Tiểu Trịnh, tên đầy đủ là Trịnh Văn Hạo, thân hình cao lớn tráng kiện, nhìn thoáng một mét tám, nhìn gần một mét chín, chắc hẳn vì từ bé lớn lên ở phương Bắc, toàn ăn những thực phẩm nhiều đạm như bơ sữa hoặc dê nguyên con. Chàng trai trẻ mày kiếm mắt hổ, trông như nam nhi anh hùng trong truyện tranh truyền thống. Vũ khí mang theo là một con dao trông có vẻ chỉ có tác dụng trang trí, cậu ta tự giới thiệu năm nay hai mươi tuổi, nhưng theo mắt tôi nhìn, cùng lắm là mười bảy, mười tám tuổi.
Đàn ông cộng thêm tuổi của mình cũng giống như đàn bà nói bớt tuổi mình đi, đều là để an ủi bản thân và thu hút người khác giới. Chỉ có điều nếu lý do đó xảy ra ở người bạn Tiểu Trịnh thì có vẻ phức tạp hơn.
Chàng trai này bây giờ giống hệt như một loại keo cường lực bám dính vào người Tiêu Huyên, nói liên tu bất tận: “Bao lâu rồi tỷ phu không về nhà ăn cơm? Nhà bếp đã học thêm mấy món mới trong kinh đô, tỷ phu nếm thử xem mùi vị có chính tông không! Nghe nói con sói chúa trong đàn sói hoang vừa đến vùng tây bắc là một con lông trắng, khi nào thì chúng ta đi xem? Vài ngày nữa có rảnh không? Cùng đi săn bắn đi, dê giờ chắc béo lắm rồi…”
Tôi khẽ hỏi Tôn tiên sinh: “Cậu ta đến từ bao giờ vậy?”
Tôn tiên sinh nói: “Ngày thứ hai sau khi chúng ta ra khỏi quan ải thì hắn đến.”
“Gã này lúc nào cũng thế à?”
“Trịnh thiếu tướng rất sùng kính vương gia.”
Tôi tính nhẩm, Tiêu Huyên đến thành Tây Dao lúc mới hơn mười bốn, hơn một năm sau thì cưới vợ, đúng mười sáu tuổi. Năm đó Tiểu Trịnh chắc là đứa trẻ ranh thò lò mũi xanh, ngây thơ trong trắng, Tiêu Huyên là người có nhiều tiểu xảo, chiếm được lòng yêu quý và sùng bái của cậu ta là chuyện dễ hiểu.
Lúc này Tiểu Trịnh nhớ ra chuyện của tôi, hỏi Tiêu Huyên: “Tỷ phu tục huyền từ khi nào vậy, tại sao không thông báo?”
Tiêu Huyên nhị trượng vò đầu. “Tục huyền?”
Tôi định chuồn thì Tiểu Trịnh đã chỉ vào tôi, nói: “Không phải là cô ấy sao?”
Tiêu Huyên dần dần hiểu ra vấn đề, khẽ nhếch miệng, cắn răng cắn lợi nói: “Tạ…” Tôi làm động tác chặt đầu, huynh ấy vội chữa lời: “… Mẫn! Muội làm trò quỷ gì thế?”
Tôi cười ha ha. “Nói đùa vui vẻ, làm nóng không khí, củng cố tình cảm.”
Nhưng Tiểu Trịnh đương nhiên không đồng ý, cậu ta quát lớn: “Cô lừa tôi! Cái cô này…”
Tôi cướp lời: “Cậu lớn thế này rồi mà còn để bị lừa, không tự kiểm điểm đi, lại còn trách móc người ta. Đúng là không xứng làm nhi tử của Trịnh lão tướng quân!”
Con người đơn thuần, thẳng thắn Tiểu Trịnh không nói gì nữa, bắt đầu kiểm điểm sai sót của bản thân.
“Này, ta hỏi…” Tiêu Huyên kéo tôi, hỏi khẽ. “Muội nói năng hồ đồ gì vậy?”
Vì có thuộc hạ của huynh ấy ở đó, và nghĩ cho hình tượng của huynh ấy trước công chúng, tôi không thể tùy tiện vỗ vai hay cánh tay huynh ấy được, đành tự vỗ tay mình, nói: “Muội chỉ nói Giác Minh là con của chúng ta thôi.”
Tiêu Huyên không giận, lại còn chau mày suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Thế cũng tốt.”
“Hả?” Tôi ngẩn mặt.
“Muội nói thế cũng tốt!”
“Tốt cái đầu ca!” Tôi buột miệng. “Trông muội có thể đẻ được đứa bé lớn như Giác Minh vậy không?”
Mặt mũi Tiêu Huyên vô cùng nghiêm túc, trả lời: “Chẳng phải Tiểu Trịnh không hề hoài nghi đó sao?”
Tôi đáp: “Là bởi vì cậu ta đần!”
Tiểu Trịnh đứng bên phản đối: “Này này!”
Tôi và Tiêu Huyên dị khẩu đồng thanh dọa cậu ta: “Tiếp tục tự kiểm điểm đi!”
Tiểu Trịnh lại vùi đầu suy nghĩ.
Tôi ra hiệu cho Tiêu Huyên đi cách ra vài bước, hỏi: “Ca có ý gì vậy?”
Tiêu Huyên cười tà ác, để lộ ra hàm răng nhãn hiệu Colgate. “Là để người ta tưởng Giác Minh là con riêng của ta được rồi, ta đỡ phải nghĩ cách tìm cho cậu bé một thân phận.”
Tôi nói: “Ca nhận năm triệu đứa trẻ làm con riêng cũng không có vấn đề gì, nhưng tại sao muội lại phải làm mẹ?”
“Muội nhận thế trước mà!”
“Muội chỉ muốn bắt nạt Tiểu Trịnh tí thôi.”
Tiểu Trịnh: “Này này!”
Tiểu Nhụy buông một câu: “Người lớn nói chuyện đừng có xen vào.”
Tiểu Trịnh ỉu xìu né sang một bên.
Tôi chỉ vào mũi Tiêu Huyên. “Đừng nói ca độc thân từng ấy năm trời mà không có một hồng nhan tri kỷ nào! Chuyện của mình tự mình giải quyết, đừng có chà đạp lên sự thanh bạch của muội.”
Tiêu Huyên cười. “Nếu ta không có thật thì sao?”
Tôi nắm tay lại đưa lên má, mím môi làm bộ kinh ngạc. “Lẽ nào ca chỉ thích đàn ông sao?”
“Hừm! Hừm!” Tôn tiên sinh ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, ra mặt cắt ngang câu chuyện. Ông ta nói: “Chuyện này nên gác sang một bên, tin tức đồn đại bên ngoài, chúng ta không cần giải thích là được.”
Tôi không chịu ngừng. “Thế danh tiết của tôi thì sao?”
Tôn tiên sinh nở nụ cười giống như hồ ly. “Cô nương, cây ngày đâu sợ chết đứng.”
“Miệng lưỡi người đời có thể gϊếŧ người không dao, từ từ mà chết đấy.” Mắt tôi vằn lên hung hãn.
Tôn tiên sinh vuốt râu, cười. “Trên đường cô nương đã dạy lão phu này một câu, là hãy để thực tế chứng minh.”
Tiêu Huyên cười ha hả. Tôi tức tối lườm huynh ấy. “Nếu muội vì thế mà ế chồng, nhất định sẽ biến thành ma quấy nhiễu ca cả đời này ăn không ngon ngủ không yên luôn.”
Tiêu Huyên xoa bụng nhìn quanh. “Đói rồi. Có gì ăn không?”
Tôi gọi: “Ê này!”
Tiểu Trịnh nói: “Tôi muốn ăn thịt viên sốt.”
Tôi cười nhạt. “Trông cậu giống thịt viên rồi đó.”
“Đừng có bắt nạt trẻ con!” Tiêu Huyên vỗ vai Tiểu Trịnh, nói. “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Bọn họ đi ăn cơm, tôi đương nhiên không được đi cùng. Tuy tôi được sinh ra và lớn lên trong xã hội hiện đại, nơi chủ nghĩa nữ quyền đang phát triển rầm rộ, nhưng thôi nhập gia tùy tục, ngoan ngoãn tuân thủ truyền thống trọng nam khinh nữ, luôn giữ khoảng cách mười mét với đàn ông. Bọn họ uống rượu của bọn họ, tôi quay về vườn của tôi.
Ở thành Tây Dao, Tiêu Huyên có một biệt viện tên là phủ Bách Xuyên. Đặt cái tên đó chẳng khác gì trường trung học của tôi đặt tên hồ nước to bằng nửa cái sân bóng rổ trong sân trường là Đông Hải, đều là ôm những ước vọng đẹp đẽ mà thiếu thực tế.
Phủ Bách Xuyên chuyên dùng để bố trí cho khách của Yến vương ở. Tôi và lão hòa thượng sẽ nghỉ tại nơi này. Hàng xóm sẽ có Tiểu Trịnh – bạn Trịnh Văn Hạo thân mến.
Tôi ở gần phía vườn sau của phủ Bách Xuyên, rất ít khi gặp mặt Tiêu Huyên. Mỗi lần huynh ấy tới thăm tôi, mặt mũi đều nhuốm vẻ phong sương mệt mỏi, như thể vừa mới cố thoát ra khỏi trăm nghìn chuyện đại sự. Tôi cảm thấy rất đau lòng nhưng lại chẳng biết giúp gì cho huynh ấy.
Những ngày Tiêu Huyên không có nhà, tôi dần dần làm quen với những người hầu ở trong viện. Ở đây có rất nhiều người hầu có gương mặt rõ nét, chắc chắn họ mang dòng máu lai. Người tộc khác hoặc người lai từ thành Tây Dao đến biên giới của Tề Quốc cực kỳ đông. Họ nói nhiều loại ngôn ngữ, đi lại cả hai phía để kinh doanh buôn bán. Hôn nhân giữa các tộc người không bị cấm đoán.
Mùa hè, đêm ở thành Tây Dao hơi lạnh, tôi ngồi trong viện ăn nho pha lê xịn của vùng này. Vân Hương chơi cùng Tiểu Giác Minh ở bên cạnh.
Tôi ngáp dài, nói: “Giác Minh này, ngày mai đệ đừng mặc áo cà sa nữa, rồi bắt đầu để tóc đi.”
Vân Hương không yên tâm. “Tiểu thư, liệu Yến vương có đồng ý không?”
Đạo Quân
Tôi đáp: “Sau này ta sẽ là mẹ của Giác Minh, con mình đương nhiên mình có quyền. Phải dạy bảo khi trẻ còn nhỏ, nếu không uốn nắn từ bây giờ thì đợi đến lúc nào?”
Tiểu Giác Minh rất vui. “Tỷ tỷ, lúc đó đệ có thể đi học với các bạn không?”
“Đương nhiên là được.” Tôi véo cái mặt tròn của cậu bé.
Tiểu Giác Minh vui sướиɠ vỗ tay. “Thế đệ có được chơi với Phẩm Lan không?”
Tôi hỏi: “Phẩm Lan là ai?”
Vân Hương nói: “Là cháu của Tôn tiên sinh.”
Tiểu Giác Minh nói: “Phẩm Lan xinh lắm, là bạn thân của đệ. Đệ thích bạn ấy lắm.”
Tôi kéo Giác Minh lại, nhìn mặt cậu bé thật gần. “Chỉ nhìn thôi thì không thể biết đây là mầm non phong lưu.”
Ngày hôm sau, Tiêu Huyên duyệt binh. Vừa sáng sớm dậy tôi đã nghe thấy tiếng sấm, nhìn ra ngoài thấy trời quang mây tạnh thì rất băn khoăn, sau đó mới biết đó là tiếng bước chân của binh sĩ.
Tôi dẫn Tiểu Giác Minh lên tường thành xem. Nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bên ngoài thành đầy mũ đen giáp bạc, thương dựng như rừng, chiến mã dũng mãnh. Động tác của binh sĩ đều tăm tắp, tinh thần hăng hái, khẩu hiệu vang dội.
Tiêu Huyên mặc áo giáp đen, trên vai là hồng bào nặng trĩu, đầu đội vương quan, cách xa thế này không nhìn thấy vẻ mặt của huynh ấy, nhưng chắc hẳn rất trang nghiêm. Đằng sau huynh ấy có hai mươi kỵ sĩ áo đen cưỡi ngựa đen, luôn túc trực ngay sát. Phục trang thống nhất phong cách vô cùng nổi bật.
Tôn tiên sinh giải thích cho tôi nghe: “Đó là mười hai thiết kỵ, là những tử sĩ do vương gia đích thân huấn luyện.”
“Tử sĩ ư?” Tôi kinh ngạc. “Chính là những người bảo họ chết họ cũng không hề nháy mắt?”
Tôn tiên sinh bảo đúng vậy.
Tôi không thể hiểu nổi. “Vương gia có bao nhiêu thuộc hạ như vậy, tại sao khi ở trong rừng lại bị quân địch đuổi chạy khắp nơi?”
“Điều đó thì…” Tôn tiên sinh bối rối, húng hắng ho. “Vương gia sợ rằng người bên đó phát hiện ra nên cố ý cho cận vệ ở lại.”
Trán tôi hằn một nếp nhăn. Mạo hiểm như vậy, huynh ấy muốn tìm hiểu trí tuệ của đối phương hay thử thách vận may của chính mình?
Tôi nhìn mười hai người đó, giáp đen che mặt, khó nhìn thấy được vẻ mặt, dáng người trên lưng ngựa kiêu hãnh, chắc cũng thuộc loại tuyệt kỹ đầy mình. Nhân tài ưu tú như vậy, xứng đáng được Tiêu Huyên dùng.
Tiêu Huyên rốt cuộc không phải Tạ Chiêu Anh chỉ biết châm chọc gây chuyện.
Con chiến mã của Tiêu Huyên trước khi kinh qua trận đấu, thiên quân tướng sĩ đồng thanh hô vang: “Yến vương uy vũ…” Âm thanh vọng đến tận trời xanh, tôi cảm thấy đất dưới chân cũng rung chuyển.
Nhưng trong sự vinh dự và tiếng hoan hô, Tiêu Huyên vẫn thong dong trầm ổn như thường, thân người trên lưng ngựa vươn thẳng, anh dũng uy nghi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy từ người huynh ấy toát lên cái gọi là phong độ của hoàng thất, có điều cũng cảm thấy bóng dáng đó có chút xa lạ.
Tiểu Giác Minh bỗng giật ống tay áo tôi, chỉ vào một vật màu vàng sáng lấp lánh, nói: “Đó là ca ca rất hung dữ ngày hôm đó.”
Tôi nhìn chăm chú, chính là Tiểu Trịnh toàn thân mặc giáp vàng. Trịnh công tử kim giáp hồng bào cưỡi huyết mã, cầm đại đao Quan Công, đứng sừng sững ở đó, hoàn toàn có thể lấy hình ảnh này mà in poster để Yến vương chiêu mộ quân lính, hoặc là quảng cáo tìm bạn đời được.
Tôi vội hỏi Tôn tiên sinh: “Tại sao Tiểu Trịnh cũng có trong đội lính, chẳng phải cậu ta là con trai của thái thú Thai Châu sao?”
Tôn tiên sinh đáp: “Nhà họ Trịnh và Yến vương thực ra là người một nhà cả.”
“Nói như vậy thì binh lính Thai Châu, Yến vương cũng có thể dùng?”
Tôn tiên sinh không đáp, chỉ cười ý vị. Cái lão cáo già này…
Thánh thượng năm đó quả thực đã rất khổ sở.
Tôi không thấy Tống Tử Kính đâu cả, nghe nói y có việc phải ra ngoài. Sau đó vài ngày, tôi chỉ làm việc ghi chép và chỉnh lý lại y thư, rồi tìm người làm xe cút kít cho Tiểu Giác Minh chơi.
Cậu bé đạp xe đi hẹn hò với bạn gái. Phẩm Lan tiểu muội năm nay sáu tuổi, trông vô cùng xinh xắn, đáng yêu. Cô bé đứng cùng với Giác Minh trông hệt như hai đứa bé trong tranh treo tết.
Tôi bé Phẩm Lan đặt lên đùi. “Phẩm Lan xinh ngoan, muội có thích Giác Minh nhà tỷ không?”
Phẩm Lan đáp: “Có ạ.”
“Thế muội có muốn sau này được nhìn thấy cậu ấy hằng ngày không?”
Phẩm Lan lại đáp: “Có ạ.”
Tôi cười. “Thế sau này muội làm dâu nhà cậu ấy nhé?”
Bé gái sớm đã hiểu chuyện, biết ý trong lời tôi nói, mặt bèn đỏ ửng, đáp: “Muội không biết.”
Tôi trêu cô bé: “Muội không biết thì tỷ đi hỏi cậu của muội vậy. Cậu của muội nhất định sẽ đồng ý.”
Lúc này Tiểu Giác Minh vội vàng nắm chặt tay Phẩm Lan. “Phẩm Lan đồng ý đi mà! Chúng ta sẽ được chơi với nhau hằng ngày.”
Tôi hỏi Giác Minh: “Đệ có muốn hỏi Phẩm Lan làm dâu không?”
Tiểu Giác Minh vỗ ngực, nói: “Nam tử hán đại trượng phu, phải gây dựng sự nghiệp trước rồi mới xây dựng gia đình.”
Tôi rất cảm động. “Tuy đệ còn cả một quãng đường dài mới thành nam tử hán đại trượng phu, nhưng khẩu hiệu này đệ đọc rất dõng dạc. Nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé, đàn ông con trai mà thay lòng đổi dạ là cái ấy sẽ bị rụng đấy.”
“Tiểu thư!” Vân Hương thét lên. “Nữ tử thì không nói những chữ đấy có được không! Còn nữa, phiền tiểu thư nói năng phải nhìn đối tượng!”
“Chuyện nhỏ mà cứ làm như quan trọng.” Tôi lờ đi. “Giáo dục là phải từ tấm bé. Từ bé đã phải thiết lập cho trẻ con đạo đức quan đúng đắn, tránh sau này bọn trẻ lớn lên phạm phải sai lầm. Giác Minh này, tỷ tỷ nói với đệ nhé, nam tử hán nói là phải làm, chứ đàn ông mà nói một đằng làm một nẻo, vô trách nhiệm, sau này sẽ…”
“Tiểu thư!” Vân Hương chạy biến. “Người làm ơn dừng lại đi!”
Tiểu Giác Minh bỗng nói: “Yến vương gia!”
Tôi vội vàng phủ định: “Không không, nhân phẩm của Yến vương gia chưa đến độ không thể cứu chữa.”
Phẩm Lan cũng thốt lên: “Yến vương gia”, ngón tay chỉ về phía sau lưng tôi.
Tôi quay đầu, nhìn thấy Tiêu Huyên đang đứng ở cổng viện, trên gương mặt đầy vẻ nghi ngờ.
“Muội lại vừa bịa đặt chuyện gì về ta đấy?”
Tôi tươi cười đứng lên. “Làm gì có! Ca đến từ lúc nào thế? Đã ăn chưa? Có khát không? Chán lắm phải không? Nếu mà ca thấy chán…”
“Đi với ta không?”
“Hả?” Tôi ngơ ngác.
Tiêu Huyên lườm tôi. “Ta đưa muội đi ra mộ.”
Tôi sực tỉnh. Đúng rồi, mộ Tạ Chiêu Anh.
Tiêu Huyên đưa tôi ra khỏi thành, đi một mạch về hướng nam. Thảo nguyên bát ngát, đâu cũng là đường, chúng tôi không đem theo tùy tùng, cả quãng đường đi không nói với nhau câu nào. Tâm trạng ai cũng nặng nề.
Núi biếc lớp lớp, sông xanh chảy dài, nơi Tạ Chiêu Anh yên giấc ngàn thu là một vùng đất có núi có sông ở giữa Thai Châu và thành Tây Dao. Phía đông có thể nhìn thấy núi Nam Thiên, từ phía tây có thể nhìn xuống đại thảo nguyên. Ở đó có một rừng bạch dương, cỏ xanh bên triền sông ngút mắt, những con chim trắng nhỏ nhảy nhót trên cành, mang lại chút sống động cho cả một vùng tĩnh mịch.
Nơi này thật đẹp, khiến tôi cảm thấy bớt đau lòng trước sự ra đi quá sớm của Tạ Chiêu Anh.
Mộ của Tạ Chiêu Anh bây giờ không có tên, nhìn qua thì nghĩ chỉ là một mô đất, bên trên có cắm một cành cây khá to, nở hoa li ti trắng tinh khiết.
truyện trọng sinh
“Ở đây sao?” Tôi hỏi.
Tiêu Huyên lặng lẽ gật đầu. Tôi quỳ xuống trước mô đất, không có tiền vàng, không có nến thơm, chỉ có một ly rượu nhạt. Tôi cung kính dập đầu khấn lạy ba lần, rồi rót đầy ly rượu cho nhị ca thật sự của tôi.
“Nhị ca, muội là Tiểu Hoa, muội đến thăm ca đây. Mấy năm nay một mình ca nằm ở đây, buồn lắm phải không? Sau này muội sẽ thường xuyên đến thăm ca. Ca yên tâm, mọi người sẽ không quên ca đâu, Tạ gia và cả thiên hạ này đều không bao giờ quên ca.”
Rượu được tưới lên mô đất, tỏa ra mùi thơm rồi bị gió cuốn đi.
Tiêu Huyên nói với nấm mộ: “Lão nhị, huynh cứ nghỉ ngơ, ta sẽ không làm huynh phải thất vọng.”
Huynh ấy liếc nhìn sang tôi, nói tiếp: “Ta cũng sẽ chăm sóc cho mọi người trong gia đình huynh.”
Chúng tôi từ mộ Tạ Chiêu Anh ra về, nhưng không đi thẳng về nhà mà dắt ngựa chầm chậm đi bộ trong rừng cây.
Tôi hỏi Tiêu Huyên: “Sau này ca có dự định gì?”
Tiêu Huyên đáp: “Muội thấy cả rồi đấy.”
Tôi hỏi: “Liệu có xảy ra chiến tranh không?”
Tiêu Huyên nói: “Nếu có thể tránh được thì không ai muốn đổ máu cả.”
Tôi nói: “Ca là người có dã tâm.”
“Đàn ông ai cũng có dã tâm.”
“Cũng có đàn ông chọn cách chăm sóc gia đình.”
“Đó là vì họ lùi bước chọn điều thứ hai.”
Tôi cười. “Ca thật tinh tường. Ca có nghĩ lỡ may không thành công thì sẽ phải làm gì không?”
Tiêu Huyên đá chân vào đám cỏ dưới đất, nói: “Nhiều khi chúng ta không được nghĩ đến chuyện lùi bước thì mới có thể dũng cảm tiến lên.”
Tôi ngắm nhìn gương mặt trầm ngâm của huynh ấy từ phía bên, không ngăn được khẽ gọi: “Nhị ca…”
Tiêu Huyên quay sang cười với tôi. “Có muốn biết người nhà muội bây giờ thế nào không?”
Tôi vội hỏi: “Họ thế nào rồi?”
“Lúc trước nhận được tin thì vẫn ổn. Chỉ có tứ tiểu thư bỗng nhiên phát bệnh đậu mùa, phải đóng cửa ở trong nhà dưỡng bệnh.”
Tôi chân thành tỏ ra thương cảm. “Dở rồi! Tứ tiểu thư phải cẩn thận không được hủy hoại dung nhan, nếu không nhị hoàng tử sẽ không muốn cưới nữa.”
Tiêu Huyên nhếch mép. “Nhị hoàng tử điện hạ từ lâu đã không muốn cưới cô ấy nữa rồi.”
Tôi sửng sốt. “Tại sao?”
“Điện hạ chỉ nhớ nhung tam tiểu thư của Tạ gia thôi, chuyện này ai ai cũng biết. Bởi vì người ta dám công khai gây chuyện với công tử của lễ bộ thượng thư ở ngoài đường.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì Trương công tử mỗi ngày gửi một bức thư cho tam tiểu thư bộc lộ tình cảm nồng cháy của y.”
Tôi dở cười dở mếu. “Thế chả phải mọi người đều vui sao!”
Tiêu Huyên ngó nhìn tôi. “Muội yên tâm chưa?”
Tôi thật thà nói: “Muội tuy chạy trốn để tìm tự do, nhưng thực lòng vẫn lo lắng người nhà sẽ bị liên lụy, thà rằng mất danh tiết của bản thân chứ phải để họ được yên ổn.”
Tiêu Huyên “xí” một tiếng. “Danh tiết của muội từ lâu đã không còn rồi…”
Tôi cười khẩy. “Ca nói năng thế hả, chắc là không cần muội giải Yên hoa tam nguyệt cho nữa rồi.”
Tiêu Huyên vội đổi ý, lập tức cười giả lả. “Tiểu Hoa thật là băng thanh ngọc khiết.”
“Quá muộn rồi.” Tôi lừ mắt với huynh ấy. “Muội hỏi ca, tại sao mấy ngày rồi không tháy Tống tiên sinh đâu cả?”
Tiêu Huyên nheo mắt. “Hóa ra là nhớ nhung Tử Kính, sao không nói thẳng ra? Y có việc phải về nhà.”
“Nhà tiên sinh ở đâu?”
Tiêu Huyên cười. “Thiên Giai cốc, núi Cửu Lan.”
“Trong hang núi? Nhà ai ở trong hang núi?”
“Tống gia vốn ở phía đông.”
Tôi hỏi: “Thế Tống Tử Kính rốt cuộc là ai?”
“Minh Ngọc công tử.”
Tôi nhìn Tiêu Huyên, Tiêu Huyên cũng nhìn tôi.
Tôi thật thà nói: “Chưa nghe bao giờ.”
Tiêu Huyên xoa đầu tôi. “Chuyện trên giang hồ, muội chưa nghe thấy là bình thường.”
“Ca cũng nên kể cho muội nghe chứ!” Tôi tò mò.
Tiêu Huyên nói: “Có một câu chuyện thế này, khi Tử Kính ra đời, trong miệng có ngậm một viên ngọc…”
Tôi trượt chân ngã ngồi xuống đất. Tiêu Huyên cuống quýt hỏi: “Sao vậy? Sao vậy?”
Tôi khó nhọc đứng dậy. “Không sao, ca kể tiếp đi!”
“Ừ. Truyện rằng lúc ra đời, trong miệng y có ngậm một viên ngọc. Viên ngọc đó khi gặp gió thì kêu, nghe rất vui tai, lại có thể giải bách độc, đó là một viên bảo ngọc.”
Tôi chêm vào: “Thế tại sao huynh ấy không có tên là Tống Bảo Ngọc nhỉ?”
Tiêu Huyên lườm tôi. “Sau đó ca cũng hỏi riêng Tử Kính. Y bảo đó chỉ là lời đồn đại thôi, đúng là có ngọc thật, nhưng là ngọc của gia tộc để lại. Y là độc tôn, khi chào đời đã được Tống lão thái gia trao ngọc cho.”
“Hóa ra là vậy!” Tôi nói. “Thế mà muội tưởng tiên sinh xuất thân bần hàn.”
“Cũng có thể coi là vậy. Khi y hai tuổi, nhà họ Tống lụn bại, cả nhà bị sát hại, phụ thân đưa y đi trốn truy sát, ẩn tích giang hồ, sống những ngày tháng lang thang. Cho đến tận năm y mười bốn tuổi, ông ngoại tìm thấy, âm thầm giúp đỡ y chấn hưng gia nghiệp.”
“Vậy ca cũng là người hỗ trợ huynh ấy?”
Tiêu Huyên cười, thủng thẳng nói: “Là bạn chí giao thì giúp đỡ lẫn nhau.”
“Thế khi tiên sinh vào Tạ phủ cũng là do một tay ca sắp xếp ư?”
“Chính là như vậy. Y ở kinh thành giúp ta thu thập tin tình báo.”
Tôi cảm thán: “Mỗi người đều có những câu chuyện không thể nói ra được.”
“Đàn ông muốn thành công thì phải trải qua rất nhiều chuyện.” Tiêu Huyên cảm khái.
“Cảm thán với muội là đủ rồi, không cần phải vòng vo tam quốc để tự khen mình thế đâu!” Tôi vặn lại. “Người sinh ra là nhi tử của hoàng đế mà suốt ngày than phiền vậy, nếu sinh ra là con của kẻ sát nhân, phản quốc thì phải sống thế nào đây? Nếu được như Dương Quá thì cũng bị chặt mất một cánh tay. Ca so với bọn họ đã là may mắn lắm rồi. Phần cho người khác chút cơ hội với. Đàn ông ư, tán dương bản thân quá nhiều chỉ càng phản tác dụng…”
“Ta nói một câu thì muội nói mười câu. Được rồi, muội nói đúng hết.” Tiêu Huyên đầu hàng.
Tôi hỏi: “Việc đi tìm đệ tử của Trương Thu Dung thế nào?”
“Những người được phái đi tìm bị bè đảng của Triệu gia ngăn cản gây khó khăn rất nhiều lần, ta lại không dám đích thân lên tiếng. Triệu đảng hành sự không từ một thủ đoạn nào, ta sợ rằng bọn họ sẽ ra chiêu độc với đệ tử của Trương tiên sinh.”
Tôi gật đầu. “Yên hoa tam nguyệt tuy có thời gian ủ bệnh dài nhưng độc vẫn là độc, sớm giải được thì tốt. Ca cũng nên chú ý, ngày thường không nên vận động quá sức, phải nghỉ ngơi. Nếu không lỡ may độc phát tác thì những sự nghiệp thiên thu, tham vọng lâu dài đều trở nên vô nghĩa.”
Tiêu Huyên đồng ý. Chúng tôi ra khỏi khu rừng nhỏ, khung cảnh trước mắt tôi bỗng mở rộng. Hóa ra chúng tôi đang ở trên cao, có thể nhìn xuống bao quát cả một thảo nguyên vô tận.
Tôi dang tay vươn người, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành của thảo nguyên.
Tiêu Huyên nói: “Mấy ngày nay chắc muội cũng chán lắm rồi, để ta đưa muội đi thăm thú các nơi.”
Tôi nói: “Thế cũng được. Muội nghỉ ngơi đủ rồi, muốn tìm việc nghiêm túc để làm.”
Tiêu Huyên nói: “Thật ra đọc sách, thêu hoa cũng là công việc mà.”
Tôi bảo: “Thật ra thi cử lấy công danh, cống hiện sức lực cho đất nước mới là bản lĩnh nam nhi.”
Tiêu Huyên nhìn trời, vẻ như sực tỉnh. “À, ta nghĩ ra rồi.”
Tôi cười, hỏi: “Nghĩ ra cái gì?”
“Đúng vậy. Mục dân ở quanh đây cần một thầy thuốc.”
Tôi gật đầu. “Ca quả là thấu tình đạt lý, thật tuyệt vời.”
Tiêu Huyên đưa tôi đến những vùng thân thuộc xung quanh. Thảo nguyên không phải là thành thị, mà nhất mã bình xuyên, cảnh sắc một màu, rất dễ bị lạc đường. Tiêu Huyên đưa tôi một chiếc la bàn được làm rất tinh xảo và một tấm bản đồ mini được làm từ da dê, rồi dạy tôi cách sử dụng.
La bàn thì tôi đương nhiên biết cách dùng, cái tôi không hiểu là tấm bản đồ trừu tượng như tác phẩm hậu kỳ của Picasso kia. Dù tôi đã cố gắng tưởng tượng dưới sự hướng dẫn của Tiêu Huyên nhưng cũng không thể hình dung những con giun dế trên bản đồ thành núi non được.
Tiêu Huyên mất hết kiên nhẫn. “Muội không dùng đến não khi suy nghĩ à?”
Tôi phản kháng: “Địa hình chẳng rõ ràng thế này, cách vẽ chẳng theo tiêu chuẩn gì hết, lại miêu tả mơ hồ nữa, thứ này đúng là nằm ngoài sức tưởng tưởng của nhân loại. Muội mà hiểu được thì đã một tay nhất thống giang hồ, vạn thọ vô cương từ lâu rồi!”
Tiêu Huyên mắng mỏ: “Đông tay nam bắc muội có phân biệt nổi không? Muội đứng ở đây cho ta, cầm lấy bản đồ như thế này. Xem đi, hướng đông nam là núi Trường Du, tiếp đó là Thai Châu. Cả dải ở phía đông này là thảo nguyên và dãy núi, phía tây bắc là thành Tây Dao, chính bắc là Liêu Quốc, ở giữa là thảo nguyên, có một vài bộ lạc du mục. Khu vực này không an toàn lắm, muội không nên lang thang vào vùng này.”
“Xem ra chỉ được hoạt động ở phía nam thôi nhỉ?”
“Phía nam cũng không an toàn, bè đảng của Triệu gia có mật thám ở đó. Nhỡ may muội bị bắt, ta có độc dược để tự tẫn đây, muội có cần một ít không?”
“Ca cứ giữ lại mà dùng.” Tôi gạt phăng tay huynh ấy ra. “Ca không biết cách đi bắt mật thám à?”
Tiêu Huyên ngoáy ngoáy tai trông rất mất hình tượng. “Mùa hè mà không có ruồi muỗi cũng chán nhỉ!”
Tôi vỗ ngay một nhát lên má huynh ấy.
Trước sự bàng hoàng của huynh ấy, tôi tỉnh bơ nói: “Có con muỗi.”
Tiêu Huyên dọa dẫm lại còn thêm mắm thêm muối, miêu tả từ thành Tây Dao xuống phía nam như một khu địa lôi, phía bắc thì có bộ lạc ăn thịt người, cả khu vực này như thể vùng Trung Đông mịt mù khói lửa, hở ra là gặp phần tử khủng bố tấn công.
Tôi cũng chẳng cho là quan trọng, kết quả không đến ba ngày, một sự việc đã chứng thực lời Tiêu Huyên nói không phải là dọa dẫm.
Nghe Vân Hương nói, có kẻ gian thâm nhập vào doanh trại Yến quân, hòng bỏ chất độc vào lương thực, may mà kịp thời bắt được nên không gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Trình độ nói chữ của Vân Hương tôi nhãng đi không để ý một cái là bỗng nhiên như thể vật giá thời chiến liên tục tăng vùn vụt: “Nghe nói lúc đó chỉ còn một khắc nữa là mặt trời mọc, chính là thời điểm binh sĩ canh gác mệt mỏi nhất. Đất trời đen như mực, ánh sáng từ ngọn đuốc đều bị màn đêm nuốt chửng, một bóng đen lẻn qua góc tường, nhưng không có ai phát hiện ra. Thằng gián điệp chiếm được ưu thế, chạy như bay về phía kho lương thực, nháy mắt đã lên đến nóc kho, gỡ ngói ra, giơ tay định rắc bột thuốc độc cầm sẵn trong tay xuống. Nói thì lâu chứ hành động lúc đó thì nhanh, chỉ nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên, một mũi tên xé gió bay vυ"t đến, trúng giữa tim, khiến thằng gián điệp đó rơi xuống khỏi nóc nhà. Binh sĩ giật mình, chỉ kịp nhìn thấy Yến vương điện hạ bước chân trầm ổn, bình tĩnh thong dong đi lại gần, trong tay cầm một cung tên lớn…”
“Dừng!” Tôi hô lên.
Quần chúng hoang mang nhìn tôi.
Tôi nó: “Lúc cả gà vẫn còn đang ngủ, Tiêu Huyên chạy đến chỗ của nợ đó làm gì?”
Vân Hương vò đầu, đoán: “Có lẽ vương gia đi tuần chăng?”
“Đi tuần?” Tôi cười gằn. “Có khi đi làm Chu Bái Bì cũng nên!”
Tiểu Giác Minh hiếu học hỏi ngay: “Chu Bái Bì là gì?”
Tôi kể chuyện cho các bạn nhỏ nghe: “Ngày xưa có một tên địa chủ rất hay ngược đãi người ở, bắt họ hằng ngày khi gà trống gáy sáng là phải dậy làm việc. Lão ta luôn muốn người ở phải làm việc nhiều hơn, nên ngày nào cũng ra đứng cạnh chuồng gà giả làm gà trống gáy.”
Giác Minh xoa xoa cái đầu ít tóc của mình, nói: “Lẽ nào vương gia đi học gáy như gà để gọi binh sĩ dậy sớm rèn luyện sao?”
Tôi ôm bụng cười lớn. “Có thể! Có thể lắm chứ!”
Cô bé Phẩm Lan thông minh nhanh trí đưa ra nghi vấn: “Điện hạ là vương gia, điện hạ nói gì thì binh sĩ phải làm nấy, đâu cần phải dùng cách khéo léo thế để bắt họ làm việc!”
Tôi cười suýt ngã lăn quay ra đất. “Tiểu muội muội nhỏ tuổi, kiến thức còn ít lắm. Mỗi người đều có những góc không thể nói cho người khác biết, rất nhiều người có những sở thích riêng không thể nói ra…”
“Ý của muội vậy là nói ta có sở thích không bình thường à?”
“Trăng mờ gió cao, nửa đêm ra ngoài không về, tưởng tượng không gian thảo nguyên bát ngát vô tận…”
“Cụ thể hơn chút đi!”
“Ví dụ đi tiểu tiện dưới trăng cũng là một hành vi nghệ thuật… oa ha ha ha!”
Người đó cũng cười ha ha theo tôi. Tôi bỗng thấy có gì không đúng, quay đầu lại nhìn, thì thấy Yến vương điện hạ - đồng chí Tiêu Huyên anh tuấn vĩ đại đầy vẻ ngọc thụ lâm phong đang dựa vào cổng viện nhìn tôi cười mê hồn. Nụ cười khiến bao nhiêu da gà da vịt của tôi rơi xuống rào rào như mưa.
“Nhị ca!” Tôi rặn cười. “Quý nhân đến đất hèn, có gì chỉ giáo không?”
Tiêu Huyên lại cười càng thân thiện, gần gũi hơn. “Không dám chỉ giáo, chỉ mời muội muội đi theo ca ca một chuyến.”
Một người bỗng dưng vô duyên vô cớ tỏ ra thân thiết với bạn, đa phần không phải lưu manh cũng là phường trộm cắp. Gió lạnh kéo tới sau lưng, tôi nói: “Muội phải ra ngoài.”
Tiêu Huyên kéo tôi dậy. “Để sau.”
“Thế này không tốt cho dạ dày, dễ gây ra bệnh táo bón, dẫn đến bí tiện…”
“Là con gái không được nói những từ như thế!” Tiêu Huyên giáo huấn. “Rốt cuộc Tống Tử Kính đã dạy dỗ muội những gì?”
Tôi bĩu môi. “Muội là đại phu, nếu kiêng kỵ dùng những từ đó thì làm sao có thể hành y? Với sắc mặt của ca bây giờ, sau này kiểu gì cũng bị bệnh trĩ, lúc đó muội đợi ca quay đầu cầu cứu muội.”
“Đa tạ…” Tiêu Huyên nghiến răng nghiến lợi. “Muội nói vậy, ta sẽ chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.”
Tiêu Huyên dẫn tôi đến doanh trại của binh lính. Tôi đến thành Tây Dao sắp được một tháng nhưng đây mới là lần đầu tiên vào trại lính Yến quân, chỉ vì hai chữ “trại lính” dường như tương đương với quy định “đàn bà và kẻ địch không được vào trong”. Tôi nghiêm túc tuân thủ đạo làm người phụ nữ, tránh xa binh khí, chưa bao giờ tìm hiểu chính sự.
Từ lâu đã nghe nói về cách trị quân nghiêm khắc của Tiêu Huyên. Quân đội tuyệt đối không cho phép phụ nữ được vào. Bây giờ chỉ là thời gian kín đáo chuẩn bị chiến tranh, tôi vào trại lính được coi là hợp lý. Tuy rằng bấy lâu nay tôi chưa nhìn thấy trại lính nào, nhưng tự cảm nhận được rằng Tiêu Huyên trị quân hoàn toàn khác biệt.
Đất phẳng đường rộng, doanh phòng ngăn nắp đã đành, đến củi được đốn về dùng cho việc nấu ăn trong doanh trại cũng bằng chằn chặn, được xếp chồng lên nhau gọn gàng thẳng thớm. Tiêu Huyên dẫn tôi đi cả chặng đường đến đây, không thể tránh khỏi bị người nọ kẻ kia nhòm ngó, nhưng binh sĩ ở đây ai làm nhiệm vụ của người nấy, không hề liếc mắt nhìn tôi, không hiểu họ được rèn giũa bằng cách nào vậy…
Mũi tôi bỗng chạm mạnh vào lưng Tiêu Huyên, loạng choạng suýt ngã.