Chương 2

Đến bữa tối, Liễu cô nương đã thay một chiếc váy lụa đỏ, bên tóc cài một cây trâm vàng. Cây trâm đó vàng óng ánh, cũng mới như cây trâm ngọc bích nàng ta đeo lúc trưa.

Đúng như mẹ của Xuân Hương đã nói, hai cây trâm một vàng một ngọc.

"Tỷ tỷ xem đi, phải là trâm vàng mới áp chế được váy đỏ."

Nàng ta cười duyên, khiến Bùi Thanh Thư nhìn đến ngẩn ngơ: "Cây trâm này rất hợp với muội, làm ta nhớ lại hai mươi năm trước lần đầu gặp muội, Ngâm Nguyệt, muội cũng mặc váy lụa đỏ, gục đầu trên bệ cửa sổ hỏi ta đang đọc sách gì."

Nói đến đây, Liễu Ngâm Nguyệt càng cười tươi hơn: "Thật khéo, Bùi ca ca đang đọc đến bài "Quan Sư", bị hỏi là mặt sẽ đỏ bừng lên."

Bát canh vịt tối nay chẳng còn mùi vị gì, ta không vui, lén kéo Bùi Thanh Thư lại, hỏi hắn tại sao Liễu cô nương vẫn chưa đi, đã ở nhà chúng ta gần nửa tháng rồi. Bùi Thanh Thư nói gần đây nhà chồng của Liễu cô nương không yên ổn, đưa nàng ta và Kỳ Nhi về sẽ như dê vào miệng cọp, đợi khi tình hình lắng xuống, hắn sẽ lập tức đưa hai mẹ con nàng ta về.

"Ngọc Nương, đừng nghi ngờ linh tinh, chúng ta đã là hàng xóm từ nhỏ, tình như huynh muội." Bùi Thanh Thư thở dài, không giấu được vẻ thương xót trong giọng nói: "Nàng cũng biết đêm qua mưa không ngớt, tháng bảy mưa nhiều, một cô nương như muội ấy dẫn theo đứa trẻ đi đường cũng không tiện."

Ta im lặng, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, hỏi hắn: ". . . Vậy Thanh Thư, chàng có gì muốn nói với ta không?"

Có giọng nói bênh vực hắn vang lên từ sâu trong đáy lòng ta. Có lẽ, có lẽ món quà bất ngờ đó cất giấu quá lâu, đến nỗi chính hắn cũng quên mất phải tặng.

Bùi Thanh Thư chợt bừng tỉnh, mặt sa sầm quở trách ta: "Nàng dạy Trúc Nhi thế nào vậy? Một miếng bánh ngọt mà thèm thuồng như chưa từng được ăn, suýt nữa đánh nhau với Kỳ Nhi, nàng không biết ta xấu hổ đến mức nào đâu."

. . .

"Trúc Nhi còn nhỏ, chàng không thể trách nó được." Ta lại suy nghĩ một lúc, ngước mắt lên, khẽ hỏi hắn: "Thanh Thư, chàng đã mua hai cây trâm, phải không?"

Bùi Thanh Thư sững người, hắn không nhìn thẳng vào mắt ta mà quay đầu đi: ". . . Vốn dĩ định tặng nàng, nhưng nhìn mấy bộ quần áo của nàng, đeo vào cũng không hợp."

Đang nói chuyện, Kỳ Nhi chạy vào, nắm tay Bùi Thanh Thư kéo ra ngoài: "Bùi thúc thúc, ngươi đã hứa sẽ dẫn Kỳ Nhi ra bờ suối bắt chuồn chuồn rồi mà."

Bùi Thanh Thư đi rồi.

Chỉ còn lại mình ta.

Không biết Trúc Nhi đã bước vào phòng từ khi nào, thằng bé nhón chân vẫn chưa thể với tới bệ bếp, lo lắng kéo kéo tay áo ta: "Mẹ đừng cãi nhau với cha, Trúc Nhi hứa sau này sẽ không tham ăn nữa."

Ta ngồi xuống, ôm Trúc Nhi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó: "Không phải lỗi của Trúc Nhi đâu."

"Thật ạ?"

"Thật mà."

Bùi Thanh Thư trách Trúc Nhi tham lam, chê ta dung tục.

Nhưng thứ bánh ngọt Kỳ Nhi đã chán ngấy, hôm nay Trúc Nhi mới được nếm thử lần đầu.

Cũng như ta biết trâm vàng phối với váy đỏ sẽ rực rỡ thế nào, nhưng lại không có cây trâm như vậy để cài lên mái tóc.

"Sao mẹ không mặc váy đỏ nữa, hôm nay mẹ mặc đẹp lắm."

. . .

"Mẹ không muốn mặc."

Trúc Nhi cái hiểu cái không mà nhìn ta. Thằng bé đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, sau đó áp đầu vào n.g.ự.c ta, cẩn thận lắng nghe:

"Mẹ đừng khóc nữa, Xuân Hương tỷ tỷ nói, trái tim mà biết mình khóc sẽ vỡ vụn đấy."

Ta ôm Trúc Nhi, suy nghĩ rất lâu, rất lâu.

Ta muốn đi, không quan tâm ngày mai trời nắng hay mưa.

Rời khỏi nhà họ Bùi, đi đến chợ phiên trong thị trấn. Đi mua bánh cho Trúc Nhi ăn, ăn đến khi nó cũng ngẩng cao cằm, nói rằng đã chán ngấy rồi. Sau đó đi mua một cây trâm để đeo, nếu cây trâm đó không hợp với ta, ta sẽ mua thêm hai cuộn vải, may cho mình một chiếc váy đỏ mới tinh.

Chiếc váy đó nhất định sẽ vừa rực rỡ vừa xinh đẹp, khi có gió thổi qua, sẽ giống như một bông phượng tiên thật sự.