau tiếp tục hiến mình cho tổ quốc, khó khăn lắm mới có được cơ hội lớn để có lý do chính đáng đi chinh phạt, chẳng lẽ vì tôi thổ một ngụm huyết mà kêu dừng?
“Rồi sau đó?”
“Ta tỉnh lại, mấy ngày đầu vẫn không dậy được, may có tiểu nha đầu Phẩm Lan hằng ngày đến thăm ta, kể cho ta nghe chuyện của nàng.”
“Phẩm Lan biết sao?” Con tiểu nha đầu tinh quái đó ở bên giường tôi còn làm ra vẻ ngây thơ không biết gì chứ!
“Đứa bé đó rất thông mình.” Tiêu Huyên cười, nói. “Nhưng nghe Phẩm Lan kể nàng sốt cao lại không chịu nói năng gì, ta nóng ruột như lửa đốt. Nửa đêm ngày hôm sau ta đột nhập vào phòng nàng để được nhìn thấy nàng. Nàng sốt đến mức thần trí bất mình, bị thương tuyệt vọng, ta thực đau lòng vô cùng. Lúc đó quả là đáng sợ. Tiểu Hoa, trải qua chiến trận Tu la huyết vũ tinh phong, lúc đó ta mới biết nỗi sợ hãi xuất phát từ nội tâm là thế nào.”
Tiêu Huyên cứ thế nói, rồi dường như có chút ngượng ngùng, mím miệng cười.
Tôi bất giác cười theo. “Thế tại sao không báo cho ta biết sớm?”
Tiêu Huyên trầm giọng đáp: “Lúc đó chuyện ta chưa chết chỉ có Lý tướng quân, Tôn tiên sinh và Tử Kính biết sự tình. Triệu đảng đa nghi, hành sát xong còn nhiều lần phái người đến thăm dò thực hư, xác nhận xem ta đã chết thật chưa. Đừng vội! Hoàn toàn không có ý định lợi dụng nàng, nhưng lần này nội bộ của chúng ta có mật thám, chúng ta mãi không tra được ra, lại không tiện truy soát ầm ĩ, sợ đánh rắn động cỏ.”
Tôi không lường đến điều này. “Nội bộ có gian tế sao?”
Tiêu Huyên gật đầu. “Nhưng không phải ở xung quanh ta. Hơn nữa, thủ đoạn của đối phương có hạn, không đủ khả năng thâm nhập vào trung tâm. Đương nhiên mọi người cũng không hề có ý nghi ngờ nàng, chỉ cảm thấy gian tế đó có thể len lỏi xung quanh nàng. Cho nên suy đi tính lại, ta vẫn quyết định tạm thời không nói cho nàng biết. Chỉ là, ta không ngờ rằng… không ngờ nàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy…” Giọng chàng trầm xuống.
“Thế bây giờ đã tìm ra chưa?” Tôi quan tâm hỏi.
“Đã có manh mối, nhưng kẻ đó… tạm thời không tiện nói cho nàng biết.”
Tôi cũng không thấy phiền. Những chuyện này, biết càng ít càng tốt. Muốn sống yên vui thì phải sống đơn giản. Làm bạn với các lọ thuốc dễ dàng hơn làm bạn với người nhiều.
Tôi giơ tay khẽ đấm Tiêu Huyên. “Chàng hại ta thê thảm như vậy, phải đến cho ta đấy nhé.”
Tiêu Huyên giữ lấy tay tôi, thầm thì: “Thế nàng muốn ta đền cái gì, nàng chỉ cần nói ra.”
“Chàng nói rồi đấy nhé!” Tôi vui sướиɠ, lập tức ghé sát lại nói điều kiện của mình vào tai chàng.
Tiêu Huyên vừa nghe được một nửa, sắc mặt đã thay đổi. “Sao làm thế được? Ta là chủ soái một quân, không được, không được!”
Tôi châm chọc. “Không được thì thôi. Ở đâu mát thì ngồi đấy vậy, ta không muốn nhìn mặt chàng nữa.” Nói rồi tôi xoay người định đứng dậy.
“Nàng…” Tiêu Huyên không dùng được văn thì vận sang võ, kéo giật tôi lại, người như quả núi đè lên tôi, ép tôi xuống cỏ.
Tôi vừa tức vừa buồn cười, vùng vẫy một hồi nhưng vô ích, cuối cùng đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn nằm dưới người chàng, hiên ngang tuyên bố: “Tùy chàng đấy. Chiếm được cơ thể ta nhưng không chiếm được trái tim ta đâu.”
Tiêu Huyên cười, ngã lăn lên người tôi.
Từ đáy lòng tôi, từng cơn sóng trào lên hạnh phúc, tôi vươn tay ôm lấy cổ chàng. Chàng vùi mặt vào cổ tôi. Chúng tôi cứ ôm nhau như thế, rất lâu không nói lời nào. Cơ thể nặng nề, tim đập dồn dập, hơi thở thân thuộc khiến tôi cảm thấy yên ổn và dễ chịu. Đại địa đang vào xuân, cánh đồng cỏ xanh mơn mởn, hai con ngựa đứng xa xa đang nhàn nhã ăn cỏ.
Khung cảnh lãng mạn, tình cảm chan hòa, nhưng giờ đang là đầu xuân, mặt đất rất lạnh. Cơn giận của tôi đã tiêu tan, nhịp tim trở lại bình thường, tôi bắt đầu cảm thấy khí lạnh xâm nhập đến nỗi không chịu nổi, khẽ nhúc nhích muốn lách ra khỏi người Tiêu Huyên.
Tôi mới động đậy một chút, Tiêu Huyên đã rụt cánh tay lại, thầm thì giọng khàn đặc: “Đừng cử động!”
Tôi sững sờ vài giây rồi chợt nhận ra.
Lòng chàng ý thϊếp, tóc mai liền kề, cô nam quả nữ, củi khô bén lửa, gió xuân thổi bùng, người nào đó đang có phản ứng sinh lý một cách dữ dội.
Tôi học ngành y, lại là thiếu nữ hiện đại từng ở ký túc xá trường đại học, ngày trước chuyện này tuy có bất ngờ nhưng không đến nỗi thất sắc, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt thách chàng cũng không dám có hành động nào quá đáng. Cho nên, lúc này tôi không thấy sợ hãi, ngượng nghịu mà chỉ cảm thấy buồn cười.
Tiêu Huyên đỏ bừng mặt, mấy phần lúng túng mấy phần khổ sở, tôi động lòng trắc ẩn đề xuất ý kiến: “Hay là chàng thử động não nhớ đến bà ngoại đi?”
Tiêu Huyên bị tôi đánh bại hoàn toàn, bất lực ngã lăn xuống cỏ. Tôi tự cảm thấy buồn cười trước khả năng hài hước của mình, ôm bụng cười lăn lóc.
“Nàng, thật ra nàng từ cái gì biến thành vậy?” Tiêu Huyên trở lại trạng thái bình thường, gầm gừ túm lấy tôi.
Tôi chạy trốn, cười lớn. “Ta là đám mây trên trời, vô tình rọi vào trái tim chàng.”
Tiêu Huyên càng mạnh tay kéo tôi lại ôm siết. “Vô tình? Vô tình? Nàng còn chạy đi đâu?”
Tôi bỗng im lặng, không cựa quậy nữa, để chàng ôm rồi nhỏ nhẹ nói: “Không đi đâu nữa.”
Tiêu Huyên lặng lẽ không nói, chỉ có cánh tay đang ôm chặt tôi khẽ run run.
Sau đó có lần Tiêu Huyên hỏi tôi, nếu như lúc đó chàng chết thật, tôi sẽ làm gì?
Tôi đáp câu hỏi của chàng thật ngốc. Làm sao có nhiều “nếu như” như vậy, cứ sống đi, sao phải tự rước phiền toái vào người. Hơn nữa nếu chàng chết thật, chàng còn muốn tôi chết theo sao?
Tiêu Huyên ngây ngô nhìn tôi.
Tôi hầm hừ. “Đừng nằm mơ nữa! Ta là gì của chàng chứ, mạng sống của ta không là mạng à? Chàng chết rồi thì ta có chết chàng cũng chẳng thể sống lại được, thế thì cái chết của ta còn ý nghĩa gì? Nước sông có vì thế mà chảy ngược, mặt trời có vì thế mà mọc đằng tay không? Giả sử ta có chết kinh thiên động địa để làm chàng sống lại được, ta cũng chẳng làm thế. Hai ta thích nhau là có, nhưng mối giao tình vẫn chưa đến mức lấy mạng đổi mạng. Chàng chết đời chàng, ta vẫn còn cả đống thời gian để bắt đầu cuộc sống mới, đau đớn một thời gian, sau đó chúc chàng đầu thai may mắn. Cho nên chàng đừng vì câu hỏi ngu ngốc này mà cùng quẫn, có sức lực đi nghiên cứu bố trí chiến lược mới là việc nên làm, vương gia ạ!”
Tôi bắng một trang trường giang đại hải hứng chí xuất thần, Tiêu Huyên nghiến răng nghiến lợi đau đầu. “Nữ nhân máu lạnh! Tại sao ta lại đi thảo luận vấn đề này với nàng chứ?!”
“Đúng thế!” Tôi gật đầu. “Ta cũng thấy lạ. Hay vương gia rảnh việc quá?”
Tiêu Huyên chỉ còn cách đi xem thư từ công chuyện.