Khi vết thương của Tạ Chiêu Anh gần khỏi, lại bắt đầu giai đoạn cả ngày không thấy tăm hơi mặt mũi anh ta đâu. Có mấy buổi sáng tôi ngủ dậy, thấy đồ điểm tâm trên bàn đã vơi hẳn đi thì khắc hay chàng trai này nửa đêm có lẻn về.
Thế rồi tôi viết hai chữ đại tự “chuột chù” đặt lên bàn, kết quả là ngày hôm sau thấy ở phía dưới viết thêm bốn chữ nhỏ “cùng nhau vượt khó”, tôi dở cười dở mếu.
Sau đó có một hôm, Vân Hương nói với tôi: “Bây giờ phu nhân không cho tam tiểu thư ra khỏi khuê lầu nữa. Tống tiên sinh hình như cũng phải đến phủ Anh vương để làm việc ghi chép, phải chuyển ra khỏi phủ rồi.”
Tôi rất ngạc nhiên. “Tại sao lại đột ngột vậy?”
Vân Hương cười. “Đột ngột gì nữa! Phu nhân biết tam tiểu thư có ý với Tống tiên sinh, mà việc đó bây giờ phu nhân mới biết là đã giấu được quá lâu rồi. Nghe nói Bảo Bình còn bị mắng một trận, bị phạt xuống nhà dưới ở rồi.
Tôi nói: “Chẳng phải tam tỷ không muốn vào cung nữa sao? Con người Tống tiên sinh cũng rất tốt mà. Tài tử giai nhân, ông trời tác hợp, ta thấy rất vừa đôi đấy chứ. Hai người đó đều có ngoại hình đẹp, đầu óc giỏi giang, sinh con sẽ vừa thông minh vừa xinh đẹp, lúc đó trẻ con nhà khác đều phải dẹp sang một bên hết.”
“Tiểu thư!” Vân Hương nói mỉa tôi. “Tiểu thư đứng nói vậy không thấy đau lưng sao?”
Cũng phải, nói thôi thì đơn giản.
Buổi chiều ngày hôm đó, tôi lén đi tìm Tống Tử Kính, bất ngờ nhìn thấy một tiên sinh khác trong thư viện, đó là một ông già râu hoa râm nói năng rề rà.
Tống Tử Kính đâu rồi?
May mà Tống Tam vẫn ở đây, cậu ta nói với tôi: “Tiên sinh đã sang bên phủ Anh vương làm việc rồi, mấy ngày nữa là phải dọn đi hết.”
Tôi hỏi: “Tiên sinh có nói gì không?”
“Tiên sinh bảo thế này rất tốt. Thực ra Tạ đại nhân có ý muốn đợi khi nào tiên sinh có sự nghiệp vững vàng thì sẽ gả tam tiểu thư cho, nhưng tiên sinh một mực từ chối, nói mình đã quen với cuộc sống bay bổng, hoang dã, không phù hợp với việc lập gia đình. Còn nói thêm là tam tiểu thư xứng đáng với người đàn ông tốt hơn, còn tiên sinh thấp kém không xứng. Lúc đó tam tiểu thư trốn ở sau rèm, nghe thấy vậy thì khóc lóc chạy ra ngoài.”
Tôi lắc đầu, Tạ Chiêu Kha rõ đáng thương. Nhưng nghĩ lại thì mối tình đầu của tôi cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Tống Tử Kính là một người theo chủ nghĩa độc thân, tức là cũng chẳng có cô gái nào khác chiếm được y, không phải vậy sao?
Hoàng tử bé đã nói rồi, thời gian sẽ chữa lành tất cả mọi vết thương, chỉ còn niềm vui là ở lại.
Tôi hy vọng nàng có thể hiểu ra.
Nửa đêm hôn đó, tôi thổi tắt đèn đợi Tạ Chiêu Anh. Như mọi lần, anh ta lại nhảy tường vào phòng, gió đêm xào xạc, ánh trăng ảm đảm, chúng tôi giang hồ tương kiến.
Tạ Chiêu Anh bị tôi dọa cho nhảy dựng lên vì sợ. “Ranh con, nửa đêm mà muội còn chưa ngủ hả?”
Tôi thắp đèn lên, cười nhạt. “Nửa đêm không người tâm sự, cảnh khuya đẹp đẽ thế này mà ngủ thì thật phí phạm.”
Tạ Chiêu Anh ngồi phịch xuống. “Không ngủ càng tốt, mau rót trà đi.”
Tôi đằng hắng lấy giọng. “Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”
Tạ Chiêu Anh tự rót một tách tra. “Được thôi, cũng cần phải nói rồi.”
Tôi đi thẳng vào chủ đề chính: “Lâu nay ca vẫn muốn gặp hoàng đế phải không?”
Tạ Chiêu Anh cầm tách trà, trong ánh nến nở một nụ cười làm khuynh đảo chúng sinh.
Tôi lại hỏi: “Ca vẫn chưa gặp được ông ấy?”
Tạ Chiêu Anh nói: “Ông ấy ở trong thâm cung. Hoàng hậu và nhà họ Triệu canh phòng rất cẩn mật.”
Tôi nói: “Một quốc gia mà có hoàng đế bị cấm túc như thế thì nghịch thần có để cho những người như ca tự do ra vào trước mắt vậy không? Muội phải nói rằng, Đông Tề quả là một nước rất dân chủ!”
Tạ Chiêu Anh lườm tôi. “Nhà họ Triệu không dám đi bước cuối là bởi vì họ không có binh quyền.”
“Thế binh quyền ở đâu?”
“Trong tay Yến vương.”
“Yến vương thật ra là ai?”
“Em trai thứ sáu của hoàng thượng.”
“Thế anh trai bị giam lỏng mà Yến vương không có động tĩnh gì sao?”
“Bởi vì anh ta chỉ giữ quân phía bắc, mà hổ phù của quân phía đông không nằm trong tay anh ta, nên việc điều động vô cùng bất tiện, thậm chí nếu thế cục có biến động thì chẳng khác nào tự trói chân mình.”
“Hổ phù đó ở đâu?”
Tạ Chiêu Anh uống một ngụm trà. “Trong tay hoàng đế.”
Tôi bất ngờ. “Thế tức là nhà họ Triệu nắm giữ quân phía đông sao?”
“Không.” Anh ta nói. “Lý do nhà họ Triệu lâu nay vẫn rất cẩn thận, án binh bất động là vì họ cũng không lấy được hổ phù.
Tôi sắp xếp các ý tứ một hồi rồi khen: “Hoàng đế thật không hề đơn giản.”
Tạ Chiêu Anh gật đầu. “Hoàng thượng anh minh, chỉ là sức khỏe không tốt, hữu tâm vô lực. Nhưng bè đảng họ Triệu có thế lực như ngày nay cũng không phải là trong một sáng một chiều, hoàng thượng tất phải có sự chuẩn bị thì vào thời khắc quan trọng mới có thể chế ngự được bọn họ.”
Tôi cười. “Nếu muội là Triệu lão gia thì sẽ nghĩ cách ép cho Yến vương nổi dậy. Không cần biết anh ta tự lập hay là thanh trừ bọn thân tín, tóm lại phải điều động quân phía đông, sau đó nửa đường dùng kế ly gián, để hai quân tự giao đấu.”
Tạ Chiêu Anh rất tâm đắc, véo má tôi. “Ngoan quá, thông minh quá.”
Tôi đá vào chân anh ta, nói: “Thế ca muốn gặp hoàng đế, chắc là vì chuyện hổ phù đúng không?”
Tạ Chiêu Anh gật đầu.
“Cố gắng cả bốn tháng trời rồi mà chưa gặp được?”
Tạ Chiêu Anh chán nản. “Ca thực sự đã cố hết sức rồi.”
Tôi bỗng nhiên nghĩ ra một ý: “Ca nghĩ cách vào cung gặp ông ta mà không được thì ca có thể khiến ông ta ra ngoài rồi gặp.”
Mặt Tạ Chiêu Anh hiện lên mấy chữ “muội là con ngốc à”. Tôi nghĩ cũng phải, mấy tháng nay anh ta chắc chỉ còn chưa đào hầm hay phát minh máy bay thôi, chứ mấy ý tưởng vụn vặt đó hẳn phải nghĩ đến từ lâu rồi.
“Ông ta không thể ra ngoài sao?”
“Vấn đề lớn nhất là sức khỏe của ông ấy không tốt. Muội có nhớ Phỉ Hoa không? Tin rất đáng tin cậy của cô ấy là, hoàng thượng đi lại đều cần người đỡ. Sức khỏe như vậy, lại thêm bà già họ Triệu đó ngăn cản, liệu ông ấy có thể nghĩ đến chuyện đi chỗ này chỗ khác được không?”
Tôi gật đầu. “Cho nên trưởng bối nói rồi, chuyện kết hôn phải thận trọng...”
Tạ Chiêu Anh chán nản đẩy tách trà ra. “Thời gian của ca gấp gáp...”
Anh ta đứng lên đi lại trong phòng. “Bè đảng họ Triệu đã rục rịch từ lâu, ca lo rằng hoàng thượng không chống cự được. Một khi bè đảng họ Triệu nắm giữ được quân phía đông thì giang sơn đổi chủ đã đành, điều đáng sợ là sẽ xảy ra thảm họa.”
Tôi lẩm bẩm: “Lần nào giang sơn đổi chủ mà chả là một lần thảm họa? Chính trị là chiến tranh không đổ máu, còn chiến tranh là chính trị có đổ máu!”
Tạ Chiêu Anh quay lại. “Nói hay lắm!”
Tôi đột nhiên nghĩ ra. “Hay là muội đi thử xem sao?”
Tạ Chiêu Anh hỏi: “Cái gì?”
Tôi nhảy lên. “Tóm lại là muội vào cung để cảm ơn, muội có thể nói chuyện với hoàng hậu.”
“Xin hoàng hậu cho ca diện thánh?”
“Mời hoàng hậu xuất cung.
Tạ Chiêu Anh nói: “Muội đừng có suy nghĩ đơn giản như vậy. Trước muội, Phỉ Hoa đã thử khuyên họ Triệu xuất cung bao nhiêu lần nhưng hoàn toàn vô ích. Họ Triệu đa nghi lắm.”
“Tiền mãn kinh mà.” Tôi gật đầu. “Nhưng muội thấy ca lại suy nghĩ quá phức tạp. Ca nghĩ mà xem, điều gì là bức thiết nhất của bọn họ hiện nay?”
Tạ Chiêu Anh không hề do dự nói: “Bắt được ca.”
Tôi gật đầu. “Để bắt được ca, bà ta rất có thể sẽ mạo hiểm tương kế tựu kế một lần. Chuyện này, trước đây Phỉ Hoa tỷ tỷ khuyên bà ta nhưng không có điều kiện tiền đề, cho nên bây giờ có khi muội chẳng cần tốn nhiều công khua môi múa mép, bà ta lại đồng ý cũng nên.”
Tạ Chiêu Anh nheo mắt cười. “Bà ta mà xuất cung cũng nhất định sẽ sai vô số tay chân trông coi hoàng thượng, không cho người ngoài đến gần. Hoặc là, bà ta sẽ bố trí một màn kịch, hô đông nhưng đánh tây, lợi dụng cơ hội để tóm được ca.”
Tôi cũng cười. “Bà ta thậm chí còn đưa hoàng thượng xuất cung cùng ấy chứ.”
Tạ Chiêu Anh nghĩ lung. “Chúng ta đánh cược đi!”
Tôi nói: “Đó là chuyện sau này, đầu tiên phải dụ được hoàng hậu xuất cung đã.”
Tạ Chiêu Anh chống tay đứng dậy, chau mày đăm chiêu một lát rồi nói: “Chính xác, thời không đợi người, chỉ có thể đánh liều một phen.”
Tôi tán dương: “Nhị ca, muội đột nhiên phát hiện tạo hình của ca rất oách.”
Tạ Chiêu Anh đắc ý. “Thật sao?”
“Thật mà.” Tôi bổ sung. “Nếu như bên mép không có hạt vừng đen kia thì hoàn hảo.”
Ngày hôm sau, tôi ăn vận, trang điểm thật sang trọng, rực rỡ, đi theo Tạ phu nhân vào cung triều bái Tát mãn bà bà Triệu hoàng hậu.
Triệu hoàng hậu ở một lầu thủy tạ bề thế, đẹp đẽ tên là Điếu Ngư các, thân mật tiếp kiến mấy người đàn bà con gái trong gia đình các đại thần, trong đó có tôi. Triệu đại ma hôm nay mặc váy nền vàng viền hoa xanh thắt lưng màu tím, trên đầu đội một con phượng hoàng đang tung cánh, đầu ghim đầy châu báu như thể các vì sao đang bay trong vũ trụ.
Ngồi xung quanh bà ta còn mấy phi tử, đoan trang chỉn chu là Lý hiền phi, ăn vận như nữ đạo sĩ là Lưu thái phi, rất biết cách giữ gìn nhan sắc mà ăn mặc cũng rất sang là Vương thái phi, còn có một vị thiếu phụ mặc áo lam là Hoài Nhu quận chúa, sau đó là nữ quan thân cận – tiểu thư Tần Phỉ Hoa.
Bầu không khí hôm nay khá nhẹ nhàng nên tôi mới có cơ hội nói chuyện với Tần Phỉ Hoa.
Nàng tươi cười hòa nhã hỏi tôi: “Nhị ca muội dạo này thế nào?”
Tôi nghe nàng hỏi vậy là hiểu nàng chưa biết việc Tạ lão nhị bị thương. Bây giờ thì chuyện cũng đã qua, không muốn nàng phải lo lắng nên tôi không nhắc đến nữa, chỉ nói tất cả đều ổn.
Nàng lại hỏi: “Huynh ấy có nói khi nào sẽ đi không?”
“Ca ca nói rằng thồi gian của ca rất gấp gáp.”
Trên gương mặt Tần Phỉ Hoa hiện lên nét đau buồn. “Đến cũng chỉ gặp mặt vài bận, thoáng cái đã lại đi, trùng phùng chẳng biết tận khi nào.”
Tôi nắm lấy tay nàng nhưng không biết nên an ủi thế nào.
Triệu hoàng hậu bỗng nhiên cao giọng hỏi: “Hai tỷ muội đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế?”
Tôi và Tần Phỉ Hoa đều giật mình. Phỉ Hoa đang có tâm trạng, không biết nên ứng đối thế nào. Tôi vội vàng mở miệng đáp: “Thưa nương nương, con đang khen bàn tay của Phỉ Hoa tỷ tỷ được chăm sóc tốt.”
Triệu hoàng hậu cười, nói với Tạ phu nhân: “Tiểu nữ nhi của ngươi rõ là nhanh nhảu.”
Tạ phu nhân khiêm tốn nói: “Khiến nương nương chê cười rồi, nó chỉ biết khoa môi múa mép là giỏi.”
Tôi giả vờ không vui. “Mẹ, con đâu chỉ khoa môi múa mép, con cũng có khả năng mà.”
Triệu hoàng hậu tò mò. “Khả năng gì?”
Tôi đắc ý. “Làm đẹp!”
“Làm đẹp ư?” Triệu hoàng hậu kinh ngạc.
Tôi đứng lên, tiến lại chỗ bà ta. “Nương nương, tiểu nữ bình thường ở nhà không có việc gì làm nên chú tâm nghiên cứu các cách thẩm mỹ làm đẹp, kết hợp với y học đã sáng chế ra một phương pháp chăm sóc sắc đẹp Tạ thị. Người có muốn nghe không ạ?”
Tuổi thanh xuân của Triệu hoàng hậu giờ đã bị cuốn đi giống như phù sa hai bên bờ sông Hoàng Hà, chủ đề này của tôi trúng ngay tâm tư của bà ta.
Tôi đứng ở giữa sảnh đường, bắt đầu diễn thuyết: “Nói về dưỡng da ngày hè, mùa hè ở kinh đô nói rực lại khô hanh, chắc chắn là các vị đều cảm thấy da mặt bóng nhờn. Điều này thực ra là biểu hiện rõ ràng của hiện tượng da mặt thiếu nước. Bẩm hoàng hậu nương nương, gương mặt của chúng ta cũng giống như một đóa hoa, cần có độ ẩm của nước. Mặt đất mà thiếu nước sẽ nứt nẻ, hoa quả bị rút nước sẽ nhăn nheo. Nếu như khô hạn thiếu nước, mặt chúng ta phải tiết ra một lượng dầu lớn, da dẻ sẽ càng nhanh lão hóa, sinh ra nhiều tàn nhang, nám da và nếp nhăn. Tuổi trẻ và tuổi già khác nhau ở chỗ nào? Chính là nếp nhăn. Cho nên nói, bổ sung nước chính là mấu chốt trong việc giữ gìn sắc đẹp của phụ nữ.”
Tôi nói một tràng thiên mã hành không, các bà, các cô nghe mà ngây người.
“Vậy thì, vấn đề quan trọng đã xuất hiện: Làm thế nào để bổ sung nước?” Tôi uống một ngụm trà cho trơn họng. “Đầu tiên là phải uống nhiều nước. Khoa... à, tiểu nữ nghiên cứu ra rằng, phụ nữ một ngày ít nhất phải uống bảy cốc nước mới đạt được hiệu quả bổ sung nước bên trong. Phụ nữ là bông hoa, hằng ngày đều cần tưới tắm và chăm sóc về tinh thần. Thế còn từ bên ngoài thì sao? Thực ra về phương pháp thì mọi người đều biết, đó là đắp mặt nạ, tuy nhiên cách đắp mặt nạ mà tiểu nữ nói, so với cách các vị bình thường hay làm, có chút khác biệt.”
Triệu hoàng hậu lập tức hỏi: “Có gì khác vậy?”
Tôi cười, phân tích cho bà ta nghe: “Theo như tiểu nữ hay biết, các cô gái Đông Tề ngày nay đắp mặt nạ thường ngày chủ yếu dùng ngọc trai, nhân sâm, nhưng không phải chỉ có những thứ quý hiếm mới là tốt. Mọi người đều bỏ qua nhu cầu khác của làn da, cũng bỏ qua tác dụng của rau củ quả thông thường. Đầu tiên, chúng ta phải bắt đầu nói về việc rửa mặt và tẩy da chết. Đơn giản nhất là lòng trắng trứng cho thêm muối...”
Một canh giờ sau, tôi kết thúc bài diễn thuyết bằng câu: “Phụ nữ, phải tốt với bản thân mình trước.” Tôi ngồi trên ghế, uống nước trà mát ừng ực, một tiểu cung nữ quạt cho tôi, một cô dâng khăn ướt cho tôi lau mồ hôi.
Triệu hoàng hậu và một bầy phụ nữ túm tụm lại, nhiệt tình thảo luận. Trên bàn ở bên cạnh chất đầy một đống đồ ăn: dưa chuột, cà chua (ở đây người ta gọi là quả châu lựu), đậu xanh, lô hội (ở đây gọi là tiên nhân tu), củ cải, sữa bò, mật ong, trứng gà...
Tôi đã đói bụng, len lén thó một quả dưa chuột lên gặm.
Tôi thực lòng muốn cảm tạ mấy cô bạn cùng phòng của tôi trước kia. Nếu như bọn họ không thảo luận các phương pháp làm đẹp tự nhiên suốt ba năm trời bên tai tôi thì hôm nay tôi không thể thao thao bất tuyệt diễn thuyết liên tục hai tiếng đồng hồ. Kỳ thực tôi đã nghĩ rồi, nếu như không quay lại được thế giới cũ thì tôi sẽ sáng lập một nhãn hàng mỹ phẩm, đồ trang điểm. Với chỉ số thông minh và đầu óc kinh doanh của tôi (nếu như có), không đến năm năm là tôi có thể trở thành nữ đại gia đầu tiên của Đông Tề.
Đang nghĩ ngợi viển vông, đột nhiên tôi nghe tiếng Vương thái phi hỏi: “Mặt thì đã được chăm sóc rồi, thế còn người thì sao?”
Tôi vỗ tay. “Nương nương hỏi rất hay! Chăm sóc cơ thể cũng có rất nhiều phương diện. Đầu tiên, phải ăn uống theo quy tắc ăn nhiều rau củ, hoa quả, thịt thì cố gắng chỉ chọn ăn gà, cá. Thứ hai, muốn có sức khỏe thì phải vận động. Các vị nương nương cả ngày ngồi trong cung, cơ thể không được vận động đầy đủ, sẽ dễ sinh bệnh. Nếu có bệnh, bao công sức chăm sóc dung nhan trong thoáng chốc sẽ thành không. Cho nên vận động rất quan trọng, hằng ngày phải đi bộ, chơi bóng nhiều...”
“Còn gì nữa không?” Triệu hoàng hậu sốt ruột nhìn tôi lảm nhảm.
Tôi cười, nói nhanh: “Còn có điều thứ ba, đó là chăm sóc da dẻ. Trong cung hiện có một phương pháp, đó là chăm sóc da bằng sữa bò. Cách này rất tốt, nhưng sữa bò không phải lúc nào cũng hợp. Nếu da dẻ trên người chùng nhão thì có một cách giải quyết tốt nhất, đó là ngâm nước khoáng.”
“Nước khoáng?” Vẻ mặt Triệu hoàng hậu bỗng xuất hiện một cảm xúc vô cùng vi diệu.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Các vị hiện tượng nóng dãn ra, lạnh co lại không? Thật ra, da thịt con người cũng giống như vậy. Nước khoáng nóng có thể khiến da dẻ dãn ra, còn nước lạnh có thể làm cho da săn lại. Cho nên ngâm trong nước khoáng nóng xong rồi lại chuyển sang nước lạnh sẽ khiến da dẻ đột ngột bị co lại, cứ làm như thế trong một thời gian dài, da dẻ chảy nhão có thể dần dần trở lại săn chắc...” Tôi cũng không hiểu mình đang nói gì nữa.
Vương thái phi nói: “Thế nhất định phải ngâm người trong nước khoáng sao?”
“Đương nhiên!” Tôi kiên định nói. “Từ xưa đã có y thư viết rằng: ngâm người trong suối nước khoáng nóng, kinh mạch trở nên ôn thông, thư giãn cơ bắp, hoạt huyết trừ bách bệnh, giúp trường thọ. Nước ấm khiến da dẻ dãn nở, lỗ chân lông mở to, lúc này các vật chất có lợi trong nước khoáng sẽ thâm nhập vào cơ thể, đây là hiệu quả mà nước nóng thông thường không thể có.”
Hoài Nhu quận chúa bỗng nhiên hân hoan nói: “Hoàng di nương, con nhớ ở Lễ Tuyền cung có suối nước khoáng nóng, lại có nguồn nước từ trong núi, một lạnh một nóng có cả hai hồ, chẳng phải là điều kiện tốt độc nhất vô nhị sao?”
Triệu hoàng hậu cười khà khà. “Tại sao ta không nghĩ ra nhỉ!”
Hoài Nhu quận chúa nói: “Lễ Tuyền cung cách kinh đô không xa lắm, đi về chỉ mất hai, ba ngày. Hoàng di nương, con muốn đi!”
Cô ta lắc tay bà dì, Triệu hoàng hậu nhân từ vỗ vỗ nói: “Ta biết, nhưng hoàng thượng lâu nay vẫn bị bệnh không ra khỏi giường, làm sao chúng ta có thể để người ở trong cung một mình để đi hưởng lạc?”
Chỉ đợi cơ hội này, tôi nói: “Thế thì đưa cả thánh thượng đi cùng là tốt nhất.”
Tất cả mọi người đều nhìn tôi biểu thị đồng tình, như thể đã có tập dượt từ trước.
Tôi không thèm để ý, cứ nói tiếp: “Nước khoáng nóng có thể trị bách bệnh, có ích cho sức khỏe của thánh thượng, nếu người có thể đi ngâm tắm thì rất tốt.”
Vẻ mặt Triệu hoàng hậu như giám thị trông thi tóm được học sinh đang quay cóp, vừa hí hửng hả hê vừa oán hận, lại sợ kinh động đến tôi nhưng vẫn phải làm ra vẻ quan tâm đến đại cục, bèn nói: “Nói rất có lý. Tuy nhiên chuyện xuất cung phải tính toán, suy nghĩ cẩn thận.”
Thực ra tôi biết không cẩn thận nổi nữa. Nếu chậm vài ngày, chim đều bay mất cả, bọn họ biết đặt lưới ở đâu để bắt bây giờ?
Cho nên đến ngày thứ ba thì tôi nhận được tin, đế hậu đi Lễ Tuyền cung.
Mùng Một tháng Năm, ngày quốc tế lao động, trời nhiều mây chuyển trong, nhiệt độ hai mươi lăm đến ba mươi độ, gió đông cấp hai. Thích hợp xuất hành, kị hỏa.
Vào cái ngày mà lẽ ra nhân dân lao động đều phải được nghỉ ngơi thì người dân lao động là tôi phải ngồi trong xe ngựa, lắc la lắc lư tháp tùng đế hậu của chúng tôi rồng rắn đi nghỉ mát ở Lễ Tuyền cung.