Ngày ta quyết định hòa ly với Bùi Thanh Thư, cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Thực ra, đêm hôm trước hắn còn hứa với ta rằng, ngày mai sẽ đưa Liễu cô nương về rồi cùng ta đón sinh nhật thật vui vẻ. Cuộc sống dường như sắp trở nên tốt đẹp hơn. Trong lòng ta vui sướиɠ, buổi sáng ta dậy sớm mở hộp đựng đồ trang điểm ra, ngồi trước gương đồng tỉ mỉ kẻ lại chân mày. Sau đó ta lục lọi dưới đáy chiếc rương bằng gỗ long não, lấy ra một chiếc váy màu thạch lựu đã cũ. Thành hôn đã được bảy năm, ta chưa có lấy một món trang sức nào ra hồn. Nhìn đôi tai trống trơn, ta lại hái một bông phượng tiên cài sau búi tóc. Khi ra ngoài mua đồ, ta tình cờ gặp được mẹ của Xuân Hương. Bà ấy tinh nghịch kéo tay ta lại: "Hôm kia ta thấy Bùi tướng công mua hai cây trâm, một cây bằng vàng, một cây bằng ngọc. Ta muốn xem xem rốt cuộc cháu sẽ cài cây nào." Nhưng khi nhìn thấy bông phượng tiên trên đầu ta, mẹ của Xuân Hương lập tức ngẩn người.