Tôi đưa lên cho Da Luật Trác phương án điều trị. Hắn ta trầm ngầm xem xét một hồi rồi bảo tôi ngày mai sẽ trả lời. Nhưng ngay đêm hôm đó thái hậu phát bệnh, khiến tất cả mọi người mất ngủ cả đêm, sức cùng lực kiệt.
Hạ cô cô thở dài, nói với tôi: "Mẫn cô nương, tôi đồng ý làm dược nhân."
"Không được!" Da Luật Trác lập tức gầm lên, khiến tai tôi ù đặc.
Da Luật Trác nói: "Sức khỏe của cô cô cũng không tốt, không thể làm việc này."
Hạ cô cô nói: “Thái hậu đối với ta ân nghĩa nặng như núi, chút việc này cũng là việc ta nên làm.”
Da Luật Trác giận dữ: “Năm đó, nếu như không có cô cô thì không thể có mẫu tử chúng ta bây giờ, cô cô còn nói đến chuyện ân nghĩa nào nữa?”
Hạ cô cô lại nói: “Những người khác đều không đủ tin cậy, chuyện này để ta đích thân làm vẫn tốt hơn.”
Da Luật Trác nổi nóng: “Ta nói không được là không được!”
“Được rồi!” Cuối cùng, tôi lên tiếng cắt đứt cuộc giằng co giữa hai người. “Hạ cô cô không phải lo lắng, không phải chúng ta có người ngay đây sao?”
Nói rồi tôi chỉ tay vào Trình Tiểu Sinh. Trình sư huynh bị tôi kéo đến để luyện dược đang ở một bên. Tiểu Trình ngơ ngác không hiểu gì, nhìn chúng tôi đang nhìn y, rồi mới ngẩn ngơ nhớ ra đoạn hội thoại vừa xong.
Da Luật Trác ngẫm nghĩ. "Hắn ta ư?"
Hạ cô cô cũng băn khoăn. "Hắn ta?"
Tôi gật đầu. "Hắn!"
Vũ Thần Chúa Tể
Tiểu Trình kinh ngạc. "Ta?"
"Chính là huynh." Tôi cười. "Sư huynh chúng tôi khi vào môn phái, được sư phụ cho uống bí dược của riêng môn phái được chế từ long quả, suốt đời bách độc không thể xâm nhập. Những người này mà làm dược nhân thì không những vô hại cho bản thân họ, mà huyết dịch của họ có thể giải trừ một phần độc." Lời này tôi nói rất thật chứ không phải vô duyên vô cớ o ép Tiểu Trình.
Da Luật Dao hốt hoảng kêu lên: "Ta không muốn thấy A Sinh ca ca bị chảy máu!" Nói rồi chạy lại ôm lấy cánh tay Tiểu Trình.
Tiểu Trình nghiến răng nghiến lợi muốn đẩy nàng ta ra, nhưng Da Luật Trác lập tức gầm gừ trừng mắt nhìn y, cánh tay đang giơ ra của y lập tức rụt về, chịu khuất phục trước sự uy hϊếp bạo lực. Da Luật Dao dáng như gà mái mẹ che chắn đằng trước Tiểu Trình, bộ dạng vô cùng hưởng thụ khi được che chở, bảo vệ người khác.
Trong lúc hai người đang giằng co đưa đẩy thì Da Luật Trác quay đầu sang tôi, hỏi, "Tại sao cô nương không tự làm?"
Tôi nhấm nhẳng, "Tôi nhập môn muộn, sư phụ đổi tính đổi nết không cho uống nữa."
Tiểu Trình run rẩy, khóc không ra tiếng. "Sư muội… thật là tàn nhẫn..."
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu. “Sư phụ trọng nam khinh nữ, thật tàn nhẫn.”
“Không phải, ý ta là…”
“Sư huynh đồng ý rồi phải không.” Tôi vội vàng chặn lời Tiểu Trình định nói tiếp, quay sang cười với Da Luật Trác. “Bệ hạ thấy thế nào?"
Da Luật Trác nheo mắt nhìn Tiểu Trình như đang cân nhắc một món hàng. "A Sinh, ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Trình ở vào thế đã cưỡi trên lưng hổ, đưa mắt nhìn Hạ cô cô dịu dàng mỏng manh đứng bên, rồi lại nhìn sang Da Luật Trác với gương mặt không che giấu nổi kỳ vọng.
truyện trọng sinh
Tôi ghé lại thầm thì: "Ân tình này to hơn trời bể, sau này hắn ta sẽ nợ huynh một món nợ tình cảm sâu nặng, nếu huynh muốn đi, sẽ chẳng có ai dám ngăn huynh nữa."
Tiểu Trình nghĩ ngợi rồi cũng hiểu ra, bèn gật đầu. Dường như Da Luật Trác trút được gánh nặng, trịnh trọng nói: "Đa tạ."
Tiểu Trình mím môi, tiếp tục luyện thuốc. Da Luật Dao hậm hực vùng vằng chạy đi.
Qua mỗi lần tiếp máu của Trình sư huynh, độc tố tích tụ trong cơ thể thái hậu dần dần được tiêu trừ, bệnh tình chuyển biển tốt rõ rệt. Khi tuyết trên đất Bắc bắt đầu tan, cuối cùng bà ta đã cất lời với tôi: "Ngươi là A Mẫn phải không?"
Tay tôi đang bưng thuốc khẽ run lên. Người phụ nữ xinh đẹp này giống như đã trải qua một giấc mơ vô cùng dài, bây giờ đang từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thế giới này. Nghi hoặc, vui mừng, lòng trào dâng cảm xúc.
Hạ Ngữ Băng là người đầu tiên chạy lại chỗ bà ta, kích động cất lời: "Nương nương tỉnh lại rồi ư?
Thái hậu rất vui vẻ nói với cô ta: "Ngữ Băng, tại sao con lại tiều tụy thế này? Ta làm sao vậy?"
Mắt Hạ cô cô rớm lệ mà miệng vẫn cười. "Lúc trước nương nương bị bệnh, nhưng không sao nữa rồi, bây giờ nương nương đã khỏe rồi."
Da Luật Trác và Da Luật Dao vội vàng chạy đến. Sau khi Liêu tiên đế qua đời, thái hậu liền phát bệnh, đến mười năm trước thì bệnh nặng đến mất thần trí, cho nên ký ức dừng lại ở thời điểm mười năm trước, bây giờ nhi tử đã trưởng thành, con gái đã trở thành một đại cô nương thì vô cùng ngạc nhiên.
Người thân trong nhà rưng rưng đoàn viên, người ngoài chúng tôi tự nhiên thành thừa ra, cho nên tất cả tự giác rút lui ra ngoài.
Thời tiết khi tuyết tan mới là lạnh nhất, tôi và Tiểu Trình chạy đến căn phòng các thái giám đang đốt lửa sưởi, cùng uống trà tán gẫu với mọi người.
Các thái giám lần lượt cảm ơn hai chúng tôi. Mọi người đã ở cùng nhau hơn một tháng, hợp tác giúp đỡ nhau vui vẻ, tôi và Tiểu Trình đều là người xởi lởi dễ tính, không cầu kỳ hạch sách, bây giờ bệnh tình của thái hậu đã chữa trị được hơn nửa, khiến gánh nặng của bọn họ được nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Các thái giám nói: "Thế này tốt quá, sau này chúng tôi không phải suốt ngày căng thẳng, lo lắng nữa. Thái hậu khỏi bệnh, tâm tính bệ hạ sẽ tốt hơn, cả hoàng cung, triều đình sẽ yên bình tốt đẹp."