Sắp hết năm, gia tộc phải đi chùa để dâng hương tế tổ.
Còn nhớ trong Hồng lâu mộng có miêu tả nhà họ Giả đi dâng hương mà ồn ào náo nhiệt, trên đường cái quan rồng rắn một đoàn làm tắc nghẽn giao thông, gây trở ngại cho bà con dân lành xuất hành, cảnh tượng vô cùng xa hoa phù phiếm. Nhà họ Tạ không biết bởi vì thái phó giản dị hay là vì gia tộc đơn sơ, đi dâng hương mà chỉ có năm chiếc kiệu, người hầu vài mống, gia đinh mở đường, ôn hòa, khiêm nhường đi qua thành, thẳng hướng về phía Vạn Phật sơn.
Vạn Phật sơn cách thành vài dặm đường, trên núi chỉ có một ngôi chùa, nhưng ngôi chùa này có lai lịch đáng nể. Truyền rằng các cao tăng từ Bắc hải tiên đến Vạn Phật đảo đi xa ngàn dặm đến để xây dựng, tu bổ chùa, lại còn chọn chùa này trong số hàng chục ngôi chùa trên đỉnh núi, vì có linh khí. Sơn xuyên chí đã viết, quả núi này cao vạn trượng, trên núi có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, thác nước suối khe, chim muông linh thú...
Một ngọn núi đá có linh khí như thế nào, người đã từng học tập các môn khoa học phát triển như tôi không thể biết. Hơn nữa, cỗ kiệu thời cổ đại xét cho cùng không phải chiếc xe hơi thời hiện đại, tôi ngồi trong kiệu mà lắc lư thất điên bát đảo, hai mắt quầng đen, dạ dày cuộn trào nhồi nặn, giống như vừa xuống thuyền hải tặc xong lại lên ngồi tàu lượn siêu tốc. Toàn thân tôi vật vã như thể bệnh động kinh phát tác, mà đường cho cổ nhân đi lại dài dằng dặc như vạn lý trường chinh.
Vân Hương luôn miệng động viên tôi: “Tiểu thư cố gắng lên, sắp đến chùa rồi.”
Tôi không thể cố được nữa, vén rèm há miệng nôn ộc hết ra. Sáng sớm ăn đủ thứ cháo, bánh bao, trứng gà, táo... giờ đều biến thành nước axit phun trào.
Nôn xong, cảm giác dễ chịu hơn một chút. Mở mắt ra nhìn, thấy một mảng tạp chất màu vàng vẩy trên áo gấm đoạn màu xanh lá trúc, vạt áo gấm đoạn đó cứ đung đưa theo nhịp.
Tôi liếc nhìn từ mảng vàng đó lên trên, dừng lại ở gương mặt có nụ cười méo mó của Tạ Chiêu Anh. Bàn tay nắm dây cương của anh ta nổi đầy gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch, nhưng anh ta vẫn cố kiềm chế, không xông đến bóp cổ tôi.
Người phong lưu đều thích chưng diện, người thích chưng diện đều cuồng sạch sẽ. Nhưng tôi hoàn toàn vô tội, đường rộng như vậy, anh ta lại cứ thúc ngựa sát lại, hứng trọn bãi nôn của tôi, rõ ràng là tự rước họa vào thân đấy chứ.
Tạ Chiêu Anh phải rất cố gắng để giữ thái độ điềm tĩnh, giơ tay ném cho tôi một vật, nói: “Ngửi đi, sẽ không chóng mặt nữa.”
Tôi đón lấy nhìn, thì ra là một túi thơm tinh xảo, có mùi thơm đặc biệt khiến tôi liên tưởng đến mùi kem đánh răng Colgate hay mùi kẹo bạc hà chống sâu răng gì đó. Tôi ghé mũi hít thử, mùi hương đó tràn vào tim phổi khiến thần trí tỉnh tảo, quả nhiên không chóng mặt nữa.
Hóa ra anh ta xáp lại gần là để đưa thứ này cho tôi. Tôi ngẩng lên định nói vài câu cảm kích với Tạ Chiêu Anh, nào ngờ anh ta đã quất ngựa chạy đi từ lúc nào, chắc để mau vào chùa thay quần áo.
Đến cửa chùa, có một lão hòa thượng gầy gò đứng trước cổng nghênh tiếp chúng tôi, nói một tràng A Di Đà Phật gì đó, sau đó đưa chúng tôi vào chùa. Tôi và Tạ Chiêu Kha đi theo sau Tạ phu nhân, đợi đàn ông con trai dâng hương xong, chúng tôi mới được đi đến dập đầu trước Phật Tổ và tổ tiên họ Tạ.
Tôi rất thành tâm khấn bái. Bồ Tát và tổ tiên phù hộ, con tuy không phải con cháu nhà họ Tạ này nhưng dù sao bổn danh cũng mang họ Tạ, đã chiếm cơ thể của Tạ Chiêu Hoa thì nhất định sẽ sống sao cho tử tế, quyết không làm tổn hại đến thanh danh nhà họ Tạ. Cầu các vị phù hộ cho con được sớm quay về thân xác cũ, trăm sự nhờ các vị...
Mãi mới dâng hương xong, tiếp theo sẽ phải đi nghe giảng pháp. Tôi khóc thét trong lòng, ban nãy nôn xong, bụng dạ rỗng không, bây giờ đói meo mốc, hai mắt xanh xao rồi, nhìn thấy bánh bao bột trắng nần nẫn trên án hương mà nuốt nước bọt ừng ực.
Tạ Chiêu Kha không thuộc chốn nhân gian khói lửa, vẫn đứng đoan trang nghiêm cẩn đằng sau Tạ phu nhân, dung nhan cao quý, diễm lệ toát ra vẻ an nhiên tự tại. Nàng nhìn sắc mặt của tôi mà lấy làm khó hiểu. “Tứ muội không được khỏe hay sao?”
Tôi cười cay đắng lắc đầu.
Tạ phu nhân vô cùng phấn khởi nói: “Hôm nay Tuệ Không đại sư giảng pháp, cơ hội hiếm có, các con phải tập trung nghe giảng.”
Bước vào phòng thiền, tôi chọn ngay vị trí ở góc khuất, một thanh niên mặc áo bách đoạn thêu chỉ xanh ngồi bên cạnh tôi, đó chính là Tạ Chiêu Anh đã thay bộ cánh mới. Tôi uể oải gật đầu với anh ta, thì bỗng nhiên được nhét vào tay một gói giấy.
Tôi giật mình, gói giấy đó vẫn nóng hôi hổi. Cẩn thận mở ra, thì ra là mấy miếng bánh đậu nành rán vàng ươm.
Tôi nước mắt lưng tròng, nói: “Nhị ca...”
“Mau ăn đi!” Tạ Chiêu Anh thông cảm nhìn bộ dáng đáng thương của tôi. “Tiểu tam tử thó trộm ở gian bếp đấy, ca ăn một nửa rồi, phần muội một nửa. Thế nào, ca quá tốt với muội phải không?”
Tôi gật đầu lia lịa, cắm mặt vào nuốt chửng cả miếng một, sau đó trở nên im lặng.
“Sao rồi?” Tạ Chiêu Anh băn khoăn nhìn tôi.
“Ư ư!!”
“Ư cái gì? Không ngon à?” Tạ Chiêu Anh gãi gãi tai.
“Ư ư... ư ư ư!” Tôi nghẹn ngào tuôn lệ.
“Nín đi rồi nói ra xem nào!” Bàn tay cứng như sắt của Tạ Chiêu Anh vỗ lên vai tôi, tôi phun đánh bụp miếng bánh đậu nành vào gáy Tạ Linh Quyên ngồi đằng trước.
Tạ Linh Quyên há miệng định kêu thì bị đại ca lôi giơ tay bịt chặt miệng, hóa ra Tuệ Không đại sư đã tới.
Tuệ Không đại sư là một ông già ngoài sáu mươi tuổi, gầy gò, xanh xao nhưng bước đi trầm ổn, hai mắt sáng như có lửa, tinh nhạy sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải dạng người thường. Thầy đứng lại, hai mắt như đèn pha rọi quét cả đám người, rồi bỗng nhiên dừng lại trên mặt tôi.
Tôi bị ánh mắt ấy soi thẳng, lưng toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ, phải chăng cao nhân nhận ra tôi mượn xác nhập hồn?
Nhưng Tuệ Không đại sư đã thu ánh mắt về, ngồi xuống bồ đoàn, bắt đầu giảng pháp.
Tôi vốn không có tâm hướng Phật, lại thêm nửa ngày mệt mỏi, chẳng mấy chốc bắt đầu thấy buồn ngủ. Lão hòa thượng giảng về Phật tích, điển cố xa xôi, từ ngữ thâm sâu khó hiểu, tôi nghe mà cứ tưởng tiếng nước ngoài. Trong phòng thiền có chậu than sưởi, ẩm sực, tôi mơ màng dựa vào một vật mềm mại, ấm áp, mũi ngửi thấy một mùi thơm dìu dịu, khoan khoái khép hai mắt lại.
Trong mơ tôi thấy một biển mây, gần giống cảnh tượng khi tôi chuẩn bị hoán hồn. Tôi bay lượn loạn xa giữa các tầng mây, giống như máy bay mất radar chỉ dẫn.
Bay mãi bay mãi, tầng mây thưa mỏng dần, một vùng đất rộng lớn thấp thoáng ẩn hiện. Đó là một thành phố hiện đại, tôi dập dờn trên không trung nhìn xuống, chỉ thấy ánh đèn đô thị trong đêm sáng rực rỡ, những biển quảng cảo bằng đèn neon trên những tòa nhà chọc trời sặc sỡ chói mắt. Bỗng nhiên nhìn thấy một trung tâm mua sắm quen thuộc, tôi mới nhận ra hình như mình lại quay về thế giới ban đầu.
Tôi vui sướиɠ phát điên, lập tức bay về hướng nhà mình. Tiểu khu nhà tôi ở bây giờ là một vùng cảnh sắc chớm thu, hoa mộc tỏa hương thơm ngát, dưới tòa nhà chúng tôi ở đỗ kín xe ô tô xịn, trang trí đầy ruy bằng hồng và hoa hồng.
Tôi đang ngơ ngác, bỗng nhiên có một đám đông từ trong tòa nhà đi ra, đi đầu tiên chính là Trương Tử Việt, người tôi ngày nhớ đêm mong.
Tôi nhìn thấy anh mặt mày hớn hở, tươi cười rạng rỡ, cầm tay một mỹ nhân áo đỏ, đó chính là Lý Yên. Hai người âu yếm tình tứ, đám đông hồ hởi vây quanh, đi về phía chiếc xe Mercedes/ Trên chiếc Mercedes đó có dán chữ hỉ màu đỏ to tổ chảng/
Tôi thẫn thờ đứng lẫn trong đám đông. Mọi người không ai nhìn thấy tôi, cơ thể bọn họ cứ đi xuyên qua tôi, tôi như thể một u hồn lạc lối vậy.
Tôi nhớ ra rồi, hôm nay là mùng Chín tháng Chín, ngày cưới của Trương Tử Việt. Thân thể tôi còn đang không biết nằm ở nơi nào mà anh đã thản nhiên như không, cử hành hôn lễ đúng như dự định, trở thành chồng của Lý Yên.
Tôi đứng đó ngây dại, nhìn người ta ngồi vào xe, từng chiếc xe nối đuôi nhau lăn bánh, chốc lát đã để lại tòa nhà trống không. Gió thu thổi lá vàng bay, náo nhiệt đi qua rồi để lại hiu quạnh vây quanh lấy tôi, tôi nhìn theo hướng đoàn xe vừa đi khuất, lệ lưng tròng.
Một giọng nói không mấy thân thiện cất lên: “Đừng nhìn nữa, thứ không phải của ngươi thì chẳng bao giờ là của ngươi được cả.”
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang, tôi bực mình sừng sộ với vị đại tiên vô hình trên cao: “Ông bớt nói nhảm đi, tôi đợi hai tháng rồi, giờ có thể đưa tôi về hình hài cũ được chưa?”
“No no!” Vị đại tiên buột ra mấy từ tiếng Tây. “Vẫn chưa đến lúc.”
“Vẫn chưa?” Tôi bốc hỏa. “Cho nguyên thần của tôi quay về thân thể chẳng phải là kỹ thuật gì phức tạp, có việc gì mà trì hoãn lâu thế?”
Giọng nói đó rất chán nản: “Tôi cũng không có cách nào khác. Chuyện linh hồn quy thể, không phải muốn quy là quy được. Bất kỳ linh hồn nào nhập vào thân thể nào đều phải tuân theo sự điều phối, phải có chỉ thị của cấp trên. Sức chịu đựng của nhân viên chúng ta có hạn, cho nên mỗi ngày chỉ thị cũng có hạn, tuy cô đã có tên trong danh sách nhưng đợi đến lượt cô, e rằng vẫn còn một thời gian nữa.”
Tôi giận dữ chửi mắng chế độ quan liêu một chặp. Giọng nói đó khuyên nhủ tôi: “Tạ cô nương, cô cũng đừng bức xúc, dù sao người trong mộng của cô cũng lấy vợ rồi, lẽ nào cô quay lại mong làm vợ bé? Tôi khuyên cô chi bằng cứ tận hưởng cuộc sống khác lạ bên thế giới kia, thêm nữa, người trong định mệnh của cô lại chẳng phải chú rể vừa nãy.”
Tôi nghe thấy vậy thì có hứng thú ngay. “Ông biết người trong định mệnh của tôi là ai hả?”
Vị đại tiên lúng túng húng hắng ho, nói nhỏ: “Tôi cũng chỉ do tò mò mà lật giở mấy trang trong quyển sổ an sao mệnh cách của cô, chuyện này chẳng khác nào tiết lộ thiên cơ, sẽ bị trời phạt thiên lôi đánh. Đương nhiên vì hai chúng ta là chỗ thân quen, chứ người khác thì tôi không bao giờ nói...”
Tôi giục: “Rốt cuộc là ai?”
Đại tiên cười hi hi: “Người đó chính là người ở ngay bên cạnh cô. Cô để ý quan sát là biết ngay.”
Nói thế thà không nói còn hơn!
Tôi đang định hỏi tiếp thì giọng nói kia nhắc nhở: “Hết giờ rồi.” Sau đó một luồng sức mạnh chộp lấy tôi, bắn tôi lên không trung như tên lửa. Tôi chóng mặt hoa mắt, nhắm tịt cả hai mắt lại, bay vù vù trên cao, sau đó chẳng biết gì rồi cứ thế rơi thẳng xuống đất.
Cảm giác mất trọng lượng khiến tôi sợ hãi gào thét theo bản năng, đột nhiên “bịch” một tiếng, lưng tôi chạm phải một vật gì đó, ngã sõng soài, bốn vó chổng lên trời.
Mở mắt ra, nhìn thấy xà ngang và nóc nhà, sau đó một gương mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt tôi.
“Tứ muội không sao chứ?”
Tạ Chiêu Anh vừa lo lắng vừa ngán ngẩm nhìn tôi. Tôi ngây ngô nhìn gương mặt tuấn tú đó, trong đầu hiện lên câu nói của vị đại tiên: “Người đó chính là người ở ngay bên cạnh cô.”
Tôi bỗng thấy ớn lạnh.